Người Yêu Thầm Kín

Chương 29: Chương 29



Không phải cô quá ngây thơ, thật ra có một số thứ, cô có thể hiểu. Chỉ là ngẫu nhiên trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, càng thân cận, càng không dám suy nghĩ miên man, phỏng đoán lung tung.

Chu Mặc không ngờ tới chỉ cần một buổi tối cạnh tranh công bằng là có thể có kết quả.

“Vậy trước khi rời đi, tôi tặng cậu một món quà.” Chu Mặc cũng rất hào phóng.

Lâm Khinh Vũ hỏi là quà gì.

“Tí nữa cậu từ chối đi cùng cậu ta đi, tôi sẽ nói cho cậu.”

Đã nói là cạnh tranh công bằng, sau khi anh ấy bỏ cuộc, Giang Chấn có thể theo đuổi được Lâm Khinh Vũ hay không, Chu Mặc không quan tâm, chỉ là cứ như vậy trực tiếp bại dưới tay Giang Chấn, anh ấy không cam tâm.

Khi trên xe, Chu Mặc nói Giang Chấn thích cô, không phải cô tự mình đa tình.

Lâm Khinh Vũ nói: “Nhưng chúng tôi là bạn mà.”

Từ bạn bè biến thành người yêu sẽ rất xấu hổ. Cô không dám mạo hiểm mất đi người bạn Giang Chấn này, chọc thủng tầng quan hệ kia.

Chu Mặc lại nói với cô: “Lâm Khinh Vũ, cậu phải đối mặt với cảm xúc của mình, bằng không tôi rời đi cũng không có ý nghĩa.”

“Chẳng lẽ cậu muốn để lại tiếc nuối sao?”

Lúc trước cô không đủ dũng cảm, không tự mình nói câu nói đùa kia cho Chu Mặc, sau rất nhiều lần nhìn thấy anh ấy, Lâm Khinh Vũ đều chột dạ mà quay đầu liền chạy.

Khi Chu Mặc nói những điều này, cô bỗng nhiên nhớ tới câu nói lúc trước Từ Tư Đạt hỏi.

Cô nói, cô sẽ không lựa chọn, bởi vì sẽ rất xấu hổ.

Nhưng nếu cô là Duk-sun(*) mà nói, trong việc yêu đương, phỏng chừng càng sợ tiếc nuối và hối hận hơn xấu hổ đi.

(*) Duk-sun: Tên nữ chính trong phim [Reply 1988].

Tiếc nuối không thể ở bên cậu.

Càng hối hận không sớm ở bên cậu hơn một chút.

Đời người ngắn như vậy đấy, thanh xuân cũng chỉ có một lần, bỏ lỡ sẽ khiến tình yêu tới muộn, tuy vòng đi vòng lại xong vẫn ôm được hạnh phúc nhưng vẫn sẽ rơi lệ.

-

Nghĩ đến Giang Chấn cô đơn một mình rời đi, Lâm Khinh Vũ dường như là chạy vội về nhà, ngực cuồng loạn không giống như xưa nữa.

Tình yêu sinh động say đắm, tại một khắc này trở nên vô cùng rõ ràng.

Cô chạy đến đối diện gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.

Lâm Khinh Vũ bình tĩnh một giây, có phải cô quá sốt ruột hay không?

Nhưng mà khi ngày hôm sau lại tới, vẫn không có ai đáp lại như cũ, thẳng đến khi Lâm Khinh Vũ xoay người, nghe được tiếng vang thang máy, cô hô một tiếng: “Giang Chấn!”

Người ra ngoài lại là ba Giang Chấn.

“…… Giang, con chào chú Giang.” Lâm Khinh Vũ thu hồi biểu tình xấu hổ, cười chào hỏi.

Giang Dục Hoa cười theo: “Thì ra là Mộc Mộc, quốc khánh được nghỉ về nhà à con?”

Ông rất ôn hòa, cười cũng từ ái, Giang Chấn lớn lên giống ba, mặt mày giống nhau, ngay cả chiều cao cũng không khác lắm.

Chỉ là Giang Dục Hoa tuổi lớn, hiện tại lùn hơn Giang Chấn một chút, nhưng trong bộ tây trang giày da, vẫn thấy tư thế oai hùng.

Lâm Khinh Vũ nói đúng vậy, vừa định hỏi một chút vì sao Giang Chấn không ở nhà, liền thấy phía sau ông còn có một người phụ nữ.

Nụ cười tức khắc cứng đờ.

Người này không xa lạ, nhưng cũng không phải rất quen mắt.

Không phải mẹ Giang Chấn, mà là tình nhân của Giang Dục Hoa.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.