Rùa vốn luôn tinh tế quan sát nên khi nó cảm thấy bước chân của Long Duy chậm lại, dần dần rơi khỏi đoàn thì âm thầm truyền âm hỏi:
"Long đạo hữu, ngươi cảm giác được vấn đề gì sao?"
Nguyễn Long Duy lắc đầu, truyền âm trả lời:
"Không có, chợt nhớ đến chút chuyện nên mới thẫn thờ. Đa tạ đạo hữu quan tâm."
Rùa không hỏi thêm vấn đề này, chỉ nói:
"Lúc trước đạo hữu hỏi qua ta thứ gì hình như gọi là pháp khí và linh thạch đúng không? Ta nhớ lúc đó ngươi pháp khí là thứ được Nhân tộc luyện chế thành v·ũ k·hí mà Nô tộc ở đây lại không có loại đồ này.
Dù không rõ Nhân tộc của đạo hữu có gì khác biệt nhưng vấn đề này bây giờ cũng không còn quá quan trọng.
Còn về linh thạch, cái này...
Bần đạo đắn đo thật lâu, vẫn cảm thấy nên nói với đạo hữu.
Bần đạo lần này ra ngoài làm nhiệm vụ có mang theo 10 cái mai rùa nhỏ.
Đây không phải là mai rùa trữ vật, mà là của từng tổ tiên khi q·ua đ·ời để lại. Mỗi cái mai đều mang phẩm cấp Yêu Tinh.
Mai rùa này giống như miêu tả của đạo hữu về linh thạch vậy. Bên trong mỗi mai đều ngưng đọng Thủy linh khí rất tinh thuần. Đây đều là do tổ tiên của ta dành cả đời để tạo ra, khi c·hết mới có thể hóa thành hoàn chỉnh, được gọi là Thủy Sương Giáp."
Rùa nói lên, quay người lại tiến về phía Nguyễn Long Duy, lấy ra 10 cái mai rùa màu xanh biển, trong suốt như pha lê, bên trong lại có sương mù mờ ảo uốn lượn.
Nguyễn Long Duy nghe xong liền giật mình.
Tên này đang muốn đem gia sản giao phó cho ta hay sao? Tình huống này có chút quen.
Không để cho Nguyễn Long Duy chen vào, rùa lại tiếp tục truyền âm nói:
"Mặc dù chúng ta cùng nhau lập thệ, nhưng ta cảm thấy vẫn không đủ. Nếu như trường hợp bọn ta đều c·hết ở đây thì sao?
Chẳng phải đạo hữu đã phải đi chuyến vô ích, mang tay không mà về sao?"
Vì sao lại suy nghĩ cho ta nhiều như vậy? Không phải yêu thú đều không có tình người sao?
Nguyễn Long Duy cân nhắc, hỏi:
"Linh quy đạo hữu, nhưng chúng ta không thân cũng chẳng quen, vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?
Rùa ngẩng đầu, trong lời nói như kèm theo than thở:
"Nào có như vậy. Đạo hữu không hiểu rõ được vấn đề.
Ngươi trợ giúp chúng ta dễ dàng xâm nhập vào tổ kiến, đây đáng ra đã đủ.
Đạo hữu có lẽ không biết, yêu tộc chúng ta chưa từng nghĩ ra cách dùng bột phấn trị kiến, cho nên lúc nào cũng phải dùng vũ lực bắt nó.
Mười lần như một, đều bị nó phản kháng, khi có thể phản kháng nó dùng càng ở miệng để kêu gọi đàn của nó, khi không thể thì nó liền tự cắn nát thân thể mà c·hết, quyết không để b·ị b·ắt giữ."
Nguyễn Long Duy hỏi:
"Sao các ngươi không nhờ Yêu Tướng hay Yêu Vương bắt vài con, lại đem phân phát cho chính mình."
Nghe được rùa giải thích, hắn mới hiểu ra.
Không thể đem Linh Nhĩ Kiến ở bên ngoài vào bên trong pháp trận nếu chưa được cho phép.
Chỉ cần có Linh Nhĩ Kiến trở về trái phép, liền sẽ bị trận pháp phát ra sóng công kích, khiến nó nổ tung.
Đây là biện pháp phòng vệ của Hậu nhằm tránh gian tế.
Còn muốn bắt Linh Nhĩ Kiến ở bên trong pháp trận lại càng khó hơn.
Yêu thú xông lén vào trận pháp liền sẽ bị Hậu phát hiện, không thể nào lén lút làm gì.
Lần trước Tứ đại yêu tộc tiến đánh vòng ngoài của Tinh Hậu và Binh Hậu đã vô cùng khó khăn.
Vất vả lắm mới có thể đưa được mấy nhóm Yêu Tinh cài cắm vào. Làm sao có thể để lộ tung tích của chúng?
Nguyễn Long Duy đã hiểu, tiếp tục nói:
"Nhưng vẫn chưa đủ để xứng với những thứ này.
Đạo hữu làm vậy hẳn là còn có việc muốn nhờ ta đúng chứ?"
Rùa nhìn về phía Phệ Huyết Ngư nói ra:
"Bần đạo cũng không rõ ràng, chỉ cảm thấy mọi việc đều diễn ra quá thuận lợi. Lẽ nào đạo hữu không nhận ra?"
Nguyễn Long Duy tiếp tục bước đi, nhíu mày:
"Ý của ngươi, có kẻ đã phản bội rồi sao?"
Rùa phủ nhận, lại chân thành nói ra:
"Cũng không hẳn, bần đạo chỉ cảm thấy không hợp lý nên mới nhắc nhở đạo hữu một chút. Cũng có thể Tinh Hậu đã sớm phát hiện chúng ta, cố tình giăng bẫy.
