Sau khi nghĩ tường tận những thứ này, Đoan Tĩnh chợt cảm thấy nhẹ lòng hơn, thích thú đứng lên thưởng thức cảnh đẹp nơi Ngự Hoa viên này.
Vừa đi vừa hái mấy đóa hoa dành dành và linh lan vừa đủ lớn, kết thành một vòng hoa thanh lịch đội lên trên đầu.
Thân là một công chúa, nàng đã may mắn lắm rồi, không cần phải vội vã bươn chải với đời vì kế sinh nhai như chúng sinh, vẫn còn có thể nhàn hạ mà thưởng thức cảnh đẹp hoàng gia có một không hai này.
Tản bộ dọc theo bể nước, nhìn bóng hình xinh xắn in trên mặt nước, Đoan Tĩnh vô thức sờ lên gương mặt trắng mịn, là ảo giác sao?
Hình như sau khi sống lại, nàng càng lúc càng xinh đẹp hơn.
Da dẻ trắng nõn mịn màng, khẽ dùng sức chạm lên một chút sẽ ửng hồng, sắc mặt cũng càng lúc càng đẹp đẽ, ngay cả mái tóc đen cũng trở nên óng ả hơn so với trước đây.
Đoan Tĩnh tự mình ngắm nghía dáng vẻ của mình một lúc, đôi môi cong lên nở một nụ cười càng tô điểm thêm vẻ đẹp của chính mình.
Tất cả những thứ này nhất định là số mệnh ban tặng, để nàng có cơ hội được hạnh phúc.
Chơi với cá dưới hồ một lúc, nhìn thấy sắc trời đã bắt đầu tối lại, ảm đạm mà mịt mờ.
Nên quay về rồi.
Sáng mai nói không chừng sẽ còn bị ma ma giáo dưỡng bắt chép phạt nữa, Đoan Tĩnh nghĩ tới đây lại khẽ mím môi.
"Á!" Đoan Tĩnh đang chuẩn bị xoay người lại bỗng bị một cánh tay cường tráng choàng qua eo, bàn tay to lớn tùy ý mân mê ở khắp trên người của nàng.
Đoan Tĩnh hét lên một tiếng, sau đó lại bị bàn tay to lớn kia che miệng lại khiến nàng hoảng loạn đến mức liên tục giãy giụa.
Là ai thế?
"Đừng nhúc nhích." Một giọng nói trầm thấp vang lên ở sau lưng nàng, người kia gối đầu lên vai của nàng, nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng từ trên người của hắn truyền tới, lại ôm chặt lấy khiến nàng không thể nhúc nhích được.
Ngay sau đó, một tay che miệng của nàng, một tay ôm ngang hông bế nàng lên.
Người này cao lớn khỏe mạnh, Đoan Tĩnh được nuôi dưỡng ở thâm cung nên cơ thể yếu ớt, quả thực khó thoát ra.
Hai tay nàng không có sức lực vặn lấy tay của người kia, nhưng có làm thế nào cũng đều không thể di chuyển cánh tay của hắn được một chút.
Đoan Tĩnh cố gắng để bản thân mình bình tĩnh, há miệng ra cắn vào bàn tay của người kia.
"A..." Người kia bị đau nên buông tay ra.
Đoan Tĩnh tìm đúng thời cơ mà cất tiếng hô hoán: "Cứu mạng..."
Chưa kịp hô xong đã bị người kia bóp lấy quai hàm mềm mại, khiến nàng không thể há miệng được nữa.
"Đừng la nữa, là trẫm."
"Ngươi yên tâm, lâm hạnh ngươi xong trẫm sẽ phong ngươi làm Đáp ứng."
Đoan Tĩnh nghe tới đây lại trợn tròn hai mắt vô cùng kinh hãi, càng dốc sức giãy dụa điên cuồng hơn: "Hmm hmm..."
Nhưng Khang Hy lại nắm chặt lấy quai hàm của nàng khiến nàng hoàn toàn không mở miệng được, chỉ có thể phát ra chút âm thanh nức nở không hề có ý nghĩa.
Thấy cung nữ nhỏ này giãy đến điên cuồng, Hoàng đế đẩy nhanh một bước đưa nàng tới một sơn động giả bí mật.
Hắn dùng một bàn tay gắt gao khống chế nàng, một bàn tay khác lại tháo đai lưng của mình xuống, trói chặt hai tay của cung nữ nhỏ này ở trước người.
