Đại công chúa không tự chủ được lén lút nhìn, dù sao thì con ruột và con nuôi cũng không giống nhau, đương nhiên tình cảm cha con thân thiết dịu dàng như kia cho dù nàng ấy có chép bao nhiêu bản kinh thư đi nữa cũng không thay đổi được.
Nhị công chúa làm nũng liên tục khiến Hoàng đế đành phải đầu hàng: “Được rồi được rồi, Lam Kỳ Nhi, con muốn được ban thưởng cái gì? Hoàng a mã đồng ý với con.”
Nhị công chúa cười nịnh nọt: “Hoàng a mã, con không muốn gì nhiều, nhưng con nghe nói người mới nhận được một thỏi mực Huy Châu, hay là người cho con đi. Con nhất định sẽ nghiêm túc học chữ, nếu hoàng a mã không tin, lần sau người có thể tự mình đến kiểm tra con học tập.”
Chiêu này đúng là một mũi tên trúng hai con chim, tuy phần thưởng không hẳn là có giá trị nhưng lại chạm được đến trái tim của hoàng đế.
Còn nhân cơ hội mời hoàng đế về sau đến Trường Xuân cung.
Hoàng đế đồng ý, Vinh phi cười hài lòng.
Có người rối rít hâm mộ không thôi, có người vội vã kích động con mình tiến lên thể hiện, phi tần không có con thì chỉ hận không thể lập tức sinh được con ra.
Chỉ có Đoan Tĩnh lẳng lặng cúi đầu ngồi trong đám đông, cố gắng giảm sự tồn tại của mình xuống, không muốn khiến bất kỳ kẻ nào chú ý đến.
Nhìn các a ca công chúa không ngừng tiến lên khoe thành tích, Lục Y hơi lo lắng thấp giọng nói: “Công chúa, tại sao người không dâng đai buộc trán người thêu lên vậy, người thêu đẹp như thế mà, đúng lúc Hoàng thượng đang ở đây. Đây là cơ hội tốt để lấy được sự chú ý của Hoàng thượng đó.”
Đoan Tĩnh chỉ khẽ gật đầu, nếu như là nàng vào năm mười lăm tuổi lúc trước, nàng nhất định sẽ tham gia náo nhiệt, với ý đồ lấy được sự chú ý của phụ hoàng.
Nhưng mà nàng đã không còn là nàng của trước kia nữa, nàng sống lại một đời lần nữa, nàng đã sớm nhìn thấu hết tất cả trong khoảng thời gian dài đằng đẵng của cuộc hôn nhân bất hạnh bị gả đi xa kia.
Không hy vọng xa vời mới không thất vọng.
Huống chi cách đây không lâu người kia còn tổn thương nàng sâu sắc, cho dù nàng quyết tâm quên chuyện này đi, nhưng đến hôm nay nàng quả thật không có cách nào thản nhiên đứng ở trước mặt hắn đóng vai một người con gái khôn khéo cả.
Bất kể chuyện gì khiến cho hắn chú ý, nàng cũng sẽ không làm.
Hoàng đế ở lại đủ lâu, cho Hoàng quý phi đủ mặt mũi, cũng thỏa mãn sự mong đợi của tất cả các phi tần.
Lại đồng ý lời thỉnh cầu của Thứ phi Viên thị, quyết định buổi tối sẽ đến ở cùng nàng ta, thuận tiện thăm con gái nàng ta vừa mới hạ sinh cho hắn được bốn tháng.
Viên thị bề ngoài trẻ tuổi lại vào cung không lâu, sau khi sinh con lại càng nở nang xinh đẹp, dường như thay đổi thành dáng vẻ phong tình khác.
Hoàng đế nở một nụ cười, không nhịn được suy nghĩ bậy bạ. Hắn đang trong thời kỳ cường tráng, dục vọng từ trước đến nay đều mạnh mẽ, mấy ngày nay bởi vì chăm sóc thân thể Hoàng quý phi, đã lâu hắn không lâm hạnh hậu phi, hôm nay Hoàng quý phi có chút khởi sắc, hắn cũng có thể phát tiết dục vọng của mình trong mùa hè nóng bức.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Hoàng quý phi lập tức nói tinh thần của mình không được tốt rồi đi vào bên trong nghỉ ngơi, mọi người cũng rối rít đứng dậy cáo từ.
