Ngày đầu tiên đến trường là họp lớp, mấy ngày nữa sẽ đến khóa huấn luyện quân sự.
Cẩn thận tính toán, đã một tuần rồi Lâm Khinh Vũ không gặp Giang Chấn. Thật ra cũng không phải là cô trốn tránh anh, mà là hai người không học cùng khoa, nếu như không hẹn mà gặp mặt nhau ở trường là một chuyện xác suất rất nhỏ.
Chỉ là mặc dù như thế, Lâm Khinh Vũ vẫn phải chịu sự tra tấn của Giang Chân ở trên WeChat.
Ngày đầu tiên, Giang Chấn vẫn còn rất bình thường, hỏi cô đã chuẩn bị đủ đồ dùng sinh hoạt chưa.
Lâm Khinh Vũ nói chuẩn bị đầy đủ rồi.
Ngày hôm sau Giang Chấn gọi cô ra ăn cơm, Lâm Khinh Vũ nói cô đi với bạn cùng phòng rồi.
Vừa mới nhập học muốn vun đắp tình cảm với bạn cùng phòng mới, Giang Chấn cũng không so đo, chỉ là ngày thứ ba ngày thứ tư, bất kể Giang Chấn gọi cô làm gì, Lâm Khinh Vũ đều nói không rảnh.
Giang Chấn qua một khoảng thời gian mới trả lời.
jz: [Tôi hiểu.]
Dường như anh tiêu hóa chuyện này lâu.
jz: [Con gái đều là như vậy.]
jz: [Có được thì lại không biết quý trọng.]
jz: [Cậu yên tâm đi, cho dù cậu không ăn cơm cùng với tôi, tôi cũng sẽ nuôi dưỡng con của chúng ta thật tốt.]
jz: [Đàn ông, kiên cường một chút cũng là chuyện nên làm.]
Lâm Khinh Vũ vừa mới ngủ một giấc ngủ trưa dậy: ???
Có điều Lâm Khinh Vũ không có thời gian trả lời lại, ngủ dậy đã là 1h50 chiều. Cô xỏ giày huấn luyện quân sự vào, lập tức cùng bạn cùng phòng chạy đến chỗ tập hợp ở thao trường.
Giờ này giáo quan (*) vẫn chưa đến, Lâm Khinh Vũ ngồi nghỉ dưới bóng cây, mới vừa mở cốc nước ra, màn hình điện thoại lại hiện ra một tin nhắn của Giang Chấn.
(*) giáo quan: giáo viên trong quân đội, sĩ quan huấn luyện
jz: “WeChat cũng không trả lời lại, cậu đối xử như vậy với ông xã của mình sao?”
“Phụt...”
Lâm Khinh Vũ phun ra một ngụm nước.
Thật ra chuyện như thế này trước kia Giang Chấn cũng làm không ít, lúc nhỏ Lâm Khinh Vũ còn lỡ miệng gọi anh là “ba”.
Sau đó mỗi lần Lâm Khinh Vũ làm chuyện gì khiến cho Giang Chấn không vừa ý, anh đều sẽ hỏi một câu: “Con đối xử như vậy với ba sao?”
Lâm Khinh Vũ nghiến răng nghiến lợi trả lời: [Lần, trước, là, tôi, lỡ, miệng]
Mẹ cậu.
[Tôi không phải là ông xã của cậu!] Lâm Khinh Vũ nói.
jz: [Ồ].
Anh trả lời ngay: [Tôi phải].
Mumu: [???]
Lâm Khinh Vũ quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, vừa rồi cô đã gửi cái gì vậy chứ a a a a!
Thu hồi thu hồi! Mau thu hồi lại!
Lâm Khinh Vũ điên cuồng nhấn vào điện thoại, Triệu Giai Giai ở bên cạnh nhìn dáng vẻ như muốn ấn vỡ màn hình này của cô.
“Giáo quan đến rồi!”
Triệu Giai Giai đá cô một cái, Lâm Khinh Vũ luống cuống tay chân, theo bản năng muốn nhét điện thoại vào trong túi lại nhanh chóng móc ra đặt bên cạnh cốc nước, lon ton chạy đến tập hợp trong đội ngũ.
Lần này giáo quan đến rất nhanh, vẫn chưa nhìn thấy người đâu thì đã nghe thấy tiếng còi từ đằng xa. Buổi chiều, các sinh viên đứng trong tư thế quân đội cả tiếng đồng hồ, ánh nắng mặt trời chiếu vào trên trán, làm cho người ta hoa cả mắt.
Đợi đến khi Lâm Khinh Vũ nhớ lại lúc vừa rồi hình như bấm thu hồi tin nhắn nhầm thành xóa bỏ tin nhắn rồi, muốn chết tâm luôn rồi. Có điều cảm giác xấu hổ này cũng rất nhanh bị việc tập luyện gian khổ làm nhạt đi.
Chỉ là không biết xui xẻo thế nào, lúc cô đang tập đi đều, Giang Chấn đột nhiên đi qua từ con đường bên cạnh. Trong tay anh còn cầm chai nước khoáng, như là đã sớm biết cô ở đội hình nào, anh trực tiếp dừng lại ở ngay lan can gần cô nhất.
Thân thể cao lớn dựa vào lan can, anh không đi nữa.
Triệu Giai Giai đột nhiên lại đá cô một cái: “Ông xã của cậu đến rồi kìa!”