Phùng Quân

Chương 52: Chương 52



Từ khi Thái tử rời kinh, gần đây trong triều sóng êm gió lặng. 

Nhưng bình yên được một thời gian thì những lão thần do Thi Trác đứng đầu bắt đầu dâng thư cho Hoàng đế, muốn lập Hoàng Thái tử. Vì tuổi tác của Hoàng đế đã cao, những năm gần đây sức khỏe càng xấu đi, lỡ như bất ngờ qua đời thì phải làm sao. 

Trong lòng Hoàng đế không vui, nhưng giận thì giận, vị Hoàng đế lắm mưu nhiều kế này vẫn lệnh Lưu Hi Văn truyền khẩu dụ: “Các khanh cảm thấy vị Hoàng tử nào xứng đáng để lập làm Trữ nhị?”

Câu này đã gây ra một trận long trời lở đất, đầy sóng gió. 

Các quan lại nghị luận sôi nổi, người nào cũng nói lên ý kiến của mình. 

Trong chốc lát, chiếc bàn trong Ngự thư phòng chất đầy tấu chương.  

Không cần phải nói, tấu chương đề nghị lập Tần Vương làm Thái tử là nhiều nhất. 

Tiếp theo là đích tử của trung cung là Thập Nhị Vương, Trần Vương và Thất Vương cũng có. Bùi Mộc Hành càng thấy bất ngờ hơn khi các tướng lĩnh còn đề nghị Hi Vương. 

Điều này chứng minh rằng lần trước hai người họ dũng cảm cứu Dương Khang là có hiệu quả. 

Hoàng đế cố tình để Bùi Mộc Hành điểm danh, đến cuối cùng, có bốn tấu chương đề nghị phủ Hi Vương: Hoàng đế ngồi trên Ngự tháp, ung dung lật sách, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ hỏi hắn: “Hành Nhi, ngươi thấy sao?”

Lưu Hi Văn lo lắng liếc nhìn hắn.  

Bùi Mộc Hành sắp xếp tất cả tấu chương đề xuất vị trí Thái tử, lui bước về phía sau, cúi đầu chắp tay: “Đại sự liên quan đến Trữ nhị, bệ hạ hãy tự mình quyết định, đây không phải là chuyện mà thần có thể bàn, mời bệ hạ rút lại câu hỏi.”

Hoàng đế nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn hắn, chống khuỷu tay lên đầu gối, cười nói: “Nếu trẫm buộc ngươi phải nói thì...”

Bùi Mộc Hành rũ mắt: “Thần không bàn luận việc của vua, nếu Bệ hạ buộc thần phải nói, thần chỉ có thể nói, lập hiền tài hoặc lập đích tử, cha mẹ sinh con trời sanh tánh, ai cũng là hiền tài. Nếu Bệ hạ lựa chọn ai thì đó là phúc của Bệ hạ cũng là phúc của muôn dân.”

Hoàng đế cười đầy ẩn ý, ngả người về phía sau, chỉ vào bốn tấu chương đề xuất Hi Vương: “Hành Nhi có muốn xem thử ai là người đề xuất Hi Vương không?”

Lưu Hi Văn đổ mồ hôi hột thay cho Bùi Mộc Hành. 

Bùi Mộc Hành cảm thấy rất bất đắc dĩ, Hoàng đế muốn thử hắn, sao hắn lại không thể thử Hoàng đế chứ, bèn đáp lời: “Thần không muốn xem, người viết tấu chương là thần tử của bệ hạ, hơn mười vị Vương gia, ai cũng có tấu chương. Phụ vương có vài tấu chương cũng là việc bình thường nhưng chắc chắn những người này rất hạn hẹp, không hiểu chuyện trong triều. Trên có hiền vương là Nhị điện hạ, dưới có đích tử trung cung Thập Nhị Vương thúc, phụ vương của thần đã ẩn khỏi triều đình, không màng thế sự, sao dám làm chức vị Trữ quân?”

