Phùng Quân

Chương 79: Chương 79



Tú Nương nhún vai: “Ta với ngươi không thù không oán gì, chỉ cần ngươi nói rõ từ đầu đến cuối, khiến ta tin ngươi không phải kẻ thù của ta thì ta sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa.”

Eo Tuần phu nhân mềm oặt, trán chạm xuống đất, hít một hơi thật sâu rồi bà ta cứ khóc nức nở như thế một lúc lâu. Lat sau, bà ta mới nghiến răng rồi ngước mắt lên vừa khóc lóc vừa nói: “Ta sẽ nói thật cho ngươi biết, ngươi cực kỳ giống một người, người đấy là tiền thê của trượng phu ta!”

Bà ta vừa nói xong câu này, Bùi Mộc Hành với đám người Tiêu Ngự nhìn nhau.

Lẽ nào chuyện trên thư cáo trạng kia là thật?

Bọn họ đổ dồn nhìn về phía Tuần Duẫn Hòa, lúc đó Tuần Duẫn Hòa hoàn toàn không biết gì về chuyện thư cáo trạng, ông ấy chỉ nhìn chằm chằm vào bên trong bằng ánh mắt âm u, chờ đợi những lời tiếp theo của Diệp thị.

Vẻ mặt Tú Nương đầy ngạc nhiên: “Có thật thế không? Vậy là ngươi sợ tiền thê kia sẽ tìm đến trượng phu của ngươi cho nên ngươi mới muốn ra tay trước để chiếm lợi thế à.”

Đã đến nước này, người cũng đang nằm trong tay đối phương nên Tuần phu nhân không còn đường lui, chỉ đành rưng rưng nước mắt gật đầu: “Nàng ta tội ác tày trời, muốn huỷ hoại tiền đồ của trượng phu của ta, ta không còn cách nào khác nên mới...”

Tú Nương cười khẩy ngắt lời bà ta: “Vậy à, ma ma của ngươi đâu có nói thế đâu, ma ma của ngươi nói ngươi cướp trượng phu của người ta!”

Tuần phu nhân bị lời này làm cho nghẹn họng đến nỗi suýt chút nữa không thở nổi, khuôn mặt cũng tái mét.

Tú Nương nhìn thấy bà ta đang trên bờ sụp đổ, nàng ấy đến gần nói: “Lẽ nào là ngươi thích trượng phu của người ta, dùng thủ đoạn nào đấy ép người ta hưu thê nạp ngươi đúng không?”

“Không phải!” Tuần phu nhân quả quyết phủ nhận, đôi mắt bà ta đẫm lệ, thẫn thờ nhìn Tú Nương. Khuôn mặt xinh đẹp vô ngần kia đan xen với dáng vẻ của Chương thị, liên tục lắc lư trước mặt bà ta khiến bà ta đã không còn phân biệt được người trước mặt là ai.

“Ta xin lỗi... Ta không cố ý hại ngươi...”

“Ta cũng không còn cách nào khác...”

Tú Nương chỉ nghĩ bà ta đang nói chuyện một mình, mỉm cười: “Sao lại không có cách nào cơ? Nhìn trang phục của ngươi, ta thấy ngươi không giàu cũng quý, ngươi còn cần phải cướp trượng phu à?”

“Không không không...” Nước mắt rơi xuống như đang bao phủ tâm trí của Tuần phu nhân, bà ta như đang bị mắc kẹt trong một vũng lầy khổng lồ, không thể vùng vẫy.

Tú