Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì mà có thể làm cho Tuần Doãn, một người luôn làm việc đến quên ăn quên ngủ xuất cung bất chấp cả lệnh của Hoàng đế?
Trịnh Các thật sự cảm thấy vô cùng tò mò, cố gắng đuổi theo phía sau, hỏi với: “Này, ngươi đi đâu thế? Ngươi đang làm cái gì vậy? Làm sao ta có thể tiếp lời của bệ hạ được chứ?”
Vạt áo bồng bềnh bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi tới mức chói mắt, lúc này trong đầu Tuần Duẫn Hòa đang bị hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ chiếm lấy, không còn tâm trí nào mà đáp lại lời Trịnh Các lão.
Thậm chí, ông ấy còn không dám nghĩ về những gì đang xảy ra hiện tại, chỉ hy vọng rằng Tình Nương thật sự vẫn còn sống.
Bên này Lưu Phúc nhanh chóng đuổi theo ông ấy, khi đi trên đường, nhìn thấy sắc mặt của ông ấy lúc thì xanh lúc lại trắng, cảm xúc thay đổi khó lường. Đột nhiên, hắn ta cũng sinh lòng hiếu kỳ nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ âm thầm cùng Tuần Duẫn Hòa đi đến Ngọ môn.
“Lão gia, chúng ta đi đâu vậy?”
Tuần Duẫn Hòa chỉ lo cúi đầu cắm cổ lao về phía trước, chứ không hề biết rốt cuộc phải đi tới đâu để có thể tìm được Tình Nương. Ông ấy dừng chân lại rồi đảo mắt nhìn xung quanh, bốn phía đều là tường thành cao ngút, kéo dài tới xa xăm, những ngọn gió đêm rít qua từng đợt. Ông ấy giống như một con thú bị mắc kẹt trong chốn thâm cung lạnh lẽo, tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy đường ra. Sau một hồi lạc lõng mờ mịt, đầu óc Tuần Duẫn Hòa chợt trở nên quay cuồng, thở hổn hển nhìn lá bùa trong tay, hỏi: “Hôm nay trong thành có chùa chiền nào đang tổ chức lễ không?”
Lưu Phúc ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: “Có chùa Thanh Sơn ở ngoài thành, thuộc hạ nghe nói hôm nay Minh Viễn đại sư lập đàn xem tướng, có không ít quan lại và gia quyến trong thành đều đi đến đó.”
Tuần Duẫn Hòa đưa mắt liếc nhìn ráng chiều nơi chân trời, những tia sáng rực rỡ đan xen chiếu rọi lên khuôn mặt thanh tú của ông ấy, đáy mắt đang cố kìm nén sự dao động.
Nếu Tình Nương thật sự còn sống, có phải có nghĩa là Nam Nam cũng còn sống…? Không, ông ấy thật sự không dám nghĩ đến, hình ảnh cánh tay đeo chiếc lắc bạc đột nhiên hiện lên ngay trước mắt, Tuần Duẫn Hòa nhắm mắt thật chặt, buộc bản thân phải đè chặt nỗi đau đớn nơi hốc mắt, sau đó xoay người lên ngựa, phi như bay ra ngoài thành.
Bùi Mộc Hành vừa mới bước ra khỏi Ngọ môn thì một bóng người mặc y phục màu đỏ đập vào mắt.
“Ơ, đây chẳng phải là Tuần Các lão sao?” Hoàng Duy bên cạnh bối rối hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho người gấp gáp đến như vậy?”
Hôm nay là ngày trọng đại của Từ Vân Tê, Bùi Mộc Hành cũng chẳng có tâm trí nào mà để tâm đến ông ấy: “Đã bị chậm tới mấy canh giờ rồi, ta sợ phu nhân đợi lâu, chúng ta mau đi thôi.”
Vừa mới đi tới bên dưới chân cổng thành, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu gấp gáp: “Quận Vương dừng bước, Quận Vương dừng bước.”
Là giọng nói của một vị quan của Đô sát viện.
Bùi Mộc Hành vội vàng xoay người, lập tức hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vị quan kia thở không ra hơi chạy đến trước mặt hắn: “Bẩm Quận Vương, một khắc trước, có người gõ trống kêu oan trước Chính Dương môn, kiện cáo Thủ phụ đương triều sủng thiếp diệt thê, dung túng thiếp thất giết thê thượng vị!”
