Sau đó, cô ấy chậm chạp hỏi: “Ai, ai là Hạ Hán Kiệt?”
Căn bản là cô ấy không hề chú ý đến học sinh chuyển trường còn lại, chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Niệm Sâm, ánh mắt tràn đầy thù hận.
Thu Nhược im lặng một lát. “Ừm, em vẫn cứ tiếp tục quấn lấy Phương Đàm Tuân đi!”
“À!” Sau khi Thu Mẫn lên tiếng, liền hơi nhíu mày. “Chị, có phải là chị lại bị cảm không?” Chỉ cần chị gái có dấu hiệu bị cảm, thì luôn bắt đầu bằng việc khàn cổ, tần suất bị cảm cực kỳ thường xuyên, nhưng may là qua mấy ngày là hết, không dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng.
Thu Nhược ừ một tiếng, lại khôi phục tính cách trầm tĩnh ít nói.
==========================
Cố Niệm Sâm nhận ra, ngày tháng chờ đợi ở nhà họ Ngôn, cũng không đau khổ như bị tra tấn, không đến mức dầu sôi lửa bỏng như cô ta nghĩ. Đầu tiên là, người vợ danh chính ngôn thuận của nhà họ Ngôn cũng không ở đây, thậm chí là cô ta còn chưa từng gặp đối phương ở nhà họ Ngôn.
Khi biết việc này, cả người cô ta đuề ngơ ngẩn. không biết là do sự tồn tại của đứa con hoang là cô ta, đã làm vợ anh tức giận đến mức rời nhà, hay là đối phương vốn luôn làm ra vẻ ta đây, chưa bao giờ ở tại nhà họ Ngôn.
Nhưng mà, Cố Niệm Sâm nghĩ thầm, cũng có thể là tình cảm của hai vợ chồng quá mặn nồng, cùng nhau bỏ mặc hai đứa con ở đây, để bác gái quản gia nuôi, sau đó đó ở một tổ ấm khác bên ngoài để hâm nóng tình yêu cũng nên. Đáng tiếc là, không ai có thể cho cô ta lời giải đáp.
Hơn nữa, hai chị em nhà họ Ngôn, chị gái ít lời thích yên tĩnh, lịch trình mỗi ngày đều được sắp xếp kín mít, thời điểm nào cần làm chuyện gì, đều được sắp xếp thỏa đáng, ngay cả việc cơm nước cũng do chuyên gia dinh dưỡng cân đo đong đếm, trực tiếp đưa lên lầu cho cô dùng bữa, cô ta gần như không có cơ hội chạm mặt đối phương.
Em gái hiếu động hoạt bát, thời gian có thể yên tĩnh ở nhà không quá nhiều, mỗi ngày đều có hoạt động, bận rộn mà cực kỳ vui vẻ. Nhà họ Ngôn cũng không có người lớn quản lý, bác gái quản gia kia chưa bao giờ quản hành vi của bọn họ, cũng không có nội quy gia đình. Đôi khi, cô ta cũng không biết, liệu có phải Ngôn Thu Mẫn cả đêm không về ngủ không.
Mà nói đến người lớn, Ngôn Lý Sâm, kể từ sau lần gặp mặt đó, cô ta chưa hề nhìn thấy bóng dáng của anh nữa. Vì thế, cô ta mới hoài nghi anh hưởng thụ thế giới hai người với bà Ngôn ở bên ngoài, cũng có thể là ở chung với tình nhân được bao dưỡng, hoặc là sống cùng tình yêu đích thực.
Tóm lại là, trong ngôi nhà lớn như vậy, chỉ có một một cô ta lắc lư khắp nơi, còn cả một bác gái có thân phận quản gia, nhưng lại rất ít khi lộ diện.
Ngôn Thu Mẫn vốn bài xích căm thù cô ta, sau khi phát hiện Ngôn Lý Sâm chẳng quan tâm đến cô ta, thái độ không khác biệt lắm đối với cô ấy, thì cũng ném khúc mắc này sang một bên. Tuy thái độ đối với cô ta không thể nói là hiền lành dịu dàng, nhưng cũng không làm khó khắp nơi.
Cố Niệm Sâm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, may là Ngôn Thu Mẫn là một người có tính cách thẳng thắn và phóng khoáng, không thích tính toán chi ly hay mang thù, mới có thể buông bỏ ý nghĩ làm khó cô ta nhanh như vậy. Không còn Ngôn Thu Mẫn chống chọi gay gắt, cuộc sống của cô ta ở nhà họ Ngôn lập tức nhẹ nhàng dễ dàng hơn nhiều.
Có buổi tối, trước khi đi nghỉ, Cố Niệm Sâm mới phát hiện không thấy di động của mình đâu, có thể là đặt trên sofa trong phòng khách.
Cô ta rời giường, đi xuống thang lầu, khi đi qua nhà ăn, cảm giác có ánh sáng, nhưng cô ta không để ý, tưởng là bác gái quản gia đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho sáng mai. Đối với sự xuất quỷ nhập thần của bác gái, việc xuất hiện vào đêm khuya, cô ta không hề cảm thấy kinh ngạc chút nào.