Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 27: Chương 27



Đáng thương cho chiếc yếm hoa sen bị Khang Hy ném lên, trùng hợp thế này lại bay tới trước quan tài của Đồng Giai hoàng hậu.

Đoan Tĩnh giãy giụa trên mặt đất, hai bàn tay nàng cố gắng đẩy hoàng đến ra, mặt trắng bệch như tờ giấy, không ngừng nói: “Không thể! Không thể!”

Trong lúc này giãy giụa búi tóc cũng tuột ra, dưới ánh hoàng hôn, mái tóc đen dài của Đoan Tĩnh xõa xuống đất, cơ thể trắng như tuyết càng nổi bật hơn trên nền tóc đen. Bộ ngực như ẩn như hiện dưới mái tóc, hai trái anh đào đỏ bừng dựng thẳng, run rẩy trong không khí như đang mời người nếm thử.

Hoàng đế thấy vậy thì mắt tối lại, gậy thịt bị đè nén đã lâu kích động phun ra một ít dịch, không còn tâm trạng chơi trò trốn tìm với nàng nữa.

Hắn dùng một tay giữ hai bàn tay nhỏ bé nàng lại, ấn lên trên đỉnh đầu.

Núi tuyết hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn.

Hoàng đế liếm môi, sau đó cúi người, ngậm lấy đầu vú mềm mại của nàng vào miệng.

“A… Đừng!” Đoan Tĩnh gồng mình, ngực lập tức truyền đến cảm giác tê dại, khoang miệng ướt nóng bao bọc lấy đầu vú của nàng, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận rõ quá trình đầu vú dần cứng lên trong miệng hoàng đế.

Khi hoàng đến ngậm lấy nó, hương mật đào lập tức bao phủ chóp mũi hắn.

Cảm giác mềm mại và hương vị ngọt ngào khiến hoàng đế há miệng mút cắn nhiều hơn, mút thật mạnh, răng khẽ nghiến đầu vú.

Hắn càng ăn càng thèm, hoàng đế thuận thế buông hai bàn tay không còn sức lực của Đoan Tĩnh ra, một tay khác xoa bên vú bị hắn bỏ qua dưới ánh mắt không tin nổi của Đoan Tĩnh.

Cảm giác ấm áp và thuận tay khiến hoàng đến vui vẻ đến mức không muốn buông ra, hắn không tự chủ được mà bóp mạnh hơn, để lại từng vết đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn mềm mại của Đoan Tĩnh.

Lúc này, cảm hai bên vú của Đoan Tĩnh cùng bị chiếm giữ, hoàng đến vừa ăn vừa bóp, khiến Đoan Tĩnh vừa tức vừa xấu hổ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên.

Hành động của hoàng đế không chỉ dừng lại ở đó mà hắn ngày càng làm càn, hắn vừa gặm cắn bộ ngực mềm mại, vừa cởi chiếc quần trong vốn đã rách nát của Đoan Tĩnh.

Sau đó hắn nhanh chóng cởi y phục của mình ra, gậy thịt dữ tợn đã nóng lòng muốn ăn thịt, hắn hung hăng dán vào bụng nhỏ mềm mại của Đoan Tĩnh, hưng phấn cọ xát.

Đoan Tĩnh cố gắng khép chân lại, nhưng cũng không có tác dụng, tay hoàng đế đã linh hoạt luồn vào, nàng chỉ có thế bất lực nhìn hoàng đế tùy ý làm bậy giữa hai chân mình.

Hai cánh hoa vốn bảo vệ tiểu huyệt bị hoàng đế đẩy sang hai bên, niết nhẹ, cánh hoa mềm mại bị hắn đùa bỡn đến mức sưng lên, đáng thương ngả sang hai bên, để lộ huyệt nhỏ mà chúng vẫn luôn bảo vệ.

Cuối cùng cũng chạm được vào chốn vui sướng mà hắn mong nhớ đã lâu, hoàng đế hưng phấn đưa hai ngón tay vào. Đoan Tĩnh gồng mình, sau đó xụi lơ dưới tay hắn, khẽ rên rỉ.

Tiểu huyệt non nớt của Đoan Tĩnh còn chưa trưởng thành hẳn, cộng với việc nàng đang kháng cự, nên dù hoàng đế trêu đùa thế nào thì nàng cũng chỉ chảy ra một chút dâm dịch.

Hoàng đế đang đè lên Đoan Tĩnh, mút ngực nàng, tay sờ huyệt nhỏ của nàng, đầu ngón tay cảm nhận được một chút ẩm ướt, hắn khẽ cau mày.

Vẫn chưa đủ trơn, nếu cứ thế mà làm thì chả khác nào đang tra tấn nàng và mình.

Hắn bất đắc dĩ mút mạnh bộ ngực mềm mại lần cuối, lưu luyến không rời mà nhả núm vú bị hắn cắn sưng đỏ ra, núm vú bị hắn đùa giỡn trở nên đỏ bừng, phủ một lớp nước bọt lấp lánh.

Khi hắn nhả ra còn phát ra một tiếng “Chậc”, đầu vú khẽ nảy lên, sau đó đỏ bừng mà dựng thẳng trong không khí.

Hoàng đế không có thời gian thưởng thức cảnh dâm mỹ này, hắn cúi đầu cẩn thận nhìn vào huyệt nhỏ kiêu ngạo của Đoan Tĩnh.

Hắn biết huyệt nhỏ của nàng chật đến mức nào.

Ít nước quá không đủ, hoàng đế nghĩ thầm, sau đó ánh mắt hắn khẽ chuyển, chậm rãi nhìn sang miệng nhỏ đỏ bừng của Đoan Tĩnh.

Thấy hoàng đế nhìn chằm chằm vào mặt mình, Đoạn Tĩnh không cần nghĩ cũng biết nhất định hắn đang nảy ý xấu.

Nàng vội cảnh giác, môi mím thành một đường.

Hoàng đế thấy thế khẽ cười một tiếng, sau đó bàn tay đang ở trước huyệt nhỏ của nàng dùng sức, thêm một ngón tay nữa đi vào, làm bạn với hai ngón trước.

Cảm giác căng chướng khiến Đoan Tĩnh khẽ rên rỉ, sau đó một tay khác của hoàng đến nhân cơ hội nhét vào miệng nàng, giữ lấy lưỡi Đoan Tĩnh.

Môi anh đào của Đoan Tĩnh bị ép phải mở ra, nàng nức nở mà lẩm bẩm. Ngón tay hoàng đế lộng hành trong miệng nàng, khuấy động khiến nước bọt chảy dọc khóe môi, hình ảnh vô cùng dâm mĩ.

Hắn thấy vậy thì vừa lòng lấy ngón tay dính đầy chất lỏng trong miệng nàng ra, coi như chất bôi trơn mà bôi lên huyệt nhỏ của Đoan Tĩnh.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Hoàng đế tách hai chân Đoan Tĩnh ra, gác lên hông mình, đứng dậy chậm rãi nắm lấy gậy thịt, hướng về hoa huyệt mà nó hằng mong ước.

Đoan Tĩnh nâng người lên, mở to mắt nhìn cảnh này, yếu ớt lắc đầu, khóc nức nở: “Không, không được!”

Hoàng đế nhìn nàng sau đó cúi đầu tập trung làm chuyện của mình.

Dù sao thì cũng hơi gượng ép.

Đầu gậy to bằng trứng vịt từ từ mở miệng huyệt ra, Đoan Tĩnh rên khẽ, cong eo vì đau đớn.

Thứ này của hoàng đế rất được, dài khoảng sáu tấc, khá thô ta. Miệng nhỏ của Đoan Tĩnh bị căng ra gần như trong suốt, như sắp bị xé rách.

Nhưng dù thế nào thì hoàng đế cũng đã vào được. Đầu gậy cố gắng tiến về phía trước, mở đường cho thân gậy vào huyệt nhỏ.

Khó khăn lắm mới nét được toàn bộ quy đầu vào, hoàng đế đã gầm khẽ vì bị huyệt nhỏ của Đoan Tĩnh siết chặt.

Cảm giác được dị vật đang chen vào, thân thể Đoan Tĩnh căng thẳng, siết chặt lấy đầu gậy.

Hoàng đế hơi đau, đưa tay vỗ mông Đoan Tĩnh, lạnh nhạt nói: “Thả lỏng, nếu không đêm nay sẽ cho con nếm mùi đau khổ.”

Trong mắt Đoan Tĩnh là vẻ bất lực, cuối cùng vẫn để cho hắn thực hiện được.

Giằng co với hắn lâu như vậy, cả người nàng đã mồ hôi đầm đìa, không còn sức để ngăn cản những gì xảy ra tiếp theo.

Nghĩ đến đây, mắt nàng dần tối đi, mất tập trung, thân thể nhẹ nhàng nằm xuống đất, nghiêng đầu nhìn linh bàn gần đó, phía sau là quan tài của Đồng Giai hoàng hậu.

Lúc này, Đồng Giai hoàng hậu lặng lẽ nằm cách nàng chưa tới mười bước.

Mà nàng, lại đang bị phu quân của bà, chính a mã của mình cưỡng hiếp.

Gậy thịt của hoàng đến đang không ngừng vào sâu bên trong huyệt nhỏ của Đoan Tĩnh, đầu gậy cẩn thận mở ra từng nếp gấp trong hoa huyệt, cảm giác thế này khiến nàng khó thở.

Đoan Tĩnh có thể cảm nhận rõ ràng mình đang dần bị lấp đầy, sau đó lại chậm rãi rút ra, rồi lại nhét vào, ra vào qua lại.

Khoái cảm khi cọ xát khiến nàng cảm thấy nóng lên, ánh mắt nàng trở nên mê li, dường như Đoan Tĩnh thấy ánh nến trước mặt lóe lên, sau đó nàng tỉnh táo lại, vội vàng che miệng mình, rùng mình, thân thể trở nên căng chặt.

Hoàng đế vừa thích ứng được đang thong thả ra vào trong người nàng, hắn đang nheo mắt tận hưởng cảm giác sung sướng, chợt bị nàng siết chặt, suýt chút nữa thất thủ, hắn vội vàng kìm lại.

Nhìn xuống người dưới thân, lại phát hiện trong mắt Đoan Tĩnh lộ rõ vẻ sợ hãi, hai tay cố gắng che miệng, nàng đang nhìn linh vị của Đồng Giai hoàng hậu.

Hoàng đế nhìn theo tầm mắt của nàng, sau đó hiểu rõ, cười khẽ một tiếng, cúi xuống nói nhỏ vào tai nàng: “Con đoán xem, nếu hoàng hậu biết chúng ta đang làm gì, liệu có nhảy ra khỏi quan tài không nhỉ? Nữ nhi ngoan của ta.”

Ba chữ “Nữ nhi ngoan” phát ra từ miệng hoàng đế như đang nỉ non.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.