“Cái gì cơ?”
Hoàng Duy đột nhiên lớn tiếng la lên: “Làm sao có thể? Trong phủ của Tuần Các lão không có một thiếp thất nào cả, lấy đâu ra sủng thiếp diệt thê?!”
Sắc mặt của Bùi Mộc Hành cũng trở nên vô cùng khó coi.
Công kích Tuần Duẫn Hòa trước mặt người khác vào thời điểm này chỉ có thể là Tần Vương.
“Thư cáo trạng đâu?”
“Thi Các lão không có ở đây, phó Đô ngự sử đang cầm thư cáo trạng, chờ ngài về xử lý!”
Bùi Mộc Hành nhanh chóng quay về Đô sát viện, nhận lấy thư cáo trạng từ trong tay phó Đô ngự sử, chưa kịp đọc kỹ đã lập tức phân phó: “Trước tiên, các ngươi hãy ép chuyện này xuống đã, ta phải đi diện kiến Thánh thượng.”
Hiển nhiên là Tần Vương đang rơi vào thế chó cùng rứt giậu.
Ông ta cũng không nghĩ một chút, nếu như lúc này công kích Thủ phụ Nội các mới nhậm chức thì không khác nào nhổ râu rồng.
Quả nhiên, lúc Bùi Mộc Hành đưa đơn kiện lên, Hoàng đế tức giận cầm một nghiên mực đập xuống đất.
“Tên khốn!”
"Người đâu, tuyên Tần Vương đi, trấm còn đang muốn hỏi một chút xem rốt cuộc là nó muốn làm cái gì!"
Bùi Mộc Hành chỉ đưa thư cáo trạng lên, chứ chưa từng nhắc tới Tần Vương nửa chữ, nhưng Hoàng đế cũng am hiểu sâu sắc triều cục. Đương nhiên là ông ta nhận định người gây ra việc này là Tần Vương. Thương thay cho Tần Vương đang muốn vào cung thỉnh an Yến Quý phi thì nửa đường lại bị tiểu thái giám chặn, dẫn tới Phụng Thiên điện. Ông ta còn không hiểu là chuyện gì xảy ra.
Chỉ thấy Hoàng đế trầm tĩnh lại hung hăng vòng qua ngự án, đá ông ta một cước.
“Ngươi thật to gan, ngay cả Tuần Duẫn Hòa mà ngươi cũng dám động vào!”
Vì quá bất ngờ nên Tần Vương không kịp đề phòng, bị trúng một cước, đau đến suýt nữa nôn ra máu.
Hoàng đế còn muốn đá thêm phát thứ hai nhưng Bùi Mộc Hành vội vàng quỳ xuống đất, ôm lấy chân ông ta: “Hoàng tổ phụ bớt giận, chớ làm tổn thương long thể!”
Tần Vương bị dáng vẻ ở trước mặt dọa đến ngây người, chẳng lẽ chuyện mưu toán Thái tử lúc trước bị bại lộ?
“Phụ hoàng, nhi thần không biết mình đã phạm vào chuyện gì mà lại khiến người nổi trận lôi đình. Nếu như nhi thần có làm gì sai thì người cứ trừng phạt là được, đừng làm tổn thương thân thể mình.” Tần Vương không để ý cơn đau ở ngực, quỳ trên mặt đất hoảng hốt khóc lớn.
Lúc này, Hoàng đế mới miễn cưỡng nén cơn giận, hai tay chống hông, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Vương.
"Ngươi thấy Tuần Duẫn Hòa chặt đứt phe cánh của ngươi ở Lại bộ nên thấy hắn ta chướng mắt chứ gì. Thế nên mới muốn dùng mấy trò bịp bợm này để đối phó với hắn ta có phải không? Trẫm nói cho ngươi biết, Lại bộ là của trẫm, là Lại bộ của triều đình cùng bách tính, không ai được động vào đấy hết. Còn nếu như ngươi cho rằng chuyện này có thể làm ô uế thanh danh của hắn ta thì không phải đâu, ngươi làm thế là đang đánh vào mặt!"
“Cả triều đều biết Tuần Duẫn Hòa không nạp thiếp thế thì hắn ta đào đâu ra thiếp thất hả!”
Tần Vương vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Lưu Hi Văn nơm nớp lo sợ cầm thư cáo trạng đưa cho Tần Vương: “Vương gia, ngài nhìn kỹ một chút.”
