Tuần phu nhân vô cùng căng thẳng và lo lắng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Nha hoàn bưng lên mấy bát cháo cùng với một vài món ăn sáng, nhưng Tuần phu nhân không thèm liếc mắt lấy một cái, cứ như vậy ngây ngốc, nhìn chằm chằm về phía cửa sổ.
Ánh sáng mờ ảo lúc ráng chiều đan xen cùng ánh lửa từ những ngọn đuốc chập chờn tạo nên những mảng sáng tối rực rỡ lung linh, đầy màu sắc rơi xuống nền đất, giống như đang dệt nên một giấc mộng.
Bà ta mơ hồ nghe được tiếng ồn xôn xao gì đó khiến trái tim của Tuần phu nhân đập thình thịch. Bà ta vội vàng đứng dậy đi về phía cửa sổ nhìn ngó xung quanh. Ở bên ngoài tấp nập bóng người, có người bước đi nhẹ nhàng vội vã, lại có người trên mặt đầy lo lắng căng thẳng, tuy huyên náo nhưng không hỗn loạn, trông có vẻ không giống như đang gặp phải chuyện gì đó không may.
Tuần phu nhân hồn xiêu phách lạc, ngồi lại vào ghế.
Một lúc sau, bên ngoài vang lên một tiếng kêu đầy vẻ kinh sợ, Tuần phu nhân nhịn không được tự hỏi, có phải là đã thành công rồi hay không. Bà ta cố gắng nghiêng tai lắng nghe nhưng dường như bên ngoài vẫn không có thêm động tĩnh gì. Trái tim đang treo lơ lửng lại càng thêm phần căng thẳng, tinh thần đã bị kéo căng đến cực hạn, không biết cả người đã ướt đẫm mồ hôi tự bao giờ.
Trong lúc tinh thần của Tuần phu nhân vẫn còn đang rối rắm hỗn loạn thì nữ tỳ bên người vén rèm vọt vào: “Nguy rồi, phu nhân, Nhị cô nương đột nhiên xuất hiện ở trong chùa.”
Trái tim của Tuần phu nhân bỗng dưng thắt lại: “Tại sao con bé lại ở đây?”
Để tránh liên lụy đến nữ nhi, Tuần phu nhân đã tới chùa Thanh Sơn từ hôm qua nhưng thậm chí bà ta còn chẳng tới thăm con gái ở đạo quán bên cạnh lấy một lần.
Nữ tỳ vội vàng kêu lên: “Hôm nay chùa Thanh Sơn có động tĩnh lớn đến mức kinh động đến cả đạo quán ở bên cạnh. Nhị cô nương đoán được người đang muốn ra tay, thế nên nói là nhất định phải tự mình đến xem xem kết cục của Từ thị.”
Tuần phu nhân hít sâu một hơi: “Nhị tiểu thư đang ở đâu?”
“Dạ Nhị tiểu thư đang ở Vãng Sinh các ở phía Đông Nam.”
Phía trước Vãng Sinh các chính là khu đất trống thường dùng để cử hành các nghi lễ cho người thân đã khuất, nếu như Tuần Vân Linh ở đó thì nàng ta sẽ có thể tận mắt nhìn thấy kết cục của Từ Vân Tê.
“Đưa ta qua bên đó.”
Tuần phu nhân run rẩy nắm lấy cánh tay của nha hoàn, nhanh chóng bước qua hành lang đi về phía Đông Nam.
Sắc trời dần tối, cái nóng cũng theo đó mà dần được giảm bớt, khi trời đã bắt đầu chuyển sang chạng vạng thì cũng là lúc chùa Thanh Sơn trở nên nhộn nhịp nhất.
Tuần phu nhân bước nhanh qua con đường được lát đá. Khi đang đi thì có người chào hỏi bà ta nhưng ba ta chỉ đáp lại bằng một nụ cười thờ ơ, tầng tầng lớp lớp những khung cảnh xung quanh lướt qua gò má bà ta, mồ hôi đầm đìa khắp cơ thể cơ hồ không kịp lau đi. Tuần phu nhân men theo con đường nhỏ đi tới cổng sau của Vãng Sinh các. Sau khi đã phân phó nha hoàn canh giữ ở bên ngoài, Tuần phu nhân tự mình đẩy cửa bước vào bên trong.
