Tuy rằng mẹ của cô ta, khi còn trẻ chỉ là bạn giường theo hợp đồng của Ngôn Lý Sâm, lúc trước, nội dung văn bản đã nói rõ ràng là nghiêm cấm có con ngoài giá thú.
Ngôn Lý Sâm nhất định sẽ dùng áo mưa, lần nào cũng không sót, nhưng vấn đề là áo mưa lại bị bạn giường không tuân thủ quy củ kia chọc thủng. Sau khi bà ta có thai, bèn muốn dùng con để lên chức, làm ầm làm ĩ, nhưng trước khi để bên ngoài biết được, đã bị Ngôn Lý Sâm đè ép, cưỡng chế phá thai không thành, chỉ đành trục xuất.
Thật ra, theo thủ đoạn của Ngôn Lý Sâm, thì có rất nhiều biện pháp để phá bỏ đứa trẻ trong bụng bà ta, chỉ là dường như Ngôn Lý Sâm có mưu đồ khác, không chỉ giữ lại đứa trẻ trong bụng bà ta, còn mỗi năm chuyển một số tiền phí sinh hoạt khổng lồ, cho hai mẹ con sinh sống.
Nhà họ La vẫn luôn biết sự tồn tại của hai mẹ con này, trước nay Ngôn Lý Sâm cũng không có ý định giấu giếm, anh cũng không cần thiết phải giấu giếm.
Thời trẻ anh mất ba, bởi vì vấn đề gia sản, mà xé rách mặt, cắt đứt quan hệ, không lui tới với thân thích của ba, được mẹ Ngôn một tay nuôi lớn, nhà họ La và nhà họ Ngôn có quan hệ lâu đời, nhiều năm tạo thành thế chân vạc tương trợ, không cần bất kỳ hồi báo gì.
Sau khi mẹ Ngôn qua đời, Ngôn Lý Sâm trở thành người cô đơn, cũng là anh chủ động đề cập đến chuyện hôn sự với cô La, anh nói là vì tương lai của nhà họ Ngôn, mà cần được che chở, hy vọng có thể thành liên minh với nhà họ La. Nhưng mà, nhà họ La biết rõ bản tính của anh, biết anh chỉ là muốn tìm một người thân để ở cùng mình thôi.
Cho nên, rõ ràng là hai người không thể nảy sinh tình yêu nam nữ, nhưng cô La vẫn ở lại nhà họ Ngôn cùng anh, cho đến khi hai cô con gái sinh ra, mới dọn ra ngoài sống một mình. Bởi vì cô ấy biết, Ngôn Lý Sâm chỉ muốn người thân thuộc về mình, hai cô con gái này, đã thỏa mãn được nhu cầu của anh về người thân.
Cho nên, nhà họ La, ở một ý nghĩa nào đó, không chỉ là đồng minh của Ngôn Lý Sâm, mà còn là người thân của Ngôn Lý Sâm.
“Trông rất xinh đẹp, nhưng da thịt lại không được bảo dưỡng tốt, hơi thiếu ẩm, ôi, tuổi còn trẻ, phải suy nghĩ vì mình chứ!” Trong lời nói của cô La, vẫn luôn hơi xoay quanh các vấn đề nghệ thuật, thời trang, chăm sóc cơ thể.
Cố Niệm Sâm xấu hổ muốn chết, vì sao vợ chính thức của nhà họ Ngôn lại có thái độ này đối với cô ta? Cứ làm như không thấy còn tốt hơn là cười nói dịu dàng như thế này.
“Tới đây, dì không có gì tốt đưa cho con, tiền tiêu vặt gì đó, dì còn cần người nhà trợ cấp, tiền tự mình kiếm được còn không đủ dùng, dù sao thì Ngôn Lý Sâm cũng sẽ cho con. Dì đành phải viết thư tay, xem cho kĩ, chắc chắn là nó sẽ có tác dụng nhất định cho tương lai của con.” Cô La tự biên tự diễn, lấy thư từ trong túi xách ra, còn thắt nơ con bướm ở bên ngoài, rõ ràng chính là lễ vật đã chuẩn bị tốt.
Thu Mẫn phụt cười. “Đây cũng quá qua loa rồi, đưa cái laptop còn thực dụng hơn.”
Phương Đàm Tuân đứng bên cạnh trông chừng cô ấy, đối với tình huống này, một câu cũng không dám nói.
Thu Nhược liếc mắt nhìn Thu Mẫn nói chuyện không bao giờ động não suy nghĩ một cái.