Phùng Quân

Chương 51: Chương 51



Hành động của Tuần phu nhân quá đột ngột làm ai cũng bàng hoàng. 

“Phu nhân, người bị sao vậy?” Tôi tớ hoảng sợ, vội vàng dọn dẹp mặt đất.

Nước trà nóng chảy xuống đầu gối rồi thấm đến vạt áo nhưng Tuần phu nhân không hề hay biết. 

Vân Tê... Vân Tê.

Bà ta nhìn gương mặt xinh đẹp kia, ban đầu chỉ thấy quen thuộc thôi. Nhưng bây giờ bà ta lại thấy có vài nét giống với Tuần Duẫn Hòa. Không lẽ nha đầu kia chưa chết, không thể nào, bà ta đã tận mắt nhìn thấy hai mẹ con nàng tắt thở trong đám lửa. 

Hi Vương phi thấy vẻ mặt bà ta hơi lạ, trắng bệch rất đáng sợ nên hỏi: “Tuần phu nhân?”

Tiếng gọi của Hi Vương phi khiến Tuần phu nhân bình tĩnh lại, bà ta thoáng sửng sốt, nước mắt rơi lã chã rồi giải thích: “Có chuyện Vương phi không biết, ta từng quen biết một người có tên là Vân Tê, chúng ta đã từng rất thân. Nhưng nàng đã mất từ lâu, mỗi khi nghĩ đến ta lại đau lòng. Thế nên nghe thấy khuê danh của Tam thiếu phu nhân thì thấy hơi bất ngờ.”

Bà ta còn lau lau khóe mắt để che đi ánh mắt rồi nhìn sang nữ nhi đang ngơ ngác. 

Tuần Vân Linh cũng hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Từ Vân Tê, hai tay run rẩy.  

Sao nàng ta lại tên Vân Tê, sao có thể tên là Vân Tê được? 

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẫu thân, Tuần Vân Linh cắn răng cúi đầu. 

Hi Vương phi không nghĩ ra được nguyên nhân gì khác nên chỉ có thể gật đầu: “Thì ra là vậy.”

Đột nhiên, Tuần phu nhân thay đổi thái độ, hiền hòa hỏi Từ Vân Tê: “Xin hỏi Quận Vương phi là người phương nào?”

Từ Vân Tê thản nhiên trả lời bà ta: “Ta đến từ Kinh châu.” Giọng nàng lanh lảnh.

Trái tim Tuần phu nhân như nghẹn, suýt chút nữa đã khiến bà ta cảm thấy ngạt thở. 

Hình như Hi Vương phi nghĩ đến điều gì, sắc mặt rạng rỡ: “À, hình như là đồng hương với Tuần gia nhà ngươi đó.”

Tuần phu nhân cố kiềm chế nội tâm đang hoảng loạn, bà ta siết chặt chiếc khăn thêu trong tay, miễn cưỡng nói: “Đúng vậy, quả là có duyên.”

Lúc này bà ta đã chột dạ, ruột gan rối bời, sợ lộ manh mối nên Tuần phu nhân không dám ở lại quá lâu, bèn lấy lý do y phục đã ướt để dắt nữ nhi về. Lúc rời đi, bà ta còn liếc nhìn Từ Vân Tê, chỉ thấy nàng ngoan ngoãn đứng lên để cáo từ, kèm theo nụ cười ngây thơ. Tuần phu nhân còn muốn nhìn xem nụ cười đó có ý gì nhưng bà ta không đoán được gì cả. 

Hai mẹ con quay về Tuần phủ với nỗi lo sợ. 

Vừa vào cửa, Tuần phu nhân vội bảo ma ma đóng cửa hông lại, nhìn đình viện quen thuộc trong nhà mình, đầu gối bà ta bỗng run rẩy, gần như khuỵu xuống. 

Lão ma ma và Tuần Vân Linh vội đỡ lấy bà ta. 

Lão ma ma khẽ nhắc nhở: “Phu nhân, người hãy bình tĩnh lại!”

Tuần phu nhân cũng dần dần bình tĩnh lại, bà ta nhìn sang nữ nhi, lúc này mặt mày Tuần Vân Linh cũng trắng bệch, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, giống như kẻ mất hồn. 

Tuần phu nhân cố ép bản thân phải bình tĩnh lại. 

“Linh Nhi, đừng sợ, chưa chắc là nàng ta.”