Mùi hương của gỗ đàn hương ngào ngạt xộc thẳng vào mũi, Tuần phu nhân bị sặc khẽ ho một tiếng. Sau đó bà ta ngước nhìn lên, trong phòng ánh nến lay động, chiếc rèm che nhẹ nhàng bay bay, xung quanh trở nên vô cùng im ắng. Tuần phu nhân đi vòng từ hậu sảnh tới tiền sảnh thì thấy một bóng người mảnh mai được ánh đèn chiếu rọi in bóng trên mặt đất ngay dưới chân bà ta. Khi người đó quay người lại, theo bản năng, Tuần phu nhân đối mặt với người kia để rồi bà ta lập tức bị dọa sợ đến mức hai đầu gối đều trở nên mềm nhũn, phải khuỵu xuống.
*
Ánh hoàng hôn vẫn chưa rơi xuống, cái đĩa tròn đỏ rực vẫn đang được treo lơ lửng ở phía tây chân trời, ráng chiều vàng đỏ rọi qua bức tường vẩy một mảnh ánh sáng xuống sân nhà.
Lại bộ Tả thị lang Tào Nghị Đức đang dâng kế hoạch và sách lược bước đầu cải cách hành chính lên, Tuần Duẫn Hòa ngồi ở trường án bên trong đại sảnh cũng chăm chú lắng nghe.
Lễ bộ Thượng thư Trịnh Các lão đi ngang qua nha môn của Lại bộ, trên tay cầm một bầu rượu nhỏ chậm rãi thong thả đi vào thì nhìn thấy Tuần Duẫn Hòa vẫn còn đang bận rộn, bèn cười cười bước qua ngưỡng cửa và nói: “Tuần lão đệ, nghe nói Lại bộ Hữu thị lang Vương Chấn Trì xin từ chức. Ngươi vừa mới tới Lại bộ đã làm cho một thị lang thoái vị, triều đình và dân chúng đều nói ngươi là ‘tân quan thượng nhiệm nhận tam bả hỏa’*, uy phong lẫm liệt.”
*Tân quan thượng nhiệm/nhận tam bả hỏa – 新官上任三把火: quan mới nhậm chức ba đám lửa là một tục ngữ ý chỉ việc quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước này nọ; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục.
Tuần Duẫn Hòa nghe thấy thế thì bật cười, gấp cuốn văn thư trong tay lại sau đó giao cho thư đồng cất cẩn thận, cuối cùng mới mời Trịnh Các lão ngồi xuống.
Vương Chấn Trì biết rằng nhược điểm của mình đã rơi vào tay của Tuần Duẫn Hòa, với tính cách ngay thẳng, liêm chính Tuần Duẫn Hòa thì sớm muộn gì cũng sẽ xử lý ông ta. Sau khi đã cân nhắc lợi hại, Vương Chấn Trì đã chủ động xin từ chức, hơn nữa còn nộp hết tài sản của mình cho quốc khố. Hoàng đế thấy thế thì không khỏi sinh lòng nghi hoặc, thế là bèn gọi Tuần Duẫn Hòa vào cung. Tuần Duẫn Hòa báo cáo lại mọi việc theo sự thật, Hoàng đế vô cùng tức giận nhưng nghĩ lại Vương Chấn Trì đã chủ động nhận tội nên đành phải khoan dung nhân nhượng một chút, nhẹ nhàng bỏ qua.
Vị trí Lại bộ thị lang bị bỏ trống. Buổi thượng triều ngày hôm nay vẫn chưa đề cử được người thích hợp.
Tuần Duẫn Hòa không muốn tán gẫu về những chuyện này với Trịnh Lão các: “Hôm nay không phải là ngày Trịnh Các lão trực ở Nội các, sắc trời đã tối, tại sao Trịnh Các lão còn chưa về?”
Thế nhưng Trịnh Các lão vẫn thoải mái nhàn nhã ngồi đó, chỉ vào ánh chiều tà ở bên ngoài: “Hôm trước bệ hạ đã trách mắng ta một trận, nói là trong mấy vị Đại học sĩ ở Nội các, chỉ có mỗi mình ta là hồi phủ đúng giờ, mắng ta lơ là nhiệm vụ, thế nên bây giờ đợi đến khi nào trời tối hẳn ta mới về.”
Tuần Duẫn Hòa khẽ mỉm cười, đừng thấy Hoàng đế đã lớn tuổi, tinh thần và thể lực quả thật là không còn tốt bằng lúc trước nhưng sự thật là, một chút gió thổi cỏ lay trong triều đình cũng không qua mắt được lão nhân gia.
Đúng lúc Tuần Duẫn Hoà đang chuẩn bị gọi người hầu tới rót trà thì đột nhiên có người nào đó xông thẳng vào trong.