Tần Vương xem lướt qua thì trong lòng lo lắng vô cùng, lửa giận xông thẳng lên đầu: “Phụ hoàng, nhi thần không làm chuyện này!”
Ông ta vội lê đầu gối đi về phía trước, bày ra vẻ hùng hồn đầy lý lẽ biện bạch: "Phụ hoàng, nhi thần dám lấy đầu mình ra đảm bảo rằng nhi thần không hề ám hại Tuần Duẫn Hòa. Nhi thần cũng biết rõ ông ta là do là cánh tay đắc lực được phụ hoàng bồi dưỡng, đề bạt lên. Bây giờ vẫn là lúc cần đến ông ta, cho dù nhi thần có ngu cỡ nào thì nhi thần cũng không dám đối địch với phụ hoàng!”
Hoàng đế cũng cảm thấy lời này của ông ta rất có lý nên cũng dần bình tĩnh lại.
Tần Vương đã tung hoành trên quan trường nhiều năm, ông ta cũng không thể nào ngu ngốc đến mức này được.
Thế nhưng Hoàng đế cũng không chịu tha: "Có phải là do ngươi làm hay không thì chỉ cần trẫm điều tra chút là biết ngay. Giờ ngươi hãy về phủ đợi chiếu chỉ đi!"
Tần Vương ôm ngực, đi ra cửa với vẻ oan ức.
Đến khi ông ta rời đi rồi thì lúc này Hoàng đế mới lại ngồi phía sau ngự án. Vì mới vừa nổi giận nên trên trán ông ta vẫn còn đau âm ỉ. Hoàng đế xoa xoa ấn đường rồi nhìn Bùi Mộc Hành: "Con là người cai quản Đô sát viện, con nói xem phải làm sao bây giờ?"
Bùi Mộc Hành nói: “Với tình hình hiện tại thì đành phải tìm Tuần đại nhân và Tuần phu nhân thì mới có thể tìm ra chân tướng.”
Hoàng đế cau mày: “Tuần Duẫn Hòa đang ở đâu?”
Chưởng ấn Ty Lễ giám Lưu Hi Văn lập tức đáp: "Trịnh các lão đang ở ngoài hành lang hầu chỉ, nói là vừa rồi Tuần đại nhân có việc gấp xuất cung. Giáo úy gác cổng thành cũng sai người hồi bẩm, nói là Tuần đại nhân đi chùa Thanh Sơn.”
Hoàng đế nghe vậy híp híp mắt, lúc này ông ta mới nhận ra được sự tình có thể không giống với dự đoán.
Suy nghĩ một lát, Hoàng đế nghiêm mặt hạ chỉ: "Hành Nhi, con tự mình đi chùa Thanh Sơn một chuyến đi.”
Bùi Mộc Hành chắp tay nói: "Theo luật pháp Đại Tấn, quan viên tam phẩm trở lên có liên quan đến vụ án thì cần Tam pháp ty điều động nhân thủ hiệp tra. Tôn nhi có thể đại biểu cho Đô sát viện nhưng Hoàng tổ phụ cũng cần phải điều động một người từ Hình bộ cùng Đại lý tự đi theo.”
Hoàng đế suy nghĩ một chút, cảm giác như trán sắp phát nổ sau đó lại cân nhắc đến mấy vị quan ở Tam pháp ty một lần, nói với vẻ đắn đo: "Hình bộ Thượng thư Tiêu Ngự, Đại lý Tự thiếu khanh Lưu Việt, con dẫn theo hai người bọn họ lập tức đi chùa Thanh Sơn tự để tra rõ xem là kẻ nào đã yêu ngôn hoặc chúng, mau chóng trả lại sự trong sạch cho Tuần khanh.”
Lưu Việt là vị quan mới nhậm chức, có đầu óc sáng suốt và biết cách xử lí mọi chuyện.
Tiêu Ngự cùng Tuần Duẫn Hòa từng có ân tình, Bùi Mộc Hành lại là học trò của Tuần Duẫn Hòa, rõ ràng là Hoàng đế đang thiên vị ông ấy.
Lưu Hi Văn lập tức viết xuống thủ thư rồi giao cho Hoàng đế đóng dấu. Sau đó Bùi Mộc Hành mang theo thủ thư này để triệu tập những người còn lại lập tức xuất cung.