Tuần Vân Linh lập tức bật khóc: “Mẫu thân, sao nàng ta lại cùng tên với tỷ tỷ? Chắc là trùng hợp thôi đúng không?”

Tuần phu nhân cũng mong là vậy, bà ta quay đầu nhìn ma ma thân cận của mình, hai người trao đổi bằng ánh mắt, còn trong lòng chỉ thấy nặng nề. 

Mấy người họ đi về phòng chính trước, Tuần phu nhân ngồi trên giường La Hán để bình tâm lại. 

Lão ma ma bảo hạ nhân ra ngoài hết, chỉ còn bà ta ở đó để canh cửa. 

Tuần Vân Linh đi tới đi lui trong phòng như kiến bò trên chảo nóng. 

“Vân Tê, đến từ Kinh châu.... Người, người nói trưởng tỷ đã chết trong trận dịch bệnh rồi mà? Vậy nàng ta là ai? Nàng ta có nét giống với phụ thân, không lẽ nàng ta còn sống sao?”

Tuần phu nhân quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo: “Linh Nhi, con nghĩ thử xem, nếu nàng ta còn sống, nếu để phụ thân con biết được chuyện này thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

Tuần Vân Linh bỗng trở nên căng thẳng, loạng choạng lui lại để rồi đụng trúng kệ gỗ ở phía sau, nếu chuyện đó xảy ra thì mẹ con nàng ta không có chốn dung thân.  

Lão ma ma đứng ở rèm cửa, nhìn thấy hai mẹ con lo sợ đến vậy, bèn trấn an: “Phu nhân, Nhị tiểu thư, hai người đừng lo. Thứ nhất, trên thế gian có rất nhiều người trùng tên, chưa chắc người đó là nàng ta. Thứ hai, lão nô thấy Tam thiếu phu nhân kia vừa ngây thơ lại còn ngu ngốc, e rằng nàng ta không nhớ đâu. Nếu không thì sao nàng ta dám đến trước mặt người, nếu nàng ta biết thì đã đến đây nhận cha rồi, sao phải giả bộ ngu ngốc để làm gì.”

Tuần phu nhân cũng dần bình tĩnh lại: “Nói cũng đúng, nhưng lỡ như nàng ta chưa gặp lão gia thì chắc cũng không nhận ra đâu.”

Lão ma ma nói: “Cho nên, chuyện quan trọng bây giờ, thứ nhất là điều tra rõ ràng sự việc, thứ hai là không được để nàng ta gặp được lão gia.”

Chuyện thứ nhất thì dễ nhưng còn chuyện thứ hai thì hơi khó, giống như bên cạnh có quả bom nổ chậm, Tuần phu nhân lại lo sợ, nỗi lo này làm bà ta ngạt thở. 

Buổi trưa hôm đó, Tuần phu nhân bảo lão ma ma đi thăm dò thông tin của Từ Vân Tê còn chính bà ta thì không nuốt nổi một ngụm canh. Tuần Vân Linh cũng không tốt hơn là bao, mặc dù nàng ta không biết rõ chuyện năm đó, nhưng nàng ta biết một khi Từ Vân Tê là trưởng tỷ của nàng ta thì nàng ta có thể tưởng tượng ra kết cục sau này. 

Về phía Từ Vân Tê, nàng vẫn đang trò chuyện cùng nhị tẩu Lý Huyên Nghiên một chút rồi quay về Thanh Huy viên.  

Hôm nay, Ngân Hạnh cũng đi theo, sau khi xem được tình hình nội bộ, đến khi trở về thì nàng ấy lại lải nhải với Từ Vân Tê: “Cô nương, rõ ràng Tuần phu nhân đó chột dạ.”

Từ Vân Tê ngồi trên giường ở cạnh cửa sổ phía nam, nhìn ánh nắng ở bên ngoài, trong mắt ẩn chứa sự lạnh lùng hiếm thấy.  

“Đương nhiên là bà ta sẽ chột dạ, bởi vì cái danh Các lão phu nhân của bà ta là thứ không danh chính ngôn thuận.”

Ngân Hạnh nhớ ra cô nương nhà mình suýt chút nữa thì thành Đại tiểu thư của nhà Các lão, lẽ ra phu nhân cũng là Các lão phu nhân mà người người kính trọng thì tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Không được, chúng ta phải tìm Tuần Các lão, phải nói hết chân tướng cho ông ta biết, phải cho ông ta biết người và phu nhân còn sống.”

