Nhớ Mà Không Thể Nói

Chương 8: Chương 8



Vào ngày 15 tháng 6, Thừa Càn cung.

Theo lời của Thanh Chi, đại cung nữ của Thừa Càn cung, hôm nay tâm trạng của Hoàng quý phi rất tốt nên sẽ không hủy bỏ buổi thỉnh an.

Các hậu phi đã chờ đợi bên ngoài Thừa Càn cung từ rất sớm, tất cả các nương nương từ Tần trở lên đều ngồi trên kiệu, những người còn lại chỉ có thể đi bộ đến đó.

Đây là sự khác biệt về thân phận.

Công chúa đương nhiên không cần phải làm như vậy, nhưng Đoan Tĩnh từ chối, ngạch nương của nàng Triệu Giai quý nhân còn phải đi theo phía sau kiệu hoa của Đức phi, làm sao nàng có thể thong thả ngồi trên kiệu được? 

Không ai quan tâm đến sự từ chối của nàng, Tam công chúa đó luôn thận trọng, cẩn thận, trầm mặc và ít nói như vậy, đỡ được phiền phức nên cung nhân cũng vui vẻ vô cùng. 

Sau khi bốn phi Huệ, Vinh, Đức, Nghi và các phi tần khác lần lượt ngồi xuống chỗ của mình, Hoàng quý phi mới từ từ nắm tay cung nữ bước ra ngoài. 

Nước da của bà ấy hơi nhợt nhạt, ngay cả thoa phấn và tô son cũng không che giấu được sự mệt mỏi về tinh thần của bà ấy. 

Mọi người lần lượt cúi người xuống thỉnh an, Hoàng quý phi giơ tay lên bảo mọi người ngồi xuống. 

Sau đó, là các a ca và công chúa  theo thứ tự lần lượt đến thỉnh an, những người lớn tuổi dâng lên một chút tấm lòng của mình, những người trẻ hơn dưới sự giúp đỡ của nhũ mẫu chỉ làm có lệ thế thôi. 

Những a ca tuổi tác lớn hơn một chút đã phải tránh hiềm nghi, đã nhờ người chuyển quà đến để bày tỏ tình cảm của mình từ trước chứ không không đích thân đến. 

Đại công chúa đi đầu làm gương, dâng Kinh Pháp Hoa do chính mình chép lại để chúc phúc cho Hoàng quý phi. 

Nàng ấy là Thường Ninh, con gái của đệ đệ Khang Hy, Cung Thân Vương, trước khi được nhận nuôi, tỷ lệ chết yểu của những đứa trẻ trong cung rất cao.

Sau khi nàng ta đến, đại hoàng tử Dận Thì và nhị hoàng tử Dận Nhưng cũng lần lượt lớn lên. Vì vậy, nàng ấy được coi là biểu tượng của phúc lành. Hoàng đế, Thái hậu và Hoàng quý phi đều rất yêu mến nàng ấy.

Trên danh nghĩa, nàng ấy được Hoàng quý phi nuôi dưỡng, có mối quan hệ tốt với Hoàng đế Ung Chính sau này, sau này còn được phong cho nàng là Cố Luân Thuần Hi công chúa. 

Đại công chúa quả thực rất chu đáo, kinh thư do nàng ấy đích thân chép từng chữ đều đẹp đẽ, còn đặc biệt nhờ một đại sư từ núi Ngũ Đài phát quang, khi lật từng trang sách, một mùi đàn hương nồng nàn sẽ phả vào mặt. 

Hoàng quý phi đọc kinh nàng ấy chép liên tục khen ngợi, yêu thương vỗ nhẹ vào tay nàng ấy và còn khen nàng ấy đã có lòng rồi. 

“Có lòng gì cơ chứ?” Ngoài cửa chưa kịp thông báo thì đã thấy Khang Hy sải bước đi tới. 

Mọi người vội vàng thỉnh an, Hoàng quý phi cũng vội vàng đứng dậy muốn cúi xuống. 

Khang Hy vội vàng đỡ bà ấy dậy: “Biểu muội, mau đứng dậy đi, sức khoẻ của muội không tốt, làm những lễ nghi dư thừa này làm gì?” 

Hoàng quý phi thuận theo động tác của hoàng đế, cùng hắn ngồi xuống, trên miệng còn liên tục khiêm tốn nói: “Không thể thiếu lễ nghi được.” 

Nhưng nụ cười cong cong trên lông mày của bà ấy rõ ràng cho thấy bà ấy đang rất vui mừng được hoàng đế quan tâm. Tinh thần mệt mỏi dường như đã biến mất sạch sẽ. 

Nhìn thấy hoàng đế đến, mọi người đều nhiệt tình hơn trước một chút, đều đang rục rịch chuẩn bị hành động. 

Các phi tần trẻ cẩn thận khoác lên mình dáng vẻ duyên dáng nhất, mong chờ được hoàng đế coi trọng. 

Ưu điểm của việc có con giờ đã lộ rõ, không cần phải lo lắng chủ đề nói chuyện. 

Hoàng quý phi chủ động chuyển cuộc trò chuyện sang kinh thư của Đại công chúa, hoàng đế lật qua vài trang, nhìn Đại công chúa với ánh mắt khen ngợi.

