Phản Phái: Không Hệ Thống, Làm Sao Thắng Bây Giờ?

Chương 31: Bố cục



Chương 31: Bố cục

Gió lay động, lá xôn xao, trong đình nhỏ hai người đối ẩm, một già một trẻ, mắt nhìn tinh không, mỗi người nhìn một kiểu, nhưng nhất trí tinh không thật đẹp nhưng lại dễ lạc lối.

“Gia gia nhìn gì vậy?” Âu Dương Phi Vân hỏi.

“Ta nhìn vầng trăng sáng, trên nền trời dù muôn vàn vì sao, cái nào cũng đẹp cũng hấp dẫn ánh nhìn, nhưng vẫn luôn có một vầng trăng tỏa sáng nhất, khi tròn khi khuyết nhưng không ngày nào không thấy.”

Âu Dương Kiêm Trung chậm rãi đáp, sau đó hỏi ngược lại cháu mình:

“Những thứ con đang ấp ủ rất lớn, con mục tiêu là điều gì?”

Âu Dương Phi Vân nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước trà, trong lòng cảm khái thưởng trà ngắm trăng quả là hai thứ thanh nhã khiến lòng an yên.

Sau đó mới trả lời:

“Con muốn tại thời đại này tranh một ngụm khí.”

Thời đại này, thiên đạo dần buông lỏng, ấn ký của vị Đế tôn gần nhất dần buông lỏng cũng chính là đại thế chi tranh.

Đế tôn chi vị luôn luôn là một vị trí rất nhiều người tu luyện hướng tới.

“Ta thấy đó không phải thực sự là điều con muốn.” Âu Dương Kiêm Trung ánh mắt ấm áp nhìn lấy cháu trai mình.

“Điều này gia gia cũng nhìn ra?”

Âu Dương Kiêm Trung vẻ mặt đắc ý vuốt râu nói:

“Thời gian gần đây cháu thay đổi nhưng cháu vẫn là cháu ta, mọi hành động của cháu ta đều chú ý để có hậu quả gì ta còn kịp thời ứng phó.

Nói đi, ưa thích cái nào nữ tử mà tự dưng buông bỏ Tần Thiên Tuyết sau đó lại bắt đầu ấp ủ kế hoạch to lớn vậy?”



Âu Dương Phi Vân không ngờ rằng hắn thân thể này còn chưa trưởng thành đâu đã phải đối mặt với hắn kiếp trước hai mươi lăm tuổi cha mẹ thúc giục rồi.

Thế là hắn bèn đáp lại:

“Gia gia mong ngóng có chắt đâu, nhưng con vẫn chưa tìm được cái nào vừa ý, Tần Thiên Tuyết và con không cùng một đường, nàng sau này không nói dạy con cái điều gì hay ho, nhưng cái bộ mặt lạnh như băng ấy thì không được.

Dẫu sao gia gia thích một cái tràn trề năng lượng chắt hay là một cái chỉ biết tu đạo, rồi không thèm tình thân?”

Thế là hai ông cháu tiếp tục vui vẻ trò chuyện.

Trái lại với hình ảnh hài hòa ở nơi này, ở một khu vực khác tiếng kêu la thảm thiết như mổ heo rồi một lúc sau lại tiếng rên hừ hừ như chó hóc xương.

Giữa gian phòng, một cái chậu khổng lồ cao đến hơn hai mét, tiếng rên la phát ra từ đó khiến người ta thật tò mò nguyên do.

Ngồi vắt vẻo trên thành chậu là một cái thiếu niên mặc chân truyền trang phục, gương mặt hết sức chăm chú, hai tay từng luồng linh lực chậm rãi tiến vào trong chậu nước nơi chứa đầy một loại chất lỏng xanh lét nhưng linh khí bừng bừng.

“Thối bàn tử, ngậm một cái đan dược trong miệng rồi mà kêu vẫn to như vậy chọc người khác chú ý.

Ta đã bảo sẽ rất đau rồi mà không tin.”

Diệp Phàm mở miệng giễu cợt người trong chậu.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ linh dược, Diệp Phàm bắt đầu điều chế linh dịch sau đó bắt đầu nói cho Đỗ bàn tử chính hắn thể chất, chuyện khó tên đến nỗi Đỗ bàn tử còn tưởng hắn bị trêu đùa.

Về sau khi thấy chính mình huynh đệ vẻ mặt chân thành, hắn hào hứng bừng bừng quyết định phải nhanh chóng kích hoạt thể chất từ đó ‘trọng chấn hùng phong’.

Thế là có khung cảnh này.



Rồi thì ở những nơi khác, mọi người đang nỗ lực phấn đấu cải thiện chính mình thực lực bởi vì một thông tin lan truyền trong tông môn đó là sắp tới là Tử Tiêu bí cảnh mở ra, ngưng khí cảnh đệ tử được tham gia.

Nghe nói bên trong đó có rất nhiều loại tài nguyên hiếm gặp, giá trị kinh người, chỉ cần hấp thu sẽ có nền móng để trở thành tông môn tương lai nòng cốt.

Cũng bởi vì thông tin đó mà thời gian kế tiếp tông môn những khu vực được chiến đấu lúc nào cũng đông kín người, Đại Đồng hội cũng không nằm ngoài việc này.