“Lão gia.”
Tuần Duẫn Hòa quay đầu lại nhìn thì thấy người hầu thân cận của mình là Lưu Phúc, là người mà Ngân Hạnh đã nhận ra từ lần trước, đang cầm một phong thư nhìn có vẻ bình thường và đưa cho ông ấy: “Lão gia, vừa rồi có một người ăn mày đưa phong thư này tới, nói là giao cho ngài.”
Sắc mặt hai vị Các lão đều hiện lên vẻ sửng sốt.
Tuần Duẫn Hòa hờ hững nhìn phong thư, giơ tay nói: “Đưa cho ta?”
Lưu Phúc có chút lo lắng, hỏi: “Hay là để thuộc hạ mở ra cho ngài?”
Hắn ta lo lắng bên trong có tẩm các chất độc phấn các loại, sợ sẽ đả thương tới Tuần Duẫn Hòa.
Tuần Duẫn Hòa gật đầu.
Lưu Phúc dùng móng tay cạy con dấu bằng sáp màu trắng ra, sau đó xé mở phong thư, bên trong là một lá bùa bình thường.
Hắn ta lấy lá bùa ra, liếc mắt nhìn thoáng qua một lượt, trên đó viết hai chữ sinh thần và bát tự, gương mặt hiện lên sự nghi hoặc.
Tuần Duẫn Hòa loáng thoáng nhìn thấy nét chữ quen thuộc, khuôn mặt chợt biến sắc: “Đưa lại đây.” Giọng nói rõ ràng căng thẳng hơn vài phần.
Lưu Phúc vội vàng đưa lá bùa qua cho ông ấy.
Ánh mắt Tuần Duẫn Hòa dừng lại ở những nét chữ Khải xinh đẹp, thanh thoát kia, con ngươi co lại, cơ thể gầy gò lập tức trở nên cứng đờ.
Đây là chữ viết của Tình Nương!
Sao lại như thế được?
Tia sáng nơi đáy mắt chợt lóe lên rồi lập tức biến mất, Tuần Duẫn Hòa chẳng nói chẳng rằng lấy một chiếc vỏ sò từ trong ngực ra, bên trong vỏ sò rơi ra một lá bùa đã phai màu. Sau khi đối chiếu hai bên với nhau, mặc dù nét chữ có vài chỗ không giống nhau nhưng rõ ràng là do cùng một người viết.
Sau đó, ông ấy đưa tờ giấy lên gần ngửi thử mùi mực, phong thư này mới được viết gần đây.
Giờ đây, trán Tuần Duẫn Hòa đã ướt đẫm mồ hôi, cầm hai tờ giấy trên tay, cả người ông ấy bất giác run rẩy từng cơn.
Trong lòng ông ấy chợt nảy ra một tia hy vọng gì đó nhưng bản thân vẫn không dám nghĩ quá nhiều.
Có phải là có người bắt chước chữ viết của nàng ấy hay không?
Không, không thể, không có một ai trong triều biết đến sự tồn tại của Tình Nương, trừ khi… Trừ khi nàng ấy vẫn chưa chết.
Một niềm vui sướng tột độ bỗng trào dâng trong lồng ngực, Tuần Duẫn Hòa hít một hơi thật sâu, chống hai tay lên bàn.
Trịnh Các lão thấy thế thì vô cùng kinh ngạc, ông ấy và Tuần Duẫn Hòa đã quen biết nhiều năm, nhưng bây giờ là lần đầu tiên thấy Tuần Duẫn Hòa có những hành động thất thố như thế.
“Thuật Chi đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tuần Duẫn Hòa cố gắng hết sức kiềm chế những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, chậm rãi nắm chặt hai lá bùa trong lòng bàn tay. Đôi mắt vốn luôn điềm tĩnh không một gợn sóng giờ phút này dường như đang chứa cả một dòng sông của mùa thu, khẽ khàng lấp lánh dao động, ông ấy ngước mắt nhìn Trịnh Các lão một hồi lâu, sau đó mới cố gắng kiềm chế gằn từng chữ một: “Bệ hạ hẹn ta tối nay thương nghị về việc cải cách chế độ, nhưng hiện tại e rằng không thể đến đó được, đành làm phiền Trịnh Các lão thay ta tạ lỗi với bệ hạ. Bây giờ ta phải xuất cung một chuyến đã.”
Ngay lập tức, Tuần Duẫn Hòa vội vàng đi ra cửa, thậm chí còn không kịp thay quan phục.