Đại công chúa hơi cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng: “Chỉ cần cơ thể của Hoàng ngạch nương khỏe mạnh, cho dù có phải viết thêm một trăm quyển nhi thần cũng cam lòng.”

Những lời này chân thành khiến người ta phải cảm động, khiến hoàng đế vô cùng vui mừng, hoàng đế vẫy tay: “Lương Cửu Công, ban cho Đại công chúa hai phần nhuyễn yên la và gấm trang hoa mới nhập từ Giang Nam. Ngoài ra, trẫm nhớ chiếc vòng tay nhiều màu khá hoa lệ đó cũng thưởng cho Đại công chúa đi, con bé còn trẻ, thích hợp đeo một số trang sức rực rỡ.”

*nhuyễn yên la, thứ the cửa mềm và mỏng như làn khói

Đại công chúa nhanh chóng tạ ân, mọi người đều nhìn nàng ấy với ánh mắt ghen tị.

Đoan Tĩnh nhìn bóng dáng của nàng ấy có chút thương cảm, tuy người tỷ tỷ này không thể nói là thân thiết vô cùng, nhưng cũng không thể nói là khá xa lạ.

Đại công chúa lớn hơn Đoan Tĩnh bốn tuổi, họ cùng nhau lớn lên nhưng những nỗi phiền não lúc trưởng thành cũng theo đó mà đến.

Đại công chúa năm nay mười chín tuổi, nếu tính theo thời gian, năm sau nàng ấy sẽ gả cho Bác Nhĩ Tế Cát Đặc thị - Ban Đệ, Thái Cực của Khoa Nhĩ Thấm Bộ ở Mông Cổ và rời khỏi nơi này.

Cũng may đây là một mối hôn sự tốt đẹp, Ban Đệ cũng được Khang Hy đánh giá cao.

Đoan Tĩnh suy nghĩ, môi hơi nhếch lên, không như nàng, phò mã của Đại công chúa được Hoàng đế nghiêm túc xem xét.

Là con gái đầu tiên sắp xuất giá của hắn, hắn đã tiến hành xem xét kỹ lưỡng ứng cử viên cho vị trí phò mã.

Đại công chúa sẽ rất hạnh phúc, như vậy cũng tốt, cứ hạnh phúc là tốt rồi.

Nhìn thấy Đại công chúa đã nhận được phần thưởng từ hoàng đế, Vinh phi không hề chịu thua mà liên tục ra hiệu cho Nhị công chúa tiến tới tặng quà. 

Nhị công chúa, sau này là Cố Luân Vinh Hiến Công chúa, do Vinh phi sinh ra.

Theo quy định, vốn dĩ chỉ có con gái của hoàng hậu mới được đặt tên là Cố Luân công chúa, còn những phi tần khác chỉ có thể được phong là Hòa Thạc công chúa. 

Nhị công chúa quả thực là con gái duy nhất được Hoàng đế Khang Hy đích thân phong là Cố Luân Công chúa, nguyên nhân là do vào năm Khang Hy thứ 47 Hoàng đế lâm bệnh, Nhị công chúa đã chăm sóc rất cẩn thận. 

Chuyện này cũng có thể hiểu được. 

Đối với người con gái này, hoàng đế đã đích thân đặt cho nàng một biệt danh, gọi nàng ta là Lam Kỳ Nhi. 

Vinh dự này Đoan Tĩnh chưa từng trải qua loại, nhưng nàng cũng quen với việc chưa từng có được. 

Nhị công chúa hoạt bát vui vẻ, yêu kiều bước tới hành lễ, tặng một chiếc túi thơm do chính tay nàng phơi khô cánh hoa làm thành. 

Hương thơm tao nhã xộc vào mũi, túi thơm được làm theo hình con bướm, không hề khuôn mẫu, cũ kỹ mà còn thể hiện sự khéo léo. 

Hoàng quý phi chân thành khen ngợi vài câu rồi bảo cung nữ đem đi treo trong phòng, hình như là rất thích.

Chỉ có Đoan Tĩnh nhìn thấy Hoàng quý phi lặng lẽ dùng khăn tay lau đầu ngón tay mình, có lẽ bà ấy không thích mùi hoa nồng nặc, Đoan Tĩnh nghĩ thế. 

Hoàng đế không có chú ý tới những điều này, trong mắt hắn mang theo ý cười, cầm lấy cây quạt, gõ nhẹ vào đầu nhị công chúa: “Chỉ có con là nhiều trò thôi.” 

Nhị công chúa rít lên một tiếng, nhe răng ra, vẻ mặt đau đớn, làm nũng lắc lắc ống tay áo của hoàng đế: “Hoàng a mã, sao người có thể nhẫn tâm ra tay nặng như vậy? Nếu đầu của con bị người đánh hư mất, người sẽ không bao giờ gặp lại Lam Kỳ Nhi dễ thương và thông minh này nữa đâu.”

Hoàng đế liếc nhìn nàng ấy, có vẻ tức giận, nhưng thực ra trong mắt lại đang mỉm cười, đứa con gái thông minh lanh lợi này khá được hắn yêu thích, điều này có thể thấy rõ từ cách nhị công chúa hành xử với hắn.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.