Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 17: Chương 17



Hoàng hôn, Càng Thanh cung.

Hoàng đế ngồi ngay ngắn trên ghế với vẻ mặt lạnh băng, Lương Cửu Công đứng ở một bên cố gắng giảm sự tồn tại của mình thấp xuống.

Bên dưới là một nam nhân mặc trang phục thị vệ lẳng lặng cúi đầu đang quỳ một gối trên đất.

Một lúc sau, Hoàng đế mới mở miệng nói: "Nói như vậy, lời của cung nữ đi tuần ban đêm kia chính là sự thật?"

"Bẩm Hoàng thượng, vâng." Thị vệ kia bình tĩnh, lễ phép đáp.

Hoàng đế ngả người ra phía sau chỗ ngồi, uể oải thở dài một hơi, mệt mỏi phất tay nói: "Lui ra đi."

Thị vệ cúi đầu đứng lên, lặng lẽ không một tiếng động mà biến mất khỏi điện.

Lương Cửu Công nuốt ngụm nước bọt, tiếp tục cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân mình thấp xuống. 

Hoàng đế mệt mỏi chau lại ấn đường, giọng nói ngập tràn một vẻ bất lực: "Lương Cửu Công, có phải trẫm đã phạm một sai lầm lớn rồi không?"

Lương Cửu Công vội vã quỳ xuống: "Chủ tử gia, người là chủ của thiên hạ, làm sao người lại có thể mắc sai lầm được chứ?"

Hoàng đế khẽ nở nụ cười chế giễu: "Nếu như Hoàng tổ mẫu còn sống, nhất định sẽ thưởng cho trẫm một cái bạt tai thật mạnh rồi."

Nói về Hoàng thái hậu quá cố, Lương Cửu Công nào có dám lên tiếng bình luận, chỉ có thể cố gắng kiếm cớ giải vây giúp Hoàng đế: "Vạn tuế gia, đâu có nghiêm trọng như lời người nói vậy chứ. Kẻ biết chuyên này đều đã câm miệng hết rồi, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn thôi, Hoàng thái hậu quá cố cho dù biết cũng sẽ không trách móc người..."

Hoàng đế ngửa người nằm ra, cánh tay vẫn đặt trên mắt không lên tiếng.

"... Huống hồ, huống hồ dù cung nữ đi tuần ban đêm kia thật sự nhìn thấy tam công chúa đi nữa thì cũng có thể là ngày đó tam công chúa nhất thời hưng phấn dạo chơi ở ngoài quên mất thời gian, cho nên mới vội vã quay trở lại cho kịp giờ. Người mà ngày đó ngài gặp cũng, cũng chưa hẳn là tam công chúa..." Lương Cửu Công dốc sức giải vây giúp Hoàng đế, rõ ràng trong lòng ông ấy cũng biết thị vệ thân tín của Hoàng đế đều đã tự mình điều tra chuyện này rồi, khả năng giả đó rất thấp, nhưng nói đến một lúc thì dường như chính bản thân ông ấy cũng tin rồi.

Đây là lấy một lý do để Hoàng đế tự lừa mình dối người.

Hắn buông cánh tay đặt trên mặt xuống, ánh mắt lóe lên một tia sáng: "Đúng, ngươi nói rất đúng, chưa hẳn là tam công chúa..."

Lương Cửu Công mặt rất đồng tình.

Hoàng đế nói đến đây bỗng ngừng lại, giọng điệu chắc nịch: "Trẫm muốn đích thân đi xem thử."

Dứt lời, hắn đã vội vàng đi ra ngoài, Lương Cửu Công vội vàng đuổi theo: "Vạn tuế gia, có cần gọi ngự liễn* không?" (*Ngự liễn - 御撵: xe ngựa dành để chở vua).

"Không cần, hai người chúng ta âm thầm tới đó được rồi." Hoàng đế cũng không quay đầu lại, bước chân chắc nịch mà đi khiến áo bào cũng tung bay theo gió.

Hậu điện của Vĩnh Hòa cung.

Đoan Tĩnh rửa mặt xong bèn đi ngủ, lại bị một tràng tiếng động hỗn loạn nhẹ nhàng đánh thức.

Nàng mơ hồ xốc màn lên đã thấy Lục Y ngủ ở dưới chân của nàng canh gác đang giãy dụa bị Lương Cửu Công bịt miệng lại dắt ra bên ngoài.

Đoan Tĩnh thoáng phản ứng lại, sau đó vội hỏi tới: "Lương công công, ngươi đang làm gì thế?"

Lời còn chưa nói hết đã thấy Hoàng đế mặc một bộ thường phục thêu hình rồng màu nâu nhạt, gương mặt lạnh lùng bước vào, cánh cửa sau lưng hắn cũng được đóng lại.

"Hoàng, Hoàng a mã..." Đoan Tĩnh ngây người, miệng khẽ mấy mách, đôi mắt trợn tròn khó lòng ngờ được mà nhìn về phía cái người xuất hiện hoàn toàn không đúng lúc này.

"Sao, sao người lại ở đây?" Nói đoạn, Đoan Tĩnh hoảng loạn kéo lấy cái chăn đang đắp ngang eo của mình lên che chắn kỹ càng ở trước ngực.

