Buổi tối, Từ Tư Đạt và Chu Mặc ở cùng một cái lều trại, khi ra ngoài hút thuốc thì nhìn thấy Giang Chấn còn ở bên ngoài.
“Không ngủ?” Quốc khánh gần trung thu, trăng ở chỗ rừng núi vô cùng lớn, lại rất sáng.
Giang Chấn ngồi trên ghế gấp, còn Lâm Khinh Vũ vẫn ở chỗ cũ.
Vừa rồi anh ném Lâm Khinh Vũ ở lều trại của mình, dọn đồ xong quay lại nhìn thì người đã ngủ rồi.
Anh không đánh thức cô, cũng không ôm cô về lều trại dành cho nữ.
“Tấm bài vừa rồi là cố ý?” Giang Chấn hỏi anh ta.
Những người rút được thẻ trừng phạt đều cần đưa cho mọi người xem, nhưng Từ Tư Đạt lật lên xong lại trả về.
“Không có.” Anh ta vẫn còn cầm nó, rút ra cho Giang Chấn xem: “Trên thẻ viết cái này, thậm chí còn thiếu chừng mực hơn cái kia của cậu.”
“Tôi xuất phát từ lòng tốt muốn bảo vệ em gái, sửa lại một chút, cậu có ý kiến?”
Từ Tư Đạt không nói dối, thẻ trừng phạt viết không khác mấy với điều anh ta nói, chẳng qua anh ta sửa “Người khác phái thứ ba bên phải” thành “Đối tượng rung động”, “Hôn môi 30s” biến thành “Hôn vào bộ phận nhạy cảm”.
Tiến lui có góc độ, không làm người ngoài cuộc bị cuốn vào tiến vào xấu hổ, Giang Chấn muốn làm người hay không, Từ Tư Đạt cũng hoàn toàn để mình lựa chọn.
“Hiện tại người đang ở trong lều trại của cậu, cậu thật sự chỉ tính ngủ một đêm ở bên ngoài?”
Giang Chấn sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng ở nơi hoang sơn dã linh để Lâm Khinh Vũ một mình ngủ trong lều trại cũng không an toàn. Giọng điệu Từ Tư Đạt trêu chọc, trong lòng hoài nghi tám phần là anh cố ý.
“Tôi và Chu Mặc cạnh tranh công bằng, không làm mấy thứ chuyện âm hiểm xảo trá này đâu. Cậu nhanh chóng trở về ngủ đi, bớt thức đêm lại.”
Từ Tư Đạt dập tàn thuốc, nói được, Giang Chấn lại ngồi một mình chốc lát. Ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, phát hiện trừ ánh trăng sáng tỏ, thật ra cũng có mấy ngôi sao hơi lóe.
Giống tình cảm đơn phương bị che giấu, đang kiệt lực chứng minh mình tồn tại.
Sau đó anh trở về lều trại, nhìn thấy Lâm Khinh Vũ đã hoàn toàn ngủ say, khuôn mặt nhỏ lộ ra ngoài, gương mặt tròn tròn, hơi ngây thơ.
“Lâm Khinh Vũ.” Anh nhẹ giọng gọi: “Thua thử thách rồi, hôn một chút không quá đáng chứ?”
Nụ hôn bị Từ Tư Đạt đổi đi, anh muốn lấy lại bù.
Giang Chấn cúi người, đôi môi mềm mại dán sát vào cánh môi cô, yết hầu nuốt ra độ cong gợi cảm.
Anh đã nếm được thứ còn ngọt hơn quýt, sau khi nghiêng đầu thay đổi góc độ, xương hàm cũng căng chặt, anh phải cố nén mới không hôn tỉnh cô, tuy rằng lúc này dương vật đã cứng đến phát đau.
Giang Chấn hôn xong liền trở về, cũng không biết ngón tay Lâm Khinh Vũ giấu trong túi ngủ siết chặt góc áo.
-
Hôm sau, mọi người ngắm xong mặt trời mọc liền ai đi đường nấy.
Từ Tư Đạt có việc, kêu xe đi trước, trừ Giang Chấn là chính mình lái xe, hai phòng ký túc xá đều tự mình thuê xe tới.
Mấy ngày kế tiếp Lâm Khinh Vũ đều phải về nhà, không chơi cùng đám Triệu Giai Giai được, đám Chu Mặc cũng phải về trường học, Giang Chấn chở cô là thích hợp nhất.
Nhưng không biết Chu Mặc nói gì với cô, hai người sáng sớm liền ngồi ở bên nhau ăn gì đó, Lâm Khinh Vũ thế nhưng muốn đi chung với Chu Mặc.
“Tôi nhớ hình như tôi để quên cái gì đó ở trường rồi.”
Lâm Khinh Vũ thật ra không biết nói dối, cô trò nào cũng có thể chơi, nhưng không chơi được trò người sói, chưa nói được vài câu liền có khả năng bại lộ.
Nói thật hay nói dối, người khác cũng có thể liếc mắt một cái là nhìn ra được.
Giang Chấn không vạch trần cô, sau khi nhìn mắt Chu Mặc, nói: “Được, vậy cậu đi đi.”
Cạnh tranh công bằng, anh không có tư cách ghen.
Sau đó Giang Chấn tự mình lái xe rời đi.
Khi trở về, Lâm Khinh Vũ có chút thất thần.
Vừa rồi khi sáng sớm, Chu Mặc đã kêu cô đi, bởi vì câu nói tối hôm qua lúc thực hiện thử thách cô nói bên tai anh ấy——
“Thật ra lúc ấy, tôi muốn hỏi cậu có muốn làm ——” Có lẽ do nhìn thấy ánh mắt Giang Chấn quá lo lắng, cô cắn lưỡi đột nhiên miệng hết nghẹn, nói thẳng: “Bạn trai.”
“Nhưng sau lại không có cái loại cảm giác này, chỉ cảm thấy rất có lỗi với cậu, làm phiền cậu rồi.”