Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 117: Vào tổ kiến



Chương 116: Vào tổ kiến

Nguyễn Long Duy âm thầm thán phục, không ngờ rằng yêu tộc cũng có yêu bất khuất như vậy.

Quả nhiên có linh trí thì sẽ khác.

Hắn không hỏi tiếp chủ đề này, chỉ hi vọng chờ đợi sau này khi mười hai thú non trở thành Yêu Tinh cũng mở ra linh trí. Đến lúc đó hẳn đã có thể rời đi, phóng sinh cũng thuận tiện.

Nói đến thú non, hi vọng chúng đều đang trốn. Dù sao cũng đã gia tăng thời gian của vòng cổ, đủ để thư thả 5 năm.

Lại nói một chút về lí do Nguyễn Long Duy lựa chọn tham gia nhiệm vụ này, mặc dù nó rất nguy hiểm.

Đầu tiên, hiện tại hắn bị vây bên trong tổ của Linh Nhĩ Kiến. Nếu như một ngày xấu trời nào đó bị Linh Nhĩ Kiến phát hiện thì phải làm sao?

Bỏ chạy ư?

Không chạy nổi. Xung quanh toàn là tổ kiến!

Thứ 2, Nguyễn Long Duy rơi vào một nơi không rõ, nhiều khả năng là khi hắn sắp q·ua đ·ời đã bị đưa đến đây. Lí do là gì thì cũng không rõ nốt.

Lần này nếu như hắn giúp đỡ nhóm yêu thú này thì sẽ có thể thu hoạch được lượng kiến thức lớn, bù đắp thiếu hụt của bản thân. Việc này rất cần thiết, bắt buộc phải làm.

Thứ 3, dù Nguyễn Long Duy không tin tưởng hoàn toàn nhóm yêu thú nhưng hiện tại có một tầng thệ ước này thì cũng có thể tạm thời không trở mặt.

Một thân một mình ở nơi xa lạ đầy ắp nguy hiểm lại còn đi gây thù cùng chín tên yêu thú có cấp độ nhỉnh hơn mình. Liệu người tỉnh táo sẽ lựa chọn như vậy sao?

Sẽ không. Cho nên đây là phương án tối ưu nhất hiện tại.

Lúc này, dù vẫn còn chưa đến tổ kiến nhưng mùi hương nồng nặc của Mộc thuộc tính đã tràn ngập trong không khí, kích thích ham muốn nổi lên.

Kiềm lòng nhẹ than một cái, trấn định lại tâm tình:

"Lại là cái mùi này."

Nửa tiếng sau rốt cục đã đến được tổ kiến.

Cổng vào chỉ là một cái miệng hang lớn bằng 10 con Linh Nhĩ Kiến gộp lại.

"Lối đi không quá rộng rãi. Chạy trốn cũng không dễ rồi."



Trước hang không có kiến trấn giữ, ắt hẳn do là kiến Hậu tự tin với trận pháp đã giăng ra chăng?

"Long đạo hữu, nhờ ngươi."

- "Được."

Nguyễn Long Duy cùng với Ưng Nhất, Ưng Nhị tản ra Phong linh khí của chính mình, tiến hành thăm dò cấu trúc của hang động.

Thay vì như trước đó chỉ có thể sử dụng Phong linh khí của bản thân để tản ra, lần này nhận được thêm trợ giúp nên phạm vi hiệu quả tăng hẳn gấp ba.

Rất nhanh thì kết quả đã đến. Tổ kiến nằm sâu dưới lòng đất cạnh bên một linh mạch, cung cấp linh khí đủ để cho tu sĩ Kết Đan hay Yêu Tướng tu luyện.

Đường hầm chia làm vô số nhánh rẽ, tựa như một mê cung không lời giải, trong đó chỉ có số ít thông lộ là nối đến vị trí của Tinh Hậu.

Nguyễn Long Duy ghi nhớ lại vị trí của Tinh Hậu cùng Mộc Linh Nhĩ (nấm mèo).

Hắn thò tay vào một cái mai rùa bên trong túi, lấy ra 10 sợi dây leo, dùng Mộc linh lực biến đổi đầu dây leo thành hình dạng một cái mũi tên.

Mai rùa là của rùa tặng cho hắn, công dụng tương tự như nhẫn trữ vật, là một loại pháp khí chứa đồ.

Nguyễn Long Duy mở ra hai mắt, đưa dây leo đến từng yêu thú, lại nói:

"Bên dưới có rất nhiều đường bẫy, ẩn giấu rất nhiều khí độc và dịch độc do kiến thải ra. Các vị đạo hữu cần phải hết sức cẩn thận.

Bần đạo truyền pháp lực vào dây này, khiến cho nó có tác dụng như một cái la bàn dẫn đường. Hi vọng có thể giúp được chư vị ít nhiều."

Ưng Nhị túm lấy dây thừng, khinh bỉ nói:

"Hừ, khoe khoang. Lời nói của Nô tộc thì làm sao có thể tin?

Để cho bản ưng tự mình kiểm chứng."

Ưng Nhị bứt một cọng lông chim trên cánh, lại ghim chặt vào dây leo. Sau đó, hắn điều khiển Phong linh lực của mình đưa dây leo tiến vào thăm dò, kiểm tra xem có đáng tin như lời Nguyễn Long Duy nói hay không.

15 phút sau, dây leo trở về tới tay Ưng Nhị. Vẻ mặt hắn biến từ kiêu ngạo sang cọc cằn, nhìn Nguyễn Long Duy mắng to:



"Hừ, ba món đồ vặt vãnh. Ngươi đi vào cũng đừng có làm vướng chân vướng tay chúng ta."