Từ Vân Tê liếc nhìn nàng ấy: “Ngươi nghĩ ông ta là thứ tốt lành gì à? Mặc dù ông ta không có tội nhưng đó là người chung chăn chung gối mười mấy năm, lại sinh cho ông ta một cặp trai gái nữa đấy. Ngươi nghĩ ông ta sẽ đứng ra làm chủ cho ta sao? Cuối cùng ông ta sẽ quyết định giữ thể diện, chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.”

Nàng sẽ không bao giờ đặt kỳ vọng lên người khác. 

Mục đích của nàng là nhận phụ thân sao? Không, nàng không mong chờ gì ở nam nhân đó, nàng chỉ muốn báo thù. 

Ngân Hạnh quá sốt ruột nên vội bước qua, hỏi: “Vậy phải làm gì bây giờ? Không thể để họ ung dung tự tại như vậy được.”

“Người phải làm họ thân bại danh liệt!”

Thân bại danh liệt?

Từ Vân Tê mím môi, vén rèm cửa sổ cao lên một chút, ánh nắng chiếu vào khiến nàng phải nheo mắt lại. 

Mẫu thân không có ở đó, thím mập chỉ nghe tiếng khóc ở bên ngoài nên mới đi từ hậu viên vào Tuần gia. Sau đó, bà ấy đã ôm nàng ra khỏi phòng và đặt nàng ngồi ở hậu viện rồi vội vã nhảy vào biển lửa ở tiền viện để cứu nhóc béo. 

Khi đối mặt với cái chết, nỗi sợ đó khiến nàng vô thức chạy ra sau núi, tiếc rằng ngọn lửa đã bao vây Tuần gia. Ngọn lửa kia đã nương theo rừng trúc lan ra phía sau, khi nàng té ngã bên lu nước, nàng chỉ biết mong chờ cơn mưa rơi xuống để cứu mạng nàng. 

Nàng đã trốn ở hầm rất lâu, nhưng mãi vẫn không nghe thấy động tĩnh của thím mập và nhóc béo. 

Chỉ thân bại danh liệt làm sao mà đủ chứ?

Nàng muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!

Ngân Hạnh nhìn gương mặt lạnh lùng của Từ Vân Tê, lửa giận trong lòng cũng lắng xuống, bình tĩnh lại: “Cô nương, án mạng năm đó rất khó để điều tra.”

“Không sai.” Từ Vân Tê dời mắt nhìn sang nàng ấy: “Trận dịch bệnh đó đến quá đúng lúc, có thể che giấu chứng cứ phạm tội của bà ta, cũng có thể bà ta biết Huyện nha có ý định phong tỏa thôn và phóng hỏa nên mới lợi dụng thời cơ để giết người. Chuyện đã qua lâu rồi, không thể lấy chuyện cũ để buộc tội bà ta đâu.”

Ngân Hạnh tức đến nỗi nghiến răng, chống tay lên hông và nói: “Vậy người định làm gì?”

Từ Vân Tê cười đầy ẩn ý: “Ngươi nói xem bây giờ bọn họ đã biết đến sự tồn tại của ta, họ sẽ thấy thế nào?”

“Như cơn ác mộng bao vây, suốt ngày lo sợ.”

“Vậy nên, ta sẽ tương kế tựu kế!”

Ba ngày liên tiếp Bùi Mộc Hàng không về phủ. Từ Vân Tê cũng rất thông minh, nàng đoán được đêm đó đã chọc giận hắn, nhưng nàng còn chưa làm gì, sao hắn lại tức giận chứ? 

Người không về thì Từ Vân Tê cũng hết cách. 

Nhưng về phía Tuần phu nhân, Ngân Hạnh đã âm thầm dò hỏi động tĩnh của Tuần phủ, sau khi nghe được tin tức thì cười tươi như hoa. 

“Cô nương, Tuần phu nhân lâm bệnh, nghe nói ba ngày liền không ăn được gì, còn âm thầm mời đại phu. Hôm nay, Tứ cô nương đến thăm thì nghe nói Tuần Nhị cô nương cũng gầy đi rất nhiều, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ đã bằng lòng bàn tay, bây giờ gầy đi khiến hai mắt sâu hoắm như cái động, nhìn rất hốc hác.”

Từ Vân Tê vẫn như thường. 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.