Huống chi, Thu Mẫn và con trai độc nhất của nhà họ Phương, Phương Đàm Tuân, đang yêu đương, hai người cũng đã đến bước gặp người lớn hai nhà rồi. Nghe nói, bà Phương có xuất thân bình thân, tính tình ngay thẳng bộc trực, cực kỳ thích Thu Mẫn, cho rằng, tuy Thu Mẫn xuất thân từ nhà giàu quyền thế, nhưng lại không hề ngượng ngùng là ra vẻ, làm bộ làm tịch, bà ấy rất vừa lòng.
Vào lúc này, Ngôn Lý Sâm đột nhiên đón một đứa con gái hoang nhiều năm chẳng quan tâm về, hành động này làm không ít người suy nghĩ sâu xa. Chắc là chỉ có nhà họ La đoán ra được dụng ý của anh, thậm chí còn hoài nghi, tai nạn xe cộ mà mẹ Cố Niệm Sâm gây ra, cùng sự phiền phức sau đó, đều là do một tay anh gây nên, chính là để sau khi Cố Niệm Sâm về nhà họ Ngôn, sẽ không bị mẹ cô ta dây dưa bám víu.
Ngôn Lý Sâm im lặng một lát. “Không thể là Thu Nhược.” Nếu cô không được, vậy thì cũng chỉ còn lại Cố Niệm Sâm.
“Đương nhiên là không thể là con bé, con bé chính là người có mệnh làm Hoàng hậu đó.” Cô La nhất thời nhanh miệng, nói ra ý nghĩ trong lòng. Suýt chút nữa đã nói ra ận điệu vớ vẩn “có được con gái chị, chính là có được cả thế giới rồi”.
Ngôn Lý Sâm không để ý đến lời nói buồn cười của cô ấy, một người phụ nữ là tiểu thuyết gia, luôn có chút tố chất thần kinh như vậy.
“Đứa bé nhà họ Hạ kia đã bị trục xuất lâu như vậy, đột nhiên bị gọi trở về, có oán hận nhà họ Hạ không, điều này rất khó nói. Đối với nhà họ Hạ mà nói, sự xuất hiện của cậu ta có lợi hay có hại, trong thời gian ngắn không thể nhìn ra được. Tuy rằng là chuyện riêng của nhà họ Hạ, nhưng vẫn có chút tiếng gió bị truyền ra. Nhiều năm trước, nhà họ Hạ đối xử với mẹ con kia quá tàn nhẫn bất công, chỉ cần đứa nhỏ này là người có tính cách tàn nhẫn độc ác, thì nếu có cơ hội, cậu ta sẽ làm điên đảo của nhà họ Hạ cũng nên. Chị sẽ không bao giờ để cục cưng lớn đi lá mặt lá trái với cậu ta đâu, dù cậu ta có đẹp trai cũng không được.”
Ngôn Lý Sâm nghe vậy thì ngừng lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc híp lại. “Cậu ta trông rất đẹp trai sao?”
“Nhìn tư liệu, thì đúng thật là cực kỳ đẹp trai, trông không giống mẹ, mà giống Hạ Thư Hợp hơn.”
Ngôn Lý Sâm rơi vào dòng suy tư.
“Nhà họ Hạ đã hành động, chuyển đứa nhỏ kia vào lớp của hai cục cưng, động cơ đã quá rõ ràng. Chị còn chưa kịp hỏi cục cưng lớn, xem con bé có ý nghĩ gì về người này đâu!” Cô La cũng không quá băn khoăn, rốt cuộc thì cô ấy cũng đã quá rõ sự thông minh khôn khéo của con gái lớn nhà mình, âm mưu quỷ kế sẽ không có tác dụng trước mặt con bé.
“Nhà họ Hạ hành động liên tiếp, làm người ta không thể an tâm. Tiếc là, kẻ thù của bọn họ là em.” Ngôn Lý Sâm không đồng tình với hành vi của nhà họ Hạ, cũng không cảm thấy bọn họ sẽ tạo ra được uy hiếp cho mình.
===========================
“Hạ Hán Kiệt kia, tâm tư quỷ quyệt khó lượng, nhà họ Hạ muốn lợi dụng cậu ta để đối phó với chúng ta và ông ngoại, em phải để ý với lòng tốt và sự tiếp cận của cậu ta, đã biết chưa?” Sau khi tan học, Thu Nhược ngồi lên xe, lập tức dặn dò Thu Mẫn.
Thu Mẫn có cảm giác được quan tâm mà lo sợ, bởi vì đã rất lâu rồi, chị gái không chủ động nói chuyện với cô ấy. Sau khi lớn lên, tính cách của hai chị em càng ngày càng khác nhau, một người trầm tĩnh ưu nhã, một người hoạt báo thích náo nhiệt, không phải là người có cùng suy nghĩ. Cô ấy cảm thấy chị gái nói chuyện quá sâu sắc, có lẽ chị gái cũng cảm thấy cô ấy quá ngây thơ. Tóm lại là, hai chị em rất ít khi giãi bày tâm tư tình cảm với nhau.