Mùa hè oi bức, nàng chỉ mặc một thân áo ngủ lụa màu tím mỏng manh chứ không mặc thêm gì khác, bên trong còn thoắt ẩn thoắt hiện cái yếm hình hoa sen trắng. Nhìn thấy Hoàng đế đột nhiên xông vào, nàng sao lại không hoảng loạn cho được.

Hoàng đế thấy thế, đôi mắt bèn trở nên tối sầm, nhanh chân bước về phía nàng.

Đoan Tĩnh vội vã nói: "Hoàng a mã đừng tới đây, nhi thần, nhi thần mặc xong xiêm y rồi mới nói chuyện với người có được không?"

Hoàng đế nghe thế thì ánh mắt càng thêm u ám, khóe môi khẽ cong lên lạnh giọng nói: "Không cần mặc, như thế vừa hay để trẫm thuận tiện kiểm tra."

Nói tới đây, hắn bèn vung tấm màn che lên nhanh chóng áp sát giường của nàng, bàn tay to lớn hất tấm màn lên, cả người chồm tới về phía người kia.

Đoan Tĩnh nhìn thấy sợ hãi đến mức liên tục lùi ra phía sau giường, đôi chân thon thả trắng như tuyết cũng không ngừng di chuyển: "Đừng, đừng lại đây!"

Nhưng giường chỉ rộng như thế, lại có thể trốn đi đâu được chứ?

Hoàng đế chồm người tới, thoắt cái đã tóm lấy mặt của nàng, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tốt nhất con cứ kêu to thêm chút nữa, kêu đến Triệu Giai thị cũng nghe luôn."

Đoan Tĩnh nghe thế lại khép nép ở yên đó không dám nhúc nhích nữa.

Đúng rồi, ngạch nương đang ở sát vách, lớn giọng một chút sẽ đánh thức bà thức dậy. Nếu như để bà thấy được cảnh tượng này nói không chừng sẽ ngất xỉu ngay lập tức, mà Hoàng đế cũng sẽ không tha cho nàng.

Đoan Tĩnh thấy dáng vẻ đó của Hoàng đế, dĩ nhiên cũng đoán được xảy ra chuyện gì.

Chuyện nàng cố gắng che giấu đã bị phát hiện rồi.

Mặt mày Đoan Tĩnh trắng bệch, nàng cắn môi không dám lớn tiếng tiếp nữa.

Hoàng đế tóm lấy cằm của Đoan Tĩnh, nhìn dáng vẻ đáng thương này của nàng, đây lại là lần đầu tiên hắn chăm chú nhìn rõ gương mặt ấy.

Lông mi nhỏ dài, sống mũi tinh xảo cùng đôi mắt xinh đẹp, môi nhỏ đỏ hồng, đúng là một bào thai tuyệt thế mỹ nhân, đâu đâu cũng đều xinh đẹp.

Nhưng hắn không kịp đánh giá thêm gương mặt mỹ miều đó của nàng nữa, bây giờ thứ hắn muốn chính là kiểm tra xem cung nữ nhỏ ngày đó có phải là nàng hay không.

Hắn dùng một tay ấn nàng trên giường, tay còn lại men theo cái bụng trơn nhẵn mà muốn luồn tay vào trong vải lụa mỏng dính.

Đoan Tĩnh ra sức giãy dụa: "Đừng, đừng vậy mà... Hoàng a mã, là con, đừng sờ nữa mà, là con..." Đoan Tĩnh cất giọng yếu ớt cầu xin.

Nhưng Hoàng đế vốn không mắc bẫy, hôm nay hắn nhất định phải đích thân xác nhận mới chấp nhận cho qua.

Một tay hắn hạn chế sự giãy dụa từ hai tay của người kia, một tay kia lại xé rách vải lụa mỏng dưới người của nàng. Chỉ nghe roẹt một tiếng, phần dưới áo ngủ của Đoan Tĩnh đã bị xé rách một mảng.

Nàng vội vàng khép hai chân lại, khép thật chặt, luôn miệng cầu xin: "Hoàng a mã, cầu xin người, đừng như vậy mà..."

Hoàng đế bỏ ngoài tai mấy lời đó, cả người hắn phủ lên phía trên Đoan Tĩnh, một tay ghìm chặt hai tay của nàng đặt lên trên đỉnh đầu, một tay dùng sức tách hai chân đang khép chặt kia của nàng.

Một bên dùng sức khép, một bên dùng sức tách.

Đoan Tĩnh và Hoàng đế giằng co một lúc, mãi cho tới khi sức lực của nàng dần cạn, hai chân đã không còn chế trụ được mà bị Hoàng đế tách ra một khe hở. Tận dụng lúc đó, người kia chen người vào giữa hai chân của nàng, dùng sức tách ra.

"Á..." Đoan Tĩnh gào lên, lại không có sức lực ngăn cản.

Hoàng đế đưa tay mò về phía tư mật của nàng, bàn tay chạm vào một vùng trơn nhẵn không có lông tơ, giống như đang chạm vào dầu trơn trắng muốt ươn ướt, chính là âm hộ non. Hoàng đế ngẩn người.

Sau đó lại chưa từ bỏ ý định mà cúi đầu tới gần, đôi con ngươi của hắn nhìn chằm chằm vào hoa huyệt của Đoan Tĩnh. Hình dạng của hoa huyệt này hoàn hảo, màu hồng phấn vô cùng quyến rũ, là cảnh đẹp mà trước giờ Hoàng đế chưa từng nhìn thấy.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.