Cô rũ hàng mi dày và mảnh xuống, ngay cả khi không chuốt mascara, trông hàng mi vẫn dày và dài hơn người bình thường, giống như một con búp bê tinh xảo được làm thủ công, hàng mi cong vút như một chiếc quạt nhỏ.
Cô nhìn người thợ làm móng đang quỳ trước mặt mình và tỉa bớt móng tay tay.
“Chị, chị nghe xong chẳng lẽ không tức giận sao? Tại sao cô ta có thể vào Cách Tân chứ? Một đứa con hoang, làm mất mặt cả gia đình chúng ta rồi.” Em gái ở bên cạnh lo lắng, nghĩ mọi cách để ngăn cản đứa con gái hoang kia bước vào trường học của các cô.
Khi thợ làm móng xử lý đến móng tay của cô ấy thì giật mình, bởi vì móng tay kia có xu hướng hơi bật ra ngoài, như là bị dùng sức quá mức, làm cho móng tay bị móp méo. Nghĩ thầm, chẳng lẽ là do đứa con gái hoang kia, làm cô gái xinh đẹp tao nhã trước mắt này tức giận tột cùng, làm tổn thương đến móng tay bảo bối của cô ấy?
Nhưng mà, cô ta biết rõ chuyện xấu xa trong nhà giàu này, là không thể nhiều chuyện thám thính, nếu không sẽ gặp phải phiền phức.
Ngôn Thu Nhược và Ngôn Thu Mẫn là chị em sinh đôi, chị gái dịu dàng trầm tĩnh, em gái hoạt bát hiếu động, bề ngoài được trang điểm khác nhau, chị gái đi theo phong cách tinh xảo cao quý, em gái hướng tới phong cách rực rỡ như ánh mặt trời.
Nhưng mà, dưới ánh mắt của thợ làm móng, thì chị gái như được trải qua cuộc sống nhàn nhã sung túc, giơ tay nhấc chân đều để lộ vẻ cao quý tao nhã, khí chất lạnh lùng có học thức; còn em gái thì cảm giác như được nuôi thả, không hề giống như người xuất thân từ nhà giàu, nghĩ sao nói vậy, cảm xúc hiện rõ trên mặt, không hề biết cách che giấu.
Thu Nhược chỉ nhìn chằm chằm móng tay mình, không hề để ý đến em gái đang vô lễ rít gào thét chói tai.
“Chị, chị không lo lắng chút nào sao? Rõ ràng là ba rất cưng cô ta, chuyện gì cũng suy nghĩ cho cô ta. Mẹ cũng mặc kệ, mẹ còn hỏi em tháng sau có muốn cùng cô ta đi tham gia sự kiện thời trang gì đó không. Chẳng lẽ cả nhà cũng chỉ có mình em để ý đến sự tồn tại của đứa con hoang kia sao?” Mặt Thu Mẫn vặn vẹo, không thể yên tĩnh ngồi tại chỗ, không ngừng đi lại, dậm chân, đi vòng quanh, thể hiện sự tức giận của mình.
“Còn nữa, ngay cả Phương Đàm Tuân cũng đặc biệt chú ý đến cô ta, em phát hiện ngày liên hoan đó, cậu ấy liếc mắt nhìn đứa con hoang kia vài cái, tức chết em!”
Thu Nhược cảm thấy đây mới là lý do em gái mình đặc biệt thù hận đứa con hoang kia, bởi vì cô ta đoạt đi sự chú ý của Phương Đàm Tuân.
“Cô ta có tên.” Thu Nhược từ từ mở miệng.
Thợ làm móng nhận thấy giọng nói cô có chút trầm thấp, như là di chứng của việc hát KTV suốt đêm.
Cô ta lật đổ ý tưởng này trong lòng, con gái nhà cao cửa rộng, nhà giàu quý tộc, sao có thể làm chuyện “low” (thấp kém) như vậy chứ? Cô ta đã từng nghe đồn rằng, cô chủ lớn này cực kỳ chú trọng chăm sóc bản thân, không bao giờ ngủ sau 10 giờ.
Em gái không phát hiện ra âm điệu lạ thường của cô, vẫn rít gào như cũ, phát ra tiếng oán giận. “Tên là cái thá gì chứ! Cố Niệm Sâm, nghe đến chữ Niệm là em đã cảm thấy ghê tởm, chị nói xem tại sao mẹ cô ta lại lấy tên này cho cô ta chứ? Niệm Sâm, Niệm Sâm, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết, bà ta đã sinh con gái cho ba sao?”