Nhưng hắn cũng không thèm nhìn, giơ ngón tay ra ngắt hai phiến hoa đỏ hồng non nớt, cho dù có bị cản trở, hắn vẫn đưa hai ngón tay vào trong.
“Đau quá…” Đoan Tĩnh không chịu nổi cảm xúc dâng trào đột ngột, nàng cau mày định hét lên, nhưng rất nhanh chóng đè lại tiếng rên rỉ của mình.
Nàng cắn chặt môi dưới, không, nàng không thể phát ra âm thanh nào được, ngạch nương vẫn đang ở bên cạnh.
Hoàng đế vừa đưa hai ngón tay vào, liền cảm giác được âm đạo siết chặt đến điên cuồng, lỗ âm đạo vô thức hút chặt lấy ngón tay hắn, hoàng đế tàn nhẫn đẩy ngón tay vào sâu bên trong, cố gắng mở ra âm đạo non nớt của nàng.
Ánh mắt Đoan Tĩnh chất chứa bi thương, nước mắt lưng tròng.
Hoàng đế ghé đầu lại gần, cẩn thận quan sát, thấy phần thịt đỏ tươi bên trong cái lỗ đang co giật vặn vẹo, hắn vô thức nuốt nước bọt rồi tập trung khám phá bên trong.
Quả nhiên, lớp màng mỏng đó đã không còn thấy đâu nữa.
Hoàng đế chán nản nhắm mắt lại, buông bàn tay to lớn đang không chế nàng xuống, thả mình yếu ớt ngã xuống trên thân thể mềm mại của Đoan Tĩnh, lại ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào quen thuộc trên chóp mũi.
Hắn đã từ bỏ hoàn toàn.
Chẳng phải đã sớm biết rồi sao?
Tại sao lại phải lừa mình dối người như vậy.
Hoàng đế cảm thấy mình thật buồn cười, nếu như không phải sớm biết tiểu cung nữ kia là Tam công chúa thì sao hắn có thể tùy tiện vạch âm đạo của nữ nhi ruột thịt ra xem như vậy?
Chẳng qua chỉ là dù trong lòng đã có đáp án từ trước nhưng vẫn cố tình moi ra mà thôi.
Rõ ràng lúc hắn đưa tay chạm vào âm đạo của nàng, hắn đã không còn nghi ngờ gì nữa, vũ khí thượng hạng như vậy, làn da mịn màng như vậy, ngoài tiểu cung nữ khiến hắn không thể nào quên ngày hôm đó ra thì còn ai vào đây nữa?
Uổng cho hắn đã lao tâm khổ tứ suy đoán rằng nhà nào mà lại có thể nuôi dạy một nữ nhi ấm áp thơm tho như ngọc mềm như vậy.
Hoá ra lại là nữ nhi của hắn.
Đoan Tĩnh nhìn hoàng đế vẫn đang đè lên người nàng, không biết hắn đang nghĩ gì.
Thân hình nặng nề của hắn khiến nàng vô cùng khó thở.
Dù biết rõ mình sẽ không thể sống sót đến mai nhưng nàng vẫn không muốn chết một cách xấu hổ như vậy.
Hai cánh tay yếu ớt của nàng đẩy hoàng đế ra mấy lần, hoàn toàn gạt bỏ đi mọi sự rụt rè trước đây, dù sao nàng cũng sắp chết, cần gì phải quan tâm nhiều thế?
"Dậy đi, người đè lên con rồi." Thậm chí nàng còn không buồn gọi một tiếng hoàng a mã, một người phụ thân đưa tay vào cơ thể nàng để kiểm tra màng trinh thực sự khiến nàng lười phải gọi là a mã.
Hoàng đế nghe vậy lập tức chống tay ngước mắt lên, nhìn nàng, khoảng cách gần đến nỗi tưởng chừng như hơi thở cũng hòa vào nhau.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc, cười lạnh một tiếng chế nhạo: "Sao? Con đang nói chuyện với trẫm à?"
Đoan Tĩnh quay đầu đi, không muốn để ý tới hắn.
Hoàng đế khẽ cười, hắn chưa bao giờ bị khiêu khích như vậy, hắn chậm rãi thẳng lưng dậy, ngồi lên trên người nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, chậm rãi di chuyển về phía cái cổ trắng nõn mong manh của nàng, sau đó ngón tay hơi siết chặt, ánh mắt nhìn nàng lạnh lùng như thế giới này không chịu phục tùng theo ý hắn.
Nữ nhi này không thể giữ được nữa, nàng sẽ là vết nhơ lớn nhất trong sự nghiệp làm hoàng đế vĩ đại của hắn.
Một khi chuyện này bị lộ ra, tất nhiên sẽ làm rúng động giang sơn, lòng người bất an.
Nàng sẽ trở thành điểm yếu bị chỉ trích của hắn, một vết nhơ trên ngai vàng của hắn!
Đôi môi mỏng của hoàng đế mím thành một đường thẳng, ánh mắt hiện lên sát ý bình tĩnh nhưng điên cuồng, hắn không ngừng dùng lực trên tay, thậm chí còn có thể cảm nhận rõ ràng mạch đập dưới cái cổ trắng như tuyết đang dần chậm lại...