Bùi Mộc Hành tránh các tướng quân đó ra ngay, sau đó, hắn lại khéo léo dời đề tài đến Tần Vương. 

Hoàng đế vừa nghe đến hai chữ “hiền vương” thì mặt lập tức biến sắc, ném quyển sách trong tay, nói với vẻ lạnh nhạt: “Ngươi cũng cảm thấy Nhị Vương thúc của ngươi là hiền vương sao?”

Bùi Mộc Hành định gật đầu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt âm trầm của Hoàng đế thì vội rũ mắt: “Thần... Không biết.”

Hoàng đế nhìn thấy thần sắc của hắn, lạnh lùng nhếch môi. 

“Lui xuống đi.”

Bùi Mộc Hành rời khỏi ngự thư phòng, sắc mặt lập tức thay đổi, sửa lại tay áo, nhanh chóng rời khỏi Phụng Thiên điện.

Đương nhiên là Hoàng đế không thích Tần Vương, nhưng phủ Hi Vương muốn mở một đường máu thì cũng không phải dễ dàng. 

Bùi Mộc Hành tràn đầy suy tư.

Khi trở lại Thanh Huy viên, sắc trời vừa sẩm tối. Bùi Mộc Hành bận rộn mãi cho đến canh ba giờ hợi. Từ khi Từ Vân Tê nói nàng ngủ sẽ muộn nhất vào canh ba giờ hợi, sau này hắn sẽ không bao giờ làm việc đến giờ đó mới về hậu viện, hôm nay khi ngồi ở bàn, hắn lại nhéo mi tâm, bỗng nhiên hơi mong chờ.  

Nếu nói không ngại là giả, chỉ là trước đây hắn có hứa rằng, hắn không phải loại người một khi giận dỗi là tách phòng với nàng. Từ xưa đến nay Bùi Mộc Hành luôn giữ lời, hắn nhìn ra cửa sổ tối đen rồi chậm rãi đứng lên. 

Xưa nay hắn luôn cho rằng phu thê phải tương kính như tân, chỉ cần thương lượng một chút là ổn, bây giờ hắn mới ý thức được rằng chuyện này không hề dễ dàng như vậy. 

Ngay ngày mười sáu, ánh trăng sáng ngời, đèn của Thanh Huy viên đã tắt, ánh trăng sáng bao phủ cả tòa phủ. 

Bùi Mộc Hành đi dọc theo hành lang đi vào chính điện, một bà lão đang ngồi ngủ gục trên bậc thềm, nghe thấy bước chân thì vội cảnh giác. Đến khi nhìn thấy Bùi Mộc Hành thì bà ta lại vội hành lễ và chuẩn bị nước.  

Bùi Mộc Hành đi vào gian phía đông trước, trong phòng đột nhiên sáng lên, là Từ Vân Tê thắp một ngọn đèn lưu ly để soi. Có một mỹ nhân xinh đẹp động lòng đang đứng sau rèm, nàng mặc một chiếc áo ngắn màu vàng nghệ, váy dài màu vàng cam, trước váy vội vàng thắt một nút, đương nhiên là vừa thức giấc, trước ngực quấn một chiếc áo ống màu đỏ, để lộ ra làn da trắng như tuyết. 

Ít khi Từ Vân Tê ăn mặc tùy tiện như vậy, đương nhiên là nàng không ngờ hắn sẽ đến. 

Cách bậc thang, hai người nhìn nhau. 

Ánh mắt Bùi Mộc Hành sâu thăm thẳm, môi mím chặt, im lặng nhìn nàng. Từ Vân Tê nâng đèn lên cao, bước xuống bậc thang châm trà cho hắn.

Nàng mang giày thêu hơi mỏng, làn váy xòe ra, cơ thể nhẹ nhàng uyển chuyển. 

“Tam gia uống trà đi.”

Khi nàng xoay qua, mắt ngọc mày ngài, đuôi mắt như nhuộm ánh mặt trời của mùa xuân, trông vừa mềm mại và xinh đẹp. 

Nha đầu này không có trái tim sao?