Chỉ có Đoan Tĩnh chậm rãi lùi lại phía sau mọi người, lặng lẽ cầm cái hộp trong tay Lục Y đưa cho Thanh Chi: “Thanh Chi tỷ tỷ, đây là đai buộc trán ta tự thêu, còn dâng ‘Dược sư kinh’ đọc trước Phật bảy ngày, nếu như Hoàng quý ngạch nương để ý thì miễn cưỡng dùng một ít, cũng coi như một chút lòng tốt của ta.”
Thanh Chi không ngờ còn có người tặng quà tránh mặt Hoàng thượng, không hề muốn khoe công, lại nghĩ đến những a ca công chúa kia vì thể hiện trước mặt Hoàng quý phi mà ồn ào, lần đầu tiên Thanh Chi cảm thấy Tam công chúa tầm thường lại thân thiết đến vậy.
Lần đầu tiên nàng ta nghiêm túc nhìn kỹ Tam công chúa, Thanh Chi kinh ngạc phát hiện ra Tam công chúa trưởng thành lên lại động lòng người như vậy, bây giờ đã hiện lên dáng vẻ quyến rũ.
Thời gian trôi qua, cho dù là Vệ Thứ phi đẹp nhất hậu cung cũng còn kém xa.
Nhưng có lẽ là bởi vì Tam công chúa luôn cúi đầu không nói chuyện, hoặc là mọi người có thói quen khinh thường nàng nên không có người nào vô tình phát hiện ra Tam công chúa đã lặng lẽ nở rộ xinh đẹp, tao nhã động lòng người.
Giống như cơn gió nhẹ trên núi, hoặc giống như hoa sen e thẹn nở trên sông, khiến người khác không tự chủ được muốn yêu thương và chiếm nàng làm của riêng.
Thanh Chi cảm thấy nếu mình sinh ra là nam nhân, chắc chắn phải chiếm cảnh đẹp tuyệt thế duy nhất bị mình phát hiện ra này làm của riêng, đáng tiếc cảnh đẹp trước mắt này ngoại trừ mình ra không còn người nào thưởng thức.
Sau khi đưa quà xong, Đoan Tĩnh lập tức xoay người xin ra về.
Thanh Chi đưa đai buộc trán đến trước mặt Hoàng quý phi, Hoàng quý phi vuốt ve mẫu đơn trông vô cùng sinh động, không nhịn được than thở: “Tam công chúa có tấm lòng son, trước kia cũng luôn như vậy, đưa đồ mặc dù không bắt mắt nhưng lại vô cùng thân thiết. Nhìn hình nàng thêu, hiển nhiên đã tốn rất nhiều công sức.”
Thanh Chi cũng xúc động.
“Nhắc nhở Nội Vụ phủ, đừng lúc nào cũng bắt nạt người lương thiện.” Hoàng quý phi dặn dò nói.
Thanh Chi gật đầu đồng ý.
Bên kia, Hoàng đế vừa mới ra khỏi Thừa Càn cung không lâu lại sai người quay lại.
Ngồi trên ngự liễn*, hắn đột nhiên nghĩ đến những lời ngự y nói với hắn vào tối hôm qua.
*Kiệu cho vua ngồi.
Thân thể của Hoàng quý phi đã suy yếu lâu rồi, bây giờ vừa mới điều dưỡng thôi, muốn hoàn toàn khỏe mạnh thì thật sự không thể làm được, chỉ có thể giữ mạng mà thôi.
Trong lòng Khang Hy hơi xúc động, nhớ đến tình nghĩa mấy năm nay biểu muội ở cùng hắn và hoàng nữ thứ tám chết yểu không lâu sau khi được sinh ra.
Hắn xoay tròn chiếc nhẫn ban chỉ trên tay, nghĩ lại trước đây các hoàng tử hoàng nữ đều tận tâm và tôn trọng Hoàng quý phi.
Khang Hy dừng động tác trên tay lại, cuối cùng hạ quyết tâm, quyết định phong bà ấy làm hậu, xung hỷ cho bà ấy.
Thánh giá quay lại, mà bên này Đoan Tĩnh đang mang mấy cung nữ bước ra khỏi Thừa Càn cung, đúng là oan gia ngõ hẹp, Đoan Tĩnh không ngờ đến cục diện này.
Không thể né tránh, nàng chỉ có thể vội vàng cúi đầu, cúi người hành lễ.