Mặt Thu Nhược không đổi sắc, bình tĩnh thong dong.
“Em hận chết sự tồn tại của cô ta, mẹ cô ta là kẻ thứ ba, cô ta cũng là kẻ thứ ba. Cô ta sẽ cướp Phương Đàm Tuân đi, em không thể trơ mắt nhìn cậu ấy bị cướp đi! Chị, chị giúp em đi, Phương Đàm Tuân nghe lời chị nói, chị giúp em khuyên cậu ấy, đừng thích đứa con hoang kia.”
Thu Nhược liếc mắt nhìn cô ta một cái. “Là của em thì chính là của em, không phải thì đừng cưỡng cầu, dưa hái xanh không ngọt.”
“Đây là cái luận điệu vớ vẩn gì chứ?! Em mặc kệ, Phương Đàm Tuân là của chúng ta, không thể bị cô ta cướp đi được.” Thu Mẫn ngang ngược mà nói.
“Là của em, không phải chị.” Giọng điệu cô vẫn chậm rì rì như cũ, giống như trời sập xuống cũng không phải chuyện của mình.
“Không phải trước kia chị cũng rất thích cậu ấy sao?” Thu Mẫn chậm chạp phát hiện ra sự lạnh nhạt của chị gái.
“Con người luôn phải lớn lên!” Đôi mắt cô xinh đẹp, bình tĩnh không gợn sóng.
Thu Mẫn cảm thấy, sau khi chị gái lớn lên, nói chuyện càng ngày càng quanh co lòng vòng, lời nói như là có ẩn ý, lại như không hề để ý, quá khó hiểu.
================================
Cố Niệm Sâm hơi bất an, ngồi trong phòng khách xa hoa sang trọng của nhà họ Ngôn, cô ta nhìn ra được kích thước của nơi này, chỉ cần bỏ sofa và đồ đạc ra, là có thể dùng làm phóng chiếu phim hoặc nơi tổ chức tiệc tối.
“Mời ngài ngồi, chút nữa ông Ngôn sẽ xuống.” Người phụ nữ trung niên ít nói ít cười làm quản gia ở nhà họ Ngôn nói xong, thì bưng cho cô ta một ly trà nóng, rồi trở lại phòng bếp.
Thật ra, Cố Niệm Sâm không hề muốn bị nhận về nhà họ Ngôn, nếu cô ta là con trai, thì còn có lý do là nhà họ Ngôn không có con trai nên cô ta mới được nhận về, nhưng cô ta không phải, nhà họ Ngôn đã có hai chị em sinh đôi, cô ta trở về để nuôi thêm một miệng cơm nữa sao?
Nhưng mà không còn cách nào khác, mẹ cô ta lái xe đâm chết người, dính dáng đến chuyện kiện tụng bồi thường, tiền tiết kiệm của hai mẹ con không đủ để trả, đành phải liên lạc với trợ lý định kỳ đưa tiền cho hai người, nhờ anh ta đi cầu cứu Ngôn Lý Sâm.
Bởi vì sợ làm ảnh hưởng đến việc học của cô ta, cũng sợ kết quả không được như ý, nên mẹ cô ta bèn cầu xin Ngôn Lý Sâm nhận cô ta về, chăm sóc cho cô ta.
Ngôn Lý Sâm đồng ý, bảo trợ lý sắp xếp cho cô ta về nhà họ Ngôn, xử lý thủ tục chuyển trường.
Nhưng trên thực tế, hai ba con này chưa từng thấy mặt nhau.
Ngôn Lý Sâm rất bí ẩn, bí ẩn đến mức hành tung của anh không thể dễ dàng khống chế, trên báo chí, còn không có hình ảnh của anh.
Mẹ của Cố Niệm Sâm cũng không có ảnh chụp của anh, cô ta chỉ đánh giá khuôn mặt mình trong gương, rồi phỏng đoán hẳn là ba ruột của mình cũng có khuôn mặt không tầm thường, nếu không cũng không sinh ra được một người xuất sắc như cô ta, cũng sẽ không làm mẹ cô ta si tình gần 20 năm, làm cách nào cũng không thể quên đi, cho dù từ đó anh không hề gặp mặt bà ta, cũng phái trợ lý khuyên bà ta đi phá thai, nhưng bà ta vẫn khăng khăng không hối hận.
Ngôn Lý Sâm còn chưa xuống dưới, nhưng cô ta đã gặp được con gái của anh trước, cô ta không thể xác định, đây là chị gái hay là em gái trong hai chị em sinh đôi kia.
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, vào cuộc tụ hội một tuần trước, cô ta bị trợ lý chở đi tham gia, mục đích là để nhìn thấy ba ruột của cô ta, nhưng anh lại không hề xuất hiện.