Buổi sáng, Lâm Khinh Vũ đưa một Lâm Gia Yến qua, buổi tối lại có một Giang Chấn đến.
Ánh mắt bàn tán của ba người trong ký túc xá lại tập trung vào trên người cô lần nữa.
Nói thật, lúc nhỏ Lâm Khinh Vũ có một tật xấu, vừa có chứng sợ xã hội lại vừa có hội chứng bươm bướm xã hội (*), gọi là hội chứng sợ xã hội (*). Nhưng cô quá phức tạp, cho nên lúc sợ hãi lại dễ dàng nói hết mọi thứ ra ngoài.
(*) bươm bướm xã hội (Social Butterfly): chỉ kiểu người quen biết rộng, hay "bay" từ nhóm bạn này tới nhóm bạn khác.
(*) hội chứng sợ xã hội (Social Anxiety Disorder): một dạng trong nhóm bệnh rối loạn lo âu được mô tả bởi đặc điểm sợ hãi quá mức trong các tình huống xã hội thông thường. Biểu hiện thể chất thường thấy là tim đập nhanh, đỏ mặt, đổ mồ hôi, khó chịu ở dạ dày, buồn nôn.
Cũng may mẹ của Giang Chấn là diễn viên kịch nói, lúc trẻ hoạt động rất sôi nổi trên truyền hình, nên lúc Lâm Khinh Vũ lên cấp hai, cô đã đi theo bà Hoa ở trong đoàn kịch một khoảng thời gian, làm cho hội chứng sợ xã hội này ổn định không ít.
Nhưng còn tật xấu khi cứ căng thẳng là lời gì cũng nói hết ra ngoài, vẫn mãi không sửa được, có thể nói là tật xấu lâu năm.
Lâm Khinh Vũ quen biết Giang Chấn hơn mười năm rồi, hiểu rõ đến mức không thể hiểu thêm được nữa, trên mông có bao nhiêu nốt ruồi cũng biết hết. Chỉ là cấp ba không học cùng trường, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai người lại hoàn toàn trái ngược, không thường xuyên gặp mặt.
Cô biết lúc nhỏ dáng vẻ Giang Chấn giống y hệt con cún, chỉ là không ngờ đến ba năm trôi qua, ngũ quan sau khi dậy thì của anh càng ngày càng nổi bật.
Anh sở hữu mũi cao môi mỏng, lông mày đen nhánh, con ngươi đen như mực, lại sáng ngời. Bình thường anh còn rất thích cười, rõ ràng không có cảm giác xa cách gì nhưng lại giống như một vì tinh tú rực rỡ, ăn diện lên một chút rất giống ngôi sao nam.
Đến nỗi Giang Chấn ngẩng đầu nhìn lên trên, lúc anh phóng to gương mặt hoàn hảo không tì vết trước mặt cô, não của Lâm Khinh Vũ giật một cái, câu nói “bạn thân lúc nhỏ của mình” trong miệng nháy mắt quay ngoắt một trăm tám mươi độ, biến thành câu nói vừa rồi Triệu Giai Giai vẫn luôn nhắc mãi ở bên tai của cô...
“Ông xã.”
Hai chữ này nói lên khí phách hùng hồn, ba người bạn cùng phòng bao gồm cả Giang Chấn đều sửng sốt ngay tại chỗ.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt hài hước của Giang Chấn, Lâm Khinh Vũ lập tức tỉnh táo lại, chỉ cảm thấy ba tháng tới cô không dám ngẩng đầu nhìn mặt Giang Chấn nữa rồi.