Nói xong, hắn phi người bay vào trong. Các yêu khác cũng lần lượt đi vào.

Lúc Nguyễn Long Duy cũng chuẩn bị dậm lên kiếm thì nghe được một tiếng truyền âm của Ưng Nhất.

"Long đạo hữu không cần ghi hận trong lòng. Tuy tính khí đệ ta ương ngạnh nhưng không hề có ác ý.

Chúng ta vẫn nên cùng nhau chung sức hoàn thành nhiệm vụ. Về sau cũng sẽ dốc lòng tương trợ đạo hữu như thệ ước. Đừng nên để những việc nhỏ này làm ảnh hưởng."

Nguyễn Long Duy hơi sững sờ, nhìn về phía Ưng Nhất gật đầu mỉm cười rồi bay theo.

Hắn vốn không có ý định gì xấu với Ưng Nhị. Dù sao đây mới là hình tượng mà yêu thú nên có trong đầu hắn.

"Chim thì nên mắng nên mổ. Sao bản công tử có thể hận một con chim ghẻ vì chuyện này?"

Cả nhóm bắt đầu tiến vào trong, cộng thêm 51 con kiến tù binh.

Tuy nhiên, lộ trình lại không giống nhau. Kiến tù binh được xem như là lính cảm tử, được trang bị đầy đủ đồ vật p·hát n·ổ trên người. Chỉ cần Phệ Huyết Ngư ra lệnh thì nó sẽ lập tức p·hát n·ổ.

Mục đích để gây nên hỗn loạn, giúp quá trình đột nhập càng thêm dễ dàng.

Nguyễn Long Duy âm thầm ghi vào trong lòng, về sau rời khỏi cái lục địa này để trở về khu vực của Nhân tộc phải tìm hiểu về thú ấn.

Không biết cái này là thua người khác không chỉ một ít. Việc này không thể chấp nhận.

Đoạn đầu của đường hầm có rất ít kiến sinh sống, đa phần chỉ là để di chuyển và làm bẫy.

Sau khi Nguyễn Long Duy đi vào sâu trong tổ kiến thì hắn nghe được t·iếng n·ổ ầm vang lên khắp nơi. Vậy là Ngư Nhất hẳn đã bấm nút rồi.

Rùa lên tiếng hỏi thay hắn:

"Ngư Nhất đạo hữu, động tĩnh vừa rồi có lớn quá hay không?"

Ngư Nhất nói:

"Chẳng việc gì phải lo, vừa rồi ta chỉ cho nổ vài khu vực nuôi nhốt Nô tộc, đánh lạc hướng bọn chúng mà thôi.

Nghe nói Hậu cần có con non của Nô tộc để tu luyện nên ta hủy đi một chút đồ ăn của nó mà.



Hi vọng như vậy đã đủ để chúng ta có cơ hội tiến vào."

Nguyễn Long Duy nghe xong tuy có hơi đau lòng, nhưng suy nghĩ chút, lại cảm thấy bình tĩnh trở lại.

Dù sao Nô tộc kia cũng không phải Nhân tộc, mà cho dù là đồng tộc thì chỉ có thể mặc niệm cho họ mà thôi.

Bản thân ta đã không thể tự lo được cho chính mình. Làm sao có thể giang rộng vòng tay che chở các ngươi?

Nếu như đã xác định c·hết, như vậy thật xin lỗi, cầu các ngươi kiếp sau tốt hơn vậy.

Ưng Nhất lên tiếng:

"Suỵt, đừng nhiều lời. Mau trốn đi. Nhờ có pháo hoa của ngươi mà bọn kiến sắp đi qua đây rồi."

Kim sư đồng ý, lập tức đưa ra phương án: "Được, trốn vào đường hầm bên cạnh, để cho Kim Sư bọn ta chống đỡ dịch độc thay các ngươi."

Bởi vì dịch độc được biến dị từ Mộc Linh Nhĩ, cho nên lựa chọn yêu thú sở hữu nhục thân mang theo Kim Hành làm bia chắn là phương án tối ưu nhất.

Bốn con kim sư lập tức đi vào đường hầm bên cạnh, lông trên toàn thân hóa thành từng sợi kim vàng óng.

Dịch độc vừa chạm vào lông của Kim Sư lập tức lùi lại, mà phần dịch độc vừa tiếp xúc đã lập tức tan biến.

Nguyễn Long Duy ở xa cũng cảm thấy e sợ, mặc dù mức độ đáng sợ không bằng lúc Cao Bá Thành sử dụng Diệt Thiên Kiếm Kỹ nhưng cũng khoảng 7, 8 phần.

Rất nhanh sau khi đàn kiến đi qua, cả nhóm lại ra ngoài, tiếp tục tiến về vị trí của Tinh Hậu.

Trên đường đi, Nguyễn Long Duy cảm giác được rất nhiều khí tức giống như Nô, lại nghe được một vài âm thanh "n·hạy c·ảm".

Bọn hắn đang "làm việc" sao? Nghe qua rất vui vẻ, không giống như Nô miêu tả lắm.

Chợt, Nguyễn Long Duy dừng lại. Vì hắn cảm nhận được khí tức không chỉ quen thuộc, mà chính là Nô.

"Hắn trở về đây rồi sao? Trùng hợp đến vậy ư?"

Ngoài lề của tác giả:

Nguyễn Long Duy cố gắng lắng nghe tiếng nô làm việc, chỉ nghe thấy được mấy chữ từ miệng nữ nô:

"A... A... A... cầu đề cử... A..."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.