Lúc này, trên một cái võ đài Ngô Tam Phong đang đối diện một cái trẻ tuổi đệ tử, hắn rất nghiêm túc, ánh mắt chăm chú nhìn từng chút một động tác của người đối diện và né tránh hoặc ứng đối.

Ngay sau đó là chỉ đạo từng chỗ một rất ân cần.

Ở những võ đài khác, Đại Đồng hội nội môn đệ tử cũng đang giúp đỡ thành viên trong hội cải thiện khả năng chiến đấu của mình.

Tất nhiên, ai muốn đến quan sát cũng được phép bởi vậy mà hiệu quả truyền thông hết sức kinh người.

Nhiều người tỏ vẻ tiếc hận trước kia tại sao lại không nhanh chóng đăng ký tham gia.

Cũng bởi vì Thanh Lam tông quy tắc thăng cấp từ ngoại môn lên nội môn bởi vậy mà lần này tham gia đệ tử hầu hết sẽ lấy từ phía ngoại môn do những đệ tử được thăng cấp thì hầu như tu vi đã là Hóa Hải cảnh.

Những tông môn khác nhiều cái tư chất cao đệ tử sẽ được đề nghị áp chế tu vi chờ đợi bí cảnh mở ra, nhưng Thanh Lam tông thì mặc kệ, nhưng lại bằng một cách thần kỳ nào đó chất lượng đệ tử dù sao vẫn rất cao ổn thỏa vững trãi một trong hai cái cầm đầu năm đại tông môn.

Diệp Phàm cùng Đỗ bàn tử ngay sau một đêm kích phát thể chất đã cùng nhau đối luyện rất nhiều lần hòng giúp Đỗ bàn tử thuần thục bản thân thể chất.

Hai người họ mọi hành động đều được người khác hữu tâm để ý, ngay sau đó thông tin được truyền đến tai của Âu Dương Phi Vân.

“Thưa thiếu chủ, Diệp Phàm đã kích phát Đỗ An Khang thể chất, mặc dù tra điển tịch cũng không biết đó là thể chất gì, nhưng kể từ sau đó Đỗ An Khang lượng ăn tăng trưởng gấp mười lần, tu vi cũng tiến triển thần tốc.”

Âu Dương Phi Vân hài lòng tiếp nhận thông tin, sau đó hỏi:

“Đại Đồng hội mấy cái đầu tiên chi nhánh hiện tại như thế nào rồi?”

Lý Dạ bắt đầu báo cáo:



“Hiện mọi thứ đã đi vào quỹ đạo, Mạc Quang làm việc cũng hết sức thận trọng không làm điều gì ảnh hướng tới uy tín của Đại Đồng hội.”

Âu Dương Phi Vân nhẹ gật đầu, sau đó lấy ra mấy cái ghi ảnh thạch đưa cho Lý Dạ nói:

“Ngươi phân tích kỹ bốn người này chiến lực cũng như phong cách thi đấu, sau đó từ Đại Đồng hội lựa chọn lấy một cái đệ tử nhanh nhạy, tư chất tốt sau đó đào tạo hắn trong một tháng này đủ để trình độ đối mặt từng người cũng không dễ dàng bị thua.

Tài nguyên tùy ý sử dụng, sau đó để hắn hoàn thành nhiệm vụ ghi trong tài liệu này nếu làm tốt sẽ không phải trả nợ mà còn có thêm thưởng.”

Lý Dạ cung kính tiếp nhận đồ vật, sau đó nhanh chóng biến mất sau khi thấy Âu Dương Phi Vân ra hiệu dời đi.

Âu Dương Phi Vân suy nghĩ một lúc sau rồi mới dời đi ra ngoài, liên hệ chính mình mấy cái cổ đông nịnh thần.

Mấy cái nịnh thần đúng là hết sức nhanh nhẹn, chỉ mới thông tri thôi đã vội vã chạy ngay tới nghe hắn chỉ đạo rồi.

“Sư huynh, ngài, ngài, ngài, hít hà có gì cần sư đệ thực hiện?”

Âu Dương Phi Vân nhẹ vỗ mình trán, với một giọng điệu không biết mình có nên tin tưởng kẻ trước mắt này hay không nói:

“Ngươi tìm người ‘dạy dỗ’ kẻ khác hết sức có một tay đúng không? Sư huynh cần ngươi tìm mấy cái đệ tử, khả năng chiến đấu mạnh mẽ đến ngoại môn tìm một cái tên Đỗ bàn tử sau đó mạnh mẽ đ·ánh đ·ập hắn, một người không lại thì hai người.

Nhưng

Ngươi phải đảm bảo hắn năng lực chiến đấu được tăng trưởng, ngoài ra cầm chút tài nguyên đem ra đổ ước, cứ đổ ước là phải thua nhưng không nên làm quá rõ ràng, tài nguyên cho hắn cầm.

À, hắn càng ăn nhiều càng mạnh. Nhớ lấy!”

Tên này nịnh thần hết sức khó hiểu, nhưng hắn thói quen tốt đấy là nghe lệnh xong sau đó ngay lập tức rời đi làm việc.

Âu Dương Phi Vân âm thầm cầu nguyện cho mây cái tiểu phản phái không làm hỏng chuyện, dù sao đúng chuyên môn của chúng rồi mà vẫn có thể đánh cho nát nhừ thì yên tâm bị nhốt lại sau đó mạnh mẽ làm một cái cổ đông đi.

---
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.