Nữ Phụ Mang Ý Xấu

Chương 4: Chương 4



Tuy rằng Thu Mẫn không hài lòng với việc Cố Niệm Sâm nghênh ngang vào nhà, nhưng lại không dám chống lại lời ba nói, trước khi rời đi còn hung tợn mà trừng mắt lườm Cố Niệm Sâm một cái.

Vẻ mặt Phương Đàm Tuân xấu hổ lúng túng, cùng cô ấy đi lên lầu, trong lòng oán trách Ngôn Lý Sâm thật vô lý, chẳng lẽ cậu ta dám ở nhà họ Ngôn mà quấy rối Thu Nhược sao? Quan trọng là Thu Nhược cũng chướng mắt cậu ta, được chưa?

Không chỉ Thu Nhược chướng mắt cậu ta, mà ngay cả thái độ của Thu Mẫn với cậu ta cũng từ từ thay đổi. Ví dụ như khi xếp hạng của cậu ta kém hơn Thu Nhược, cô ấy sẽ để lộ ra vẻ mặt “cậu kém thật, chị tớ học chơi còn cao điểm hơn cậu. Mỗi ngày chị ấy đều đi ngủ lúc 10 giờ, căn bản là không thức đêm học hành. Vậy mà cậu lại thấp điểm hơn.”, làm cậu ta tức giận đến đau cả ngực.

Hoặc là khi Thu Nhược cầm sách gốc tiếng nước ngoài đọc, cậu ta kinh ngạc cảm thán cô thật đúng là thông thạo mọi thứ, thì cô ấy lại để lộ ra vẻ mặt “chuyện đơn giản dễ dàng như vậy, vì sao phải kinh ngạc như thế chứ?”, làm cậu ta xấu hổ không dám nói nhiều, thậm chí còn muốn phản bác lại lời cô ấy nói. Tuy rằng cậu ta chưa vượt qua bài Tiếng Anh cấp bốn, nhưng mà cậu ta dám khẳng định rằng, cô không hề đọc tiểu thuyết tiếng Anh. Nhưng mà, dưới ánh mắt của cô, lời giải thích nào cũng không thể thốt ra được.

Trước kia, được hai chị em hâm mộ theo đuổi, làm cậu ta đã quen với cuộc sống được nhiều người chú ý. Sau khi học thức của Thu Nhược trở nên lợi hại, tài giỏi, thái độ của Thu Mẫn cũng không giống trước nữa, không còn ưu tiên mọi chuyện cho cậu ta nữa, không còn ngoan ngoãn phục tùng nữa. Tuy là vẫn quấn lấy cậu ta, không muốn xa rời cậu ta như cũ, nhưng lại không hề nhiệt tình theo đuổi như trước.

“Cậu đừng để ý đến thái độ của ba tớ, ba tớ luôn cảm thấy trong nhà chỉ có một đứa con gái, còn đứa còn lại chính là con trai.” Thu Mẫn rất biết tự mình hiểu lấy, cô ấy chính là một đứa con trai trong mắt Ngôn Lý Sâm.

Phương Đàm Tuân nghĩ thầm, con gái nhà họ Ngôn học giỏi hơn cậu ta, mà đứa con trai lại thích chạy theo đuôi cậu ta, trở thành bạn gái của cậu ta, cảm giác này thật sự quá lạ lùng.

Khi hai người lên lầu tìm Thu Nhược, thì cô đang vận động trong phòng tập thể thao của mình.

Phương Đàm Tuân cảm thấy, bất cứ khi nào cậu ta tới tìm Thu Nhược, thì nếu không phải cô đang đọc sách, không phải đang làm móng, thì chính là đang chăm sóc da, vận động, uống trà chiều, làm cậu ta càng giống học sinh kém, chẳng làm nên trò trống gì.

“Chị, Cố Niệm Sâm đang ở dưới lầu, ba muốn cô ta vào đây ở cùng chúng ta, chúng ta cùng nhau xuống đó phản đối, không cho cô ta vào đây đi.” Thu Mẫn kéo tay cô, muốn kéo cô ra ngoài.

Thu Nhược mặc kệ cô ấy, vẫn duy trì tư thế đứng thẳng bằng một chân, một chân kéo duỗi thẳng ra sau, khom lưng, hai tay đặt song song, tạo thành tư thế bất động.

“Chị à! Chị không thấy sao, thái độ của ba đối với cô ta quan tâm, yêu thương bao nhiêu, chị cẩn thận một chút đi! Nếu không nghĩ cách thì ba sẽ bị cô ta cướp đi mất!” Thu Mẫn lay người cô.

Phương Đàm Tuân cảm thấy cô ấy nói quá khoa trương, Ngôn Lý Sâm nào có quan tâm, yêu thương đứa con hoang kia đâu? Cậu ta hoàn toàn không nhìn ra điều đó.

Thu Nhược hít thở, duy trì tần suất nhất định. “Bình tĩnh lại đi.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.