Nàng không biết hắn đã tức giận bốn ngày sao?

Bùi Mộc Hành nhận lấy ly trà nhưng không có uống, giọng hơi trầm: “Ta đi thay y phục trước.” Sau đó, hắn bước vào phòng tắm.

Phòng tắm của Thanh Huy viên rất lớn, trước đây Hi Vương phi cũng biết tật xấu của nhi tử nên cố ý giành riêng một phòng tắm cho hắn dùng. Lần trước, Bùi Mộc Hành dùng bồ kết ở chỗ này, cảm thấy mùi hương đó rất thơm nhưng hôm nay lại phát hiện đã đổi hộp mới. Bùi Mộc Hành cầm lên ngửi thử, đây không phải mùi hương trước đây, giọng nói trầm thấp của hắn truyền ra từ bình phong: “Bồ kết trước đây hết rồi sao?”

Bây giờ Từ Vân Tê mới nhớ ra, hôm nay khi Ngân Hạnh dọn dẹp phòng tắm thì phát hiện bồ kết mà Bùi Mộc Hành sử dụng không còn nhiều nên đổi cái mới cho hắn. Nàng vội vàng đi vào bình phong, nam nhân đứng kế bên chậu tắm, y phục đã cởi được một nửa rũ trên bờ vai rộng, ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra là vui hay giận. 

Trên ngực có những đường cong rắn rỏi, mơ hồ nhìn thấy từng khối cơ bụng. 

Mặc dù đã làm những chuyện thân mật hơn như vậy nhưng Từ Vân Tê cũng không hề nhìn chăm chăm vào ngực hắn, nàng quay mặt đi chỗ khác, giải thích: “Loại bồ kết trước đây đã dùng hết rồi, ta vừa đổi cái mới cho ngài. Đây là loại ta hay dùng, được điều chế bởi mười mấy loại thảo dược gồm hà thủ ô, sơn thương tử, lá ngải cứu… Dùng để gội đầu giúp dưỡng tóc, dùng để tắm giúp sạch dầu, ngài thử xem.”

Bùi Mộc Hành nghe vậy không khỏi cảm thấy tay nghề của thê tử thật tốt, không chỉ có thể làm dược phẩm, còn có thể làm bồ kết, hắn cầm bồ kết mới lên ngửi thử, vẫn lắc đầu nói: “Mùi hương không thơm như ban đầu.”

Từ Vân Tê hơi bất ngờ rồi nhìn thẳng vào mắt của hắn, bật cười: “Loại ban đầu hết rồi, chỉ có chỗ ta còn thừa một chút, mai ta sẽ làm cho ngài, tối nay ngài cứ thử loại này một lần đi?”

Hắn không thể dùng bồ kết mà nàng đã dùng qua. 

Quả nhiên Bùi Mộc Hành cau mày, lại ngửi ngửi loại bồ kết mới, mùi hương này quá nồng, hắn thật sự không thích. Bỗng nhiên, Bùi Mộc Hành nghĩ, nếu trong lòng nàng có người khác thì hẳn nàng sẽ không vui khi hắn dùng đồ của nàng, sau đó hắn lại yên lặng nhìn về phía Từ Vân Tê, vẻ mặt kiên định. 

Từ Vân Tê thầm hiểu, má hơi nóng lên, nàng đi đến bên của mình, lấy cái hộp trên giá xuống, đưa cho hắn: “Nè, đều ở đây.”

Bùi Mộc Hành nhìn nàng một chút rồi cầm lấy.

Từ Vân Tê thấy buồn cười, cong môi rồi xoay người. 

Bùi Mộc Hành phát hiện ý cười của thê tử, tâm trạng cũng thả lỏng. 

Từ Vân Tê quay lại nằm trên giường, lúc nãy nàng chỉ chợp mắt một lát nhưng bây giờ cũng khá tỉnh táo. 