Từ trước giờ Hoàng đế rất thong thả, nhưng hôm nay thì thật sự không nhịn được nữa rồi.
Bên dưới của hắn đã cứng như cái chày sắt, đã không đợi được tới việc tìm một cung thất nữa rồi. Cũng may thái giám tổng quản Lương Cửu Công kia trước giờ vốn biết cách quan sát, dĩ nhiên sẽ lặng lẽ sơ tán cung nhân ở xung quanh không cho bọn họ tới đây.
Từ khi trong cung xuất hiện một Đức Phi vốn từ một nô bộc trở thành một trong tứ phi thì cũng có rất nhiều cung nữ có nhan sắc bắt đầu rục rịch cả rồi, nhất là năm ngoái sau khi Đức Phi lại sinh được thập tứ hoàng tử được cưng chiều, địa vị cũng được nâng cao một bậc.
Càng ngày càng khiến cho lòng người trong chốn hậu cung này thêm táo bạo.
Hôm nay sau khi ngắm hoa trong vườn mẫu đơn, Hoàng đế bỗng cảm thấy trong người khô nóng, thiết nghĩ là có kẻ muốn tìm đường chết mà lén đổ chút đồ vật kích tình gì đó lên đám hoa mẫu đơn.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Khang Hy lại trở nên lạnh lẽo, kẻ dám tính kế hắn nhất định phải trả cái giá thật đắt.
Ngay sau đó, ánh mắt của hắn lại trở nên đỏ ngầu, lần nữa chìm trong ngọn lửa dục vọng.
Cũng may khả năng kiềm chế của hắn vô cùng tốt, khi đó hắn vốn chuẩn bị về cung để truyền một phi tử. Nào ngờ trong cơn mông lung, lúc đi ngang qua chỗ ao này lại nhìn thấy một cung nữ nhỏ đội vòng hoa, ăn mặc giản dị, thế nhưng cơ thể lại vô cùng thướt tha quyến rũ.
Hắn chỉ liếc mắt nhìn một cái, ngọn lửa dục vọng lúc nãy đang nén xuống lại bỗng bùng phát khắp cả người.
Hắn vốn không phải là kẻ thích dày vò bản thân mình, nếu như huynh đệ phía dưới của hắn đã gào thét muốn chiếm lấy người này, vậy thì chính là nàng thôi.
Sau đó phong nàng làm một Đáp ứng hay là Thường Tại gì đó, cũng coi như người này đã một bước lên mây, Hoàng đế tùy tiện nghĩ như thế.
Nhưng mà cung nữ nhỏ này lại vẫn cứ giãy dụa không ngừng, nhất là khi nghe hắn nói ra thân phận của chính mình thì như càng thêm kinh hoảng, thiết nghĩ là đang sợ hãi vì thân phận của hắn rồi.
Khang Hy áp chặt người kia lên vách của hòn non bộ, hôn một cái sau gáy nàng như động viên.
Lồng ngực của cung nữ nhỏ này như chợt đông cứng lại.
Khang Hy nhân cơ hội đó rút ra gậy thịt căng cứng của mình, một tay nắm lấy cằm của người kia, một tay vén quần dưới của nàng lên.
Men theo cặp mông bóng loáng của nàng, ngón tay của hắn luồn vào nơi tư mật của người kia, lại cảm nhận được một khe nhỏ trơn trượt khép kín.
Hình dạng hoàn hảo và cảm giác trơn trượt này khiến Khang Hy càng lúc càng thêm hưng phấn.
Chẳng lẽ đây là một âm đạo non còn chưa mọc lông tơ sao?
Phi tử trong cung của hắn rất đông, từ trước giờ hắn lại là người có dục vọng cao, những lúc cao hứng thì một đêm cũng có thể thưởng thức mấy người, nhưng chưa bao giờ gặp phải loại cực phẩm như này cả.
Cho dù là cơ thể hay là chỗ đó đều vô cùng hợp ý với hắn.
Hắn duỗi bàn tay dùng sức luồn vào trong khe nhỏ đóng kín kia, chợt nghe thấy nữ tử đang ở trong lồng ngực kia nghẹn ngào một tiếng, sau đó chảy nước mắt thấm ướt lòng bàn tay của hắn.
Khang Hy khẽ dao động trong lòng, nghĩ rằng nàng đang đau nên lập tức dùng mấy ngón tay còn lại vuốt ve hòn ngọc châu phía trước vách huyệt của nàng như thể động viên.
Nàng chặt quá, như vậy chỉ e là không vào được.