Cảm giác ngột ngạt dần dần ập đến, Đoan Tĩnh không khỏi thở gấp, theo bản năng cố gắng hít vào nhiều không khí hơn, cái miệng đỏ hồng hơi hé ra, lông mi run rẩy phủ đầy nước mắt trong suốt, khuôn mặt dần dần đỏ lên.
Đoan Tĩnh mở to đôi mắt nhìn gương mặt vô cảm của Khang Hy, sau đó chậm rãi cười khổ, chán nản buông tấm ga trải giường đã bị vò đến nhăn lại ra.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, dù đã đoán trước được kết cục, nhưng khi nó đến, nàng vẫn vô thức cảm thấy muốn sống, muốn vùng vẫy.
Nhưng khi nhìn vào ánh mắt không mấy ấm áp của hoàng đế, nàng chợt bình tĩnh chấp nhận cái chết sắp xảy đến với mình.
Nhìn lại hai kiếp này, lại thấy nó thực sự chỉ là một trò đùa.
Như vậy cũng tốt, thà chết trong thanh thản còn hơn bôi xấu danh tiếng người phụ thân vĩ đại của nàng.
Hắn cho nàng sinh mạng, cho nên cũng có quyền lấy lại nó.
Nàng không thể từ chối, cũng không dám từ chối.
Cảm giác ngột ngạt dần dần lấn át ý thức của nàng, Đoan Tĩnh cảm thấy đầu óc mình trở nên trống rỗng.
Ngạch nương, con xin lỗi.
Đột nhiên, cảm giác ngột ngạt trong nháy mắt biến mất, không khí trong lành ùa vào phổi, nàng lặng lẽ hít một hơi thật sâu, bàng hoàng mở mắt ra, thấy hoàng đế nhìn mình với ánh mắt lạnh như băng, như thể đang nhìn một xác chết.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp một lúc, không biết nghĩ gì lại quay người phất tay áo bỏ đi.
Không nói một lời nào.
Nàng yên lặng yếu ớt nằm trên giường, không có chút niềm vui nào khi sống sót qua tai nạn.
Vậy là nàng đã thoát được một kiếp này rồi sao? Đầu nàng tê dại khó khăn suy nghĩ.
Không biết qua bao lâu, nàng nghe thấy tiếng Lục Y chạy tới, cẩn thận đỡ nàng dậy, hai mắt sưng húp, rõ ràng đã khóc lâu lắm rồi: "Công chúa, công chúa… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..." Lục Y nhìn Đoan Tĩnh, vẻ mặt bất lực, nàng yếu ớt ngã xuống giường, nước mắt trào ra.
Đoan Tĩnh cố gắng nở nụ cười an ủi nàng ấy, khàn giọng nói: "Lục Y ngoan, đừng khóc nữa, ta không sao đâu… khụ khụ..." Vừa nói xong, một cơn ho đã ập tới cổ họng nàng.
Lục Y vội vuốt lưng cho Đoan Tĩnh, cuối cùng nàng cũng ngừng ho.
Nhưng nhìn vết bầm tím trên cổ Đoan Tĩnh, xem ra nàng không ổn chút nào!
"Công chúa, vốn dĩ đã ngủ sớm rồi. Không biết vì sao, khi mở mắt ra lại nhìn thấy Lương công công đột nhiên xuất hiện khống chế nô tỳ, sau đó hoàng đế xông vào..." Lục Y xúc động nói.
"Suỵt..." Đoan Tĩnh ngắt lời nàng ấy: "Lục Y, ta biết rồi, không sao đâu, không sao đâu."
Mặc dù không biết tại sao hoàng a mã lại đột nhiên buông tha cho nàng, nhưng hôm nay nếu nàng đã không chết, vậy thì sau này chắc sẽ ổn thôi.
Lục Y vội gật đầu: "Dạ, dạ, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..." Tuy không biết nửa đêm hoàng đế nổi điên cái gì mà bất thình lình xông vào cửa nhưng giờ mọi chuyện vẫn ổn.
Thực ra trong lòng Lục Y hơi mơ mồ cảm nhận được gì đó, nhưng chuyện này buồn cười đến mức nàng ấy thực sự không dám nói ra.
Nàng ấy lo lắng nhìn Đoan Tĩnh, lại do dự nói: "Công chúa, sao bệ hạ có thể..."
Đoan Tĩnh cười khổ, nàng quả thực không giấu được ai: “Ngươi đoán đúng rồi… chính là ông ấy.”
Giọng điệu của Đoan Tĩnh thản nhiên, như thể đang nói đến chuyện không liên quan gì đến mình, sắc mặt bình tĩnh đến mức không ai có thể nhận ra nàng vừa mới thoát chết.
Lục Y kinh sợ nắm lấy tay Đoan Tĩnh, giọng run run nói: "Sao, sao có thể như vậy..."
Đoan Tĩnh cay đắng: “Chuyện dài lắm… Nhưng dù sao chuyện đó cũng qua rồi, cứ sống như vậy cũng được, đỡ được cảnh phải sống trong sợ hãi cả ngày. Nhưng Lục Y à, từ nay trở đi, e rằng hai chủ tớ chúng ta sẽ trở thành một cặp bị ghẻ lạnh vứt bỏ, chẳng ai ngó ngàng gì đến trong cung rồi."
Đoan Tĩnh mỉm cười chế giễu, nói.