Bùi Mộc Hành tắm hơi lâu, lâu đến nỗi Từ Vân Tê sắp chìm vào giấc ngủ, bóng dáng kia mới ngồi lên giường. Nàng phát hiện giường lõm xuống nên mới tỉnh lại, mở mắt nhìn về phía trượng phu, thấy ngọn tóc hắn còn ẩm thì cau mày nói: “Tam gia chờ tóc khô rồi hẵng ngủ, nếu không khi về già dễ bị đau đầu.”

Vừa hay hắn cũng không ngủ được, nghe lời nàng mà ngồi dậy, thuận tay vén màn lên, gió đêm thổi vào làm hắn cảm thấy lạnh nhưng cũng thấy thoải mái. 

Từ Vân Tê cũng ngồi dậy, phu thê hai người cách nhau một bộ chăn: 

“Đêm đó Tam gia giận ta sao?” Từ Vân Tê chủ động hỏi.

Bùi Mộc Hành rất vui vì thê tử đã chủ động giải thích khúc mắt, hắn không có sức để chiến tranh lạnh với nàng, nói: “Đêm đó nàng hơi mất tập trung.”

Từ Vân Tê hơi nghẹn lời, hôm đó nàng gặp Tuần Duẫn Hòa nên trong lòng ít nhiều cũng có chút dao động. Cho nên, đến khi đắm chìm vào sự vui sướng thì nàng có thể phóng thích cảm xúc, nhưng nàng không ngờ Bùi Mộc Hành lại nhạy bén đến vậy.

Nàng đoán Bùi Mộc Hành đã hiểu lầm.

“Ta không có...” Nàng khẽ phản bác: “Hôm ấy ta gặp được một cố nhân nên nhớ đến tình hình ở Kinh châu vào năm đó.”

Bùi Mộc Hành ngơ ngác, là vậy sao? Vậy mà hắn tưởng rằng trong lòng nàng có người khác. 

Hắn nhớ Từ Vân Tê từng bị phụ mẫu bỏ rơi ở nông thôn nhiều năm. 

Khó trách tính tình nàng trầm lặng và ít nói như vậy.

“Ta sai rồi, ta không nên hiểu lầm nàng.” Hắn chủ động xin lỗi.

Từ Vân Tê không ngờ hắn lại dứt khoát như vậy, thật ra Bùi Mộc Hàng đã làm rất tốt. 

Giữa phu thê bọn họ không có tình cảm nhưng mà hắn có thể chịu trách nhiệm của một trượng phu, cho nàng sự tôn trọng và bảo vệ đã khiến Từ Vân Tê rất hài lòng.

“Không sao.” Nàng mỉm cười.

Nàng luôn luôn rộng lượng như thế.

“Tới ngày rồi à?” Bùi Mộc Hành hỏi rất nhỏ.

Từ Vân Tê chỉ có thể cho rằng hắn chỉ vừa nhớ đến thôi, bèn nắm chặt tay, khẽ khàng nói: “Hôm qua đã tới rồi.”

Bùi Mộc Hành nghe xong thì hơi thất vọng.

Nếu đã tới ngày thì có nghĩa là nàng không hoài thai. 

Tóc đã gần khô nên Bùi Mộc Hành nằm xuống: “Ngủ đi.”

Đêm nay hắn cố tình nhích ra giữa, khi Từ Vân Tê nằm xuống thì cánh tay gần đụng đến ngực hắn. 

Nhiệt độ bỗng tăng cao.

Phụ mẫu bỏ lại nàng ở nông thôn khi còn nhỏ cho nên nàng là một cô nương thiếu tình thương. 

Giữa phu thê làm gì có chuyện giận dỗi qua đêm, không có chuyện gì không thể vượt qua. 

Bùi Mộc Hành đưa tay ôm thê tử vào ngực.

Khi Từ Vân Tê cho rằng trượng phu định làm gì đó thì hắn lại ôm nàng ngủ mất rồi.

Cô độc nhiều năm như vậy, nàng chưa bao giờ được người khác ôm, kể cả ở trên giường. 

Nằm trong lòng ngực hắn, Từ Vân Tê nhắm mắt lại. 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.