Bọn họ mỗi người một câu, tụi con gái đều chọn phe Giang Chấn, tụi con trai thì chọn phe Chu Mặc, đôi bên chia phe hết sức rõ ràng, dứt khoát.
Chỉ có điều, sau đó Hứa Táp bỗng nhiên lại đổi phe cược.
Triệu Giai Giai hỏi tại sao cô ấy lại làm phản, giờ biến thành tỷ số 3-2 rồi, phe họ sẽ thua mất.
“Cậu không hiểu đâu, lòng háo thắng của tụi con trai lạ lắm. Xuất hiện thêm Chu Mặc đã khiến Giang Chấn không vui rồi, nếu hiện giờ chúng ta bầu phiếu cho Chu Mặc nhiều hơn, có khi anh ấy thấy vậy sẽ càng hăng hái chiến đấu hơn đấy.”
Hứa Táp đẩy gọng kính, ánh mắt đầy thông minh, điềm tĩnh.
Triệu Giai Giai và Chương Thiến lập tức bật ngón cái khen ngợi, nhưng sau đó họ lại chuyển sang lo lắng, lỡ như Giang Chấn lại nhận thua luôn thì sao? Dù sao thì có vẻ như Chu Mặc cũng là một đối thủ mạnh mà.
Đầu óc của Lâm Khinh Vũ vốn không thông minh, cô đã giành lần đầu biết yêu cho Chu Mặc rồi, mặc dù Giang Chấn có ưu thế là thanh mai trúc mã của cô nhưng e là thanh mai trúc mã cũng không thắng nổi kẻ cướp đường.
Từ Tư Đạt ngồi bên cạnh hóng chuyện từ nãy tới giờ đột nhiên mở miệng: “Vậy thì chưa chắc.”
Vừa rồi anh ta không bỏ phiếu nhưng hiện giờ anh ta nhìn về phía Lâm Khinh Vũ đang bị phạt đứng trong tư thế squat ở cách đó không xa, khóe miệng nhoẻn cười.
“Trước đây Giang Chấn chiều cô ấy, không nỡ ra tay, hiện tại thì chưa chắc đâu nhé.”
Hiện tại có người kích thích ham muốn chiếm hữu của Giang Chấn, anh sẽ không chỉ đứng yên để giữ lấy vị trí mình đang có.
Từ Tư Đạt uống một hớp, ung dung nói với mọi người: “Chờ đó, tôi cược không quá ba ngày, cô bạn dễ thương của chúng ta sẽ bị anh ấy ăn sạch.”
Đến lúc đó thì làm gì có cơ hội gì cho Chu Mặc nữa.
Vì câu này của Từ Tư Đạt mà sức nóng của bầu không khí đêm nay bị đẩy lên tới độ cao chưa từng có.
Trong núi có gió, sau khi nhiệt độ giảm xuống, không khí rất mát mẻ, hiện tại mọi người đang cảm thấy hết sức kích thích.
Bọn Giang Chấn đã nướng xong xiên nướng, Triệu Giai Giai nói muốn chơi trò chơi mới, vừa rồi Lâm Khinh Vũ bị phạt đóng vai ếch xanh đứng squat đến độ cơ đùi run lẩy bẩy, lúc cô chống đầu gối quay lại thì chỉ có chỗ cạnh Giang Chấn với Chu Mặc là còn chừa lại không gian khá rộng rãi.
Cô hoàn toàn không hề do dự cũng không nghĩ gì nhiều, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Giang Chấn.
Chu Mặc vốn định mở miệng mời cô nhưng hiện tại đành phải tiu nghỉu, Giang Chấn nhíu mày nhìn về phía Chu Mặc bằng ánh mắt như thể muốn nói: Cảm ơn nhé.
Sau khi Lâm Khinh Vũ ngồi xuống, cô mới phát hiện ra vẻ mặt của mọi người đều khá kỳ lạ, cô hỏi: “Sao thế?”
Triệu Giai Giai vỗ tay nói không có chuyện gì cả: “Hiện tại mọi người đã đến đông đủ rồi, chúng ta bắt đầu vừa ăn vừa chơi thôi.”
Mớ bài Tây vứt lung tung trên tấm thảm picnic đã được cất đi, chín người ngồi quây quần thành một vòng, bia, đồ uống và đồ nướng để ở bên cạnh, lát nữa ăn sẽ bày thêm ra.
Nhưng chủ yếu vẫn là uống, trông đồ uống rót ra cốc rất hắc ám.
Hôm nay Lâm Khinh Vũ rất xui xẻo, xem tình hình này có vẻ như không phải là trò chơi nhỏ bình thường, trong lòng cô thầm than không hay rồi đây.
Quả nhiên, khi cô hỏi Triệu Giai Giai xem sẽ chơi trò gì, cô ấy đột nhiên cười hết sức nham hiểm, móc hộp thẻ bài ban nãy bí mật giấu đi ra: “Sự, thật, hay, thử, thách!”