Cũng có thể là do chúng ta may mắn làm việc trót lọt.
Hi vọng nếu có biến cố gì xảy ra thì đạo hữu có thể giúp đỡ chúng ta một hai. Nhiệm vụ lần này đối với tộc chúng ta rất quan trọng.
Đổi lại, bần đạo đưa cho đạo hữu những thứ này.
Những thứ này trong tay ta cũng vô ích, dù sao bần đạo chỉ dùng mai rùa của chính mình.
Mong đạo hữu không chê, biết đâu sau này có thể thay ta sử dụng."
Nguyễn Long Duy nhận lấy 10 cái Thủy Sương Giáp, nói lời cảm ơn, sau đó kiểm tra lại kỹ từng mai:
"Đa tạ đạo hữu. Ta sẽ làm hết sức."
Nguyễn Long Duy không hiểu vì sao lại quan trọng, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hắn cất Thủy Sương Giáp vào, lại tiếp tục tiến sâu xuống tổ kiến.
Đúng như lo lắng của rùa, hành trình diễn ra rất suôn sẻ. Lâu lâu mới xuất hiện vài nhóm kiến mà thôi.
Nhưng cách đối phó lại rất dễ, chỉ cần tránh vào đường hầm khác là được. Dù sao thì tổ kiến cũng rất to, thông lộ nhiều lắm.
Đi không biết qua bao lâu, cả nhóm cũng đã đến được nơi cần đến.
Tuy vậy, khi Nguyễn Long Duy nhìn thấy nơi này liền muốn n·ôn m·ửa.
Nơi không xa trước mặt là một cái đường hầm chất đầy xác c·hết đang phân hủy, cũng có cái vẫn còn đang bị gặm nhắm.
Kim Sư nói ra trước tiên:
"Là xác của Nô tộc. Xem ra chúng ta cũng gần đến nơi rồi.
Theo như tình báo thì nơi Hậu ở đều có xác của Nô tộc. Cấp trên đánh giá đây là thức ăn chính của Hậu.
Tiến vào bên trong sẽ gặp được Tinh Hậu, sau đó chỉ cần phá hủy Mộc Linh Nhĩ là sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Ưng Nhị cười nói:
"Ngươi nói thì đơn giản. Chẳng lẽ ngươi không thấy trước mặt chúng ta là mấy trăm con kiến cấp bậc Yêu Tinh sao?
Chúng ta chỉ có mười yêu một nô, lấy gì để địch lại bọn kiến này?"
Ưng Nhất từ nãy giờ chỉ quan sát cửa vào, chưa từng nói câu nào bỗng phát biểu:
"Có một cách. Mặc dù cửa vào nhỏ, nhưng vẫn đủ cho ta và đệ đệ bay vào cùng lúc.
Có điều, chúng ta cần có kẻ đánh lạc hướng bọn kiến này. Không cần nhiều, chỉ một khoảnh khắc vừa đủ để chúng ta thừa cơ hội bay vào là được.
Tuy nhiên cũng cần phải mang theo một ít trợ thủ. Đối phương là Tinh Hậu.
Muốn tự bạo để hủy đi Mộc Linh Nhĩ tại trước mặt cô ta cũng không phải chuyện dễ."
Sau một phen thảo luận, nhóm đột kích bao gồm Ưng Nhất, Ưng Nhị, Ngư Nhị và rùa sẽ nhận nhiệm vụ tiến vào hủy đi Mộc Linh Nhĩ.
Còn lại thuộc nhóm "mồi nhử" gồm 4 con Kim Sư, Ngư Nhất và Nguyễn Long Duy sẽ nhận nhiệm vụ thu hút sự chú ý của hơn trăm con Linh Nhĩ Kiến cấp Yêu Tinh.
Nguyễn Long Duy không có ý kiến gì về phân chia này.
Linh Quy và Ngư Nhị có kích thước nhỏ, phù hợp để Phong Ưng đưa vào bên trong.
Riêng Ngư Nhất còn giữ một số "bom" kiến lúc trước nên thích hợp đưa vào nhóm "mồi nhử" hơn.
Nguyễn Long Duy nhắm mắt lại, kiểm tra kỹ càng lại tổ kiến, cố gắng không bỏ sót bất kỳ điểm kỳ lạ nào.
Rùa nhìn Nguyễn Long Duy hỏi:
"Long đạo hữu, thế nào?"
Nguyễn Long Duy lắc đầu thở dài, nói:
"Không cảm nhận được điểm kỳ lạ nào. Nơi đây vẫn như lần đầu kiểm tra qua, không giống như bị giá·m s·át."
Rùa cười nói:
"Tốt rồi, đã như vậy thì bần đạo cũng an tâm. Hẹn chút nữa ra ngoài lại gặp đạo hữu."
Lúc này, rùa và Ngư Nhị lần lượt được Ưng Nhất và Ưng Nhị gắp lên, chuẩn bị sẵn sàng phóng vào.
Phong yêu lực trên người của chúng bao bọc trên từng sợi lông vũ, lúc nào cũng sẵn sàng bay thẳng vào bên trong.
Nhóm Kim Sư cũng bắt đầu hành động. Bốn con sư tử há to miệng ra cùng lúc, gầm lớn chấn động cả tổ kiến.
Lập tức, hàng trăm con kiến ở gần cổng đường hầm đều phản ứng được, gác lại công việc đang làm mà xông thẳng về nơi phát ra thanh âm.
Nguyễn Long Duy thầm than, trên thân không ngừng vận dụng linh lực, hai chân khuỵu thấp lấy đà để bỏ chạy: