Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 26: Chương 26



Mãi cho đến một ngày hắn chán ghét mà vứt bỏ thân thể của nàng, thỏa mãn cảm giác điên cuồng về này, thì nàng mới có thể mất đi tác dụng, ngậm miệng vĩnh viễn.

Dù sao hắn cũng có rất nhiều nữ nhi, không thiếu một người là nàng.

Mà hoàng đế cũng có lòng tin đối với chính mình, từ trước đến nay hắn có mới nới cũ, mỗi lần tuyển người vào hậu cung đều muốn chọn vài mỹ nhân.

Một khi hắn chơi chán thỏa mãn rồi, cũng ném bọn họ ra sau lưng.

Hắn cũng không cảm thấy nữ nhi trong ngực này là ngoại lệ.

Bây giờ, chỉ là dục vọng của hắn không được thỏa mãn chấp niệm, một khi chơi chán thỏa mãn rồi, loại bỏ mọi dấu vết,vậy thì hắn vẫn là vị hoàng đế tài ba văn võ vẹn toàn, thiên thu vạn thế!

Sau khi quyết định bỏ đi mọi lo lắng trong lòng, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn.

Hoàng đế ngừng lại động tác ma sát không có tác dụng gì, thuận theo dục vọng đang kêu gào chính mình mà đưa bàn tay ra.

Đoan Tĩnh đang đưa lưng về phía hoàng đế, nàng không biết chút gì, cảm nhận được vật kia đang ma sát không ngừng giữa hai chân nàng đột nhiên dừng lại, nàng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng kết thúc rồi sao?

Nhưng chỉ một khắc sau, đồ tang trắng như tuyết của nàng không có dấu hiệu nào đã bị giật xuống, làm cho nàng nhận ra hiện thực trong nháy mắt.

Tất cả mọi chuyện chẳng những không dừng lại, ngược lại càng ngày càng trầm trọng thêm.

Đoan Tĩnh đã hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, nàng thét chói tai lên, quay người xô đẩy Khang Hi ra, một giây sau nàng kéo cửa ra, muốn chạy trốn ra ngoài.

Khang Hi thấy thế thì tiện tay giữ áo lót của nàng lại. Chỉ nghe “rắc” một tiếng, áo lót mềm mỏng bị hắn kéo xuống thành một đống, Đoan Tĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị mà ngã sấp ở ngưỡng cửa. Nửa người ở trong điện, nửa người ở ngoài điện. Trên lưng nàng bị lộ ra ngoài, trắng muốt như tuyết, đó là kết quả khi áo lót bị kéo xuống một đoạn.

Không để ý tới sự đau đớn, Đoan Tĩnh giãy dụa muốn bò ra bên ngoài.

Hoàng đế nắm lấy mảnh áo lót trắng như tuyết, nhìn nàng chật vật bò dậy từ trên mặt đất, hắn bật cười một tiếng.

Sau đó hắn ung dung ngồi xuống, giữ chặt nàng một bên bắp chân mảnh khảnh của nàng, hơi hơi dùng sức, Đoan Tĩnh đã bị kéo trở về trong nháy mắt.

Mười ngón chân của Đoan Tĩnh điên cuồng ma sát trên mặt đất, nàng muốn bắt lấy bất kỳ cái gì có thể bắt lấy, tránh không muốn bị kéo vào trong điện.

Tất cả đều là phí công vô ích, ngón tay ngọc mảnh mai của nàng bị ma sát tạo thành từng vết thương.

Đoan Tĩnh bất lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa điện lại một lần nữa đóng lại ở trước mặt mình.

Lương Cửu Công đang giữ cửa ở nơi xa vô ý trông thấy cảnh này, ông ấy vội vàng phóng tầm mắt ra xa, càng thêm bắt đầu cẩn thận.

Trong điện.

Đoan Tĩnh không có sức lực, nàng nằm trên đất đau đớn khóc thành tiếng.

Một đôi giày màu đen thêu hoa văn rồng như ý bằng chỉ vàng, thình lình chậm rãi ngừng lại ở trước mặt nàng. Hoàng đế chậm rãi ngồi xổm ở trước mặt nàng, dù thế nào thì vẫn ung dung nhìn nàng.

Đoan Tĩnh đã ngừng khóc rất nhanh, nước mắt lượn quanh trong hốc mắt, nàng cắn môi, oán hận ngẩng đầu nhìn hắn, mắt hạnh trợn lên, môi anh đào run rẩy chất vấn: “Hoàng A Mã, rốt cuộc người muốn làm gì?”

Hoàng đế có chút vui vẻ, thưởng thức sự phẫn nộ của nàng, hắn chậm rãi cong môi đầy ý cười: "Làm sao bây giờ? Ngươi như vậy làm trẫm càng muốn chơi ngươi hơn rồi."

Đoan Tĩnh mơ hồ.

Nàng chưa bao giờ nghĩ lại có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng hoàng đế.

Vừa ngắn gọn vừa thẳng thắn, vừa trần trụi vừa thô tục, cho thấy hôm nay hắn thật sự muốn ngủ với nàng.

Đoan Tĩnh bị dọa đến mức vội vàng đứng lên, áo nàng lộ ra một nửa, sợ hãi trốn ở sau cột cung điện, nơm nớp lo sợ, nàng kêu khóc nói: "Người, người đừng nói giỡn! Chắc chắn là người say rồi, nhận lầm người rồi! Hoàng, Hoàng A Mã, con… con là nữ nhi của người!"


 

Hoàng đế chậm rãi ngồi dậy, bình tĩnh nhìn nàng trốn đi xa, làm ngơ trước sự tức giận của nàng.

“Lại đây.” Hắn đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn nàng, ra lệnh.

Đoan Tĩnh liên tục lắc đầu, cả người run bần bật.

“Lại đây. Đừng để trẫm phải nói lần thứ ba.” Ánh mắt hoàng đế lạnh như băng.

Đoan Tĩnh yên lặng lùi về phía sau, nhưng phía sau lại là quan tài của Đông Giai hoàng hậu, nàng không thể lùi tiếp được nữa.

Hoàng đế thấy thế, vẻ lạnh lẽo trong mắt càng dày đặc hơn.

Sau đó hắn bước nhanh tới chỗ nàng, Đoan Tĩnh thấy thế xoay người muốn chạy, cố gắng tránh né hắn, hai người bắt đầu rượt đuổi.

Nhưng so sánh với Khang Hy quanh năm cưỡi ngựa bắn cung, thì một nữ tử mảnh mai cả hai đời đều lớn lên trong thâm cung như Đoan Tĩnh sao có thể trốn khỏi hắn?

Thậm chí chưa thấy rõ hành động của hắn, Đoan Tĩnh đã bị giữ chặt, ấn xuống đất.

Lưng Đoan Tĩnh chạm đất, lạnh đến mức run rẩy, nhưng nàng chưa kịp nghĩ ngợi gì, y phục trên người đã bị hoàng đế xé sạch.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.