Đại não Lâm Khinh Vũ trong nháy mắt trống rỗng, thân thể xấu hổ đến mức nổi phản ứng sinh lý.
Giang Chấn liếm ướt vành tai cô, không chỉ là hôn.
Lỗ tai cùng với cổ cô trở nên đỏ rực, xúc cảm ướt át ấm áp quá mức mãnh liệt, Lâm Khinh Vũ thiếu chút nữa rên ra tiếng.
Khi trong cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ run rẩy, ánh mắt Giang Chấn đen lại, dừng ở cái eo sắp mềm xuống của cô.
“Giang Chấn……”
Anh tìm được điểm mẫn cảm nhất của cô rồi.
Vành tai mượt mà đáng yêu, thật ra cũng rất gợi cảm.
Hơi thở trên người quá mức mãnh liệt, hormone lên men có thể đi sâu vào đầu người ta, Lâm Khinh Vũ bắt chặt lấy cánh tay anh, lại không có cách nào để trốn, Giang Chấn hôn càng sâu, sau khi môi nghiền vào tai, kích thích đến mức khiến cô muốn phát ra thêm nhiều tiếng rên rỉ xấu hổ.
Ngắn ngủn trong vài giây trừng phạt, cô đã ướt.
Đôi mắt ươn ướt nhìn anh, lông mi cũng dính nước, vừa rất đáng thương lại vừa đáng yêu.
Giang Chấn chịu đựng xúc động muốn tiếp tục hôn cô, ngồi trở về.
Tiếng rên rỉ trong cổ họng kia giống như chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora, ngập trong đầu óc Lâm Khinh Vũ đều là phim cấm đêm hôm ấy xem.
Nam diễn viên đè lên người diễn viên nữ chuyển động, khi sắp bắn tinh, anh ta khó có thể ức chế mà nhanh chóng thọc vào rút ra, còn thở dốc liếm hôn sau tai nữ diễn viên.
Vừa rồi khi Giang Chấn hôn cô, hình như cô cũng nghe thấy rồi.
“Lâm Khinh Vũ! Lâm! Khinh! Vũ ——”
Đột nhiên có người kêu cô, Lâm Khinh Vũ lấy lại tinh thần: “A, sao vậy!”
“Cậu có phải Xì cơ hay không đấy?” Triệu Giai Giai nói: “Tất cả mọi người đang xem bài, còn cậu đang nghĩ cái gì đấy.”
Vừa mới phát bài còn chưa xem, Lâm Khinh Vũ lúc này mới lật mặt, phát hiện mình đã may mắn có được con bài Xì cơ.
“Tôi chọn nói thật.” Trong tay Giang Chấn chính là Xì rô, đang chờ đợi cô tuyên án.
Bây giờ Lâm Khinh Vũ nào có tâm tư hỏi anh câu nói thật nào, thẻ Triệu Giai Giai viết trong hộp trừng phạt kia đại đa số đều là thử thách.
Trò chơi đã chơi đến cuối cùng, mọi người thật ra đều có chút mệt mỏi, trên cơ bản cũng không có cái gì muốn hỏi, cũng không có cái gì chưa hỏi.
Chơi xong một ván này là kết thúc.
Đã 11 giờ, Triệu Giai Giai thúc giục cô: “Tùy tiện hỏi đi, hỏi xong liền ngủ.”
Hôm nay mọi người đều rất mệt, dựng lều trại lại còn nướng BBQ, đều muốn đi ngủ sớm một chút để ngày hôm sau dậy sớm ngắm bình minh.
Giang Chấn cũng đang đợi cô, khi ngồi trên mặt đất, khuỷu tay đè lên đầu gối, chống cằm nhìn cô, một bàn tay còn lại kẹp con Xì rô kia, nói: “Hỏi đi.”
Tâm tình còn khá tốt.
Lâm Khinh Vũ vốn định tùy tiện hỏi một câu cho qua thôi, ai ngờ lúc căng thẳng còn chẳng biết động não, trong đầu toàn là câu hỏi trong phim *** khi nam chính làm tình với nữ chính ——
“Dương vật có lớn không?”
Đầu lưỡi thiếu chút nữa bị cắn phải.
Con bài Xì rô ngón tay Giang Chấn bay ra ngoài, tươi cười đọng lại ở trên mặt, những người còn lại càng là vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Khinh Vũ.
Vài giây sau, mọi người đều hưng phấn, tất cả đều đấm ngực dậm chân, phát ra những tiếng kêu quái lạ như mấy con tinh tinh.
“A hhhhh——”
“Wu wu wu ——Vivo vivo——”
Lâm Khinh Vũ bắt đầu biện giải: “Không phải, mọi người nghe tôi giải thích……”
“Đm lúc ấy sao tôi không nghĩ tới hỏi cái này chứ! Giang Chấn, cậu mau trả lời đi!”
“Câu hỏi này mà cũng dám trực tiếp hỏi, xem ra vừa nãy chúng ta đã quá thẹn thùng rồi.”
“Biết cái gì chứ, lớn hay không lớn lại không có quan hệ với chúng ta, hỏi cũng để làm gì chứ?”
Mọi người đều đang ồn ào, Lâm Khinh Vũ xấu hổ đến mức quỳ chạm trán xuống đất, ngón tay và ngón chân đều đang cào xuống đất.
…… Mẹ nó, muốn chết thật.
Một đương sự khác là Giang Chấn phản ứng lúc này vẫn còn ổn.
Trên mặt treo nụ cười nhạt, hỏi Triệu Giai Giai: “Trọng tài, vấn đề này tương đối tư nhân, tôi có thể xin đặc quyền, chỉ trả lời với người hỏi không?”
Triệu Giai Giai a a quái kêu hai tiếng, làm mặt quỷ mà nói không thành vấn đề: “Vậy chúng tôi đi trước, đi trước dọn giá BBQ nướng đi.”
“Đi đi đi.”
Vì thế tất cả mọi người đứng dậy, dọn đồ, nhặt rác.
Trên tấm khăn trải ăn cơm dã ngoại chỉ còn có hai người bọn họ.
Lâm Khinh Vũ quỳ rạp trên mặt đất giống như rùa rụt cổ, lại chôn mặt đi y hệt đà điểu.
“Mọi người đều đi rồi.” Giang Chấn dùng đầu gối đá đá cô: “Còn không đứng dậy?”
Lâm Khinh Vũ bất động, giọng nói rầu rĩ: “Cậu coi như tôi chết rồi đi.”
Cô bây giờ chính là biết vậy chẳng làm.
Giang Chấn lại hỏi một lần: “Không đứng dậy nổi?”
“Không dậy nổi.”
“Thật sự không dậy nổi?”
“Không dậy nổi, tôi đã nhập làm một với tấm khăn trải dã ngoại, đời này kiếp này đều phải sống nương tựa lẫn nhau với nó, đừng ai nghĩ tới việc tách chúng tôi ra.”
“Được.”
Giang Chấn đột nhiên đứng dậy, Lâm Khinh Vũ cho rằng anh đã đi rồi, ai ngờ lại trở lại, trực tiếp cuốn cả tấm khăn trải và cô vào một bó.
Thân thể đột nhiên bay lên không.
Lâm Khinh Vũ thét chói tai: “A a a a a! Giang Chấn cậu làm gì thế! Thả tôi xuống dưới!”
“Không phải là một thể sao? Vậy cậu phải bồi dưỡng cảm tình với nó cho tốt, miễn cho sau khi uống xong canh Mạnh bà, kiếp sau gặp nhau lại không quen biết.”
Giang Chấn kẹp cô ở phía dưới cánh tay, trực tiếp ôm vào lều trại, ngón tay chọc chọc cái trán của nàng: “Ở đây tỉnh táo lại cho tôi.”
Bên ngoài còn có đồ chưa dọn xong, Giang Chấn thả cô xuống xong là đi rồi.
Bóng đêm phủ xuống, trò chơi hoang đường kết thúc.
Cứ như tất cả mọi người ở đây chỉ mới trải qua một thử thách, chỉ có một mình Lâm Khinh Vũ bị giam trong nụ hôn kia, giống như rơi vào một giấc mơ vừa mê mang mà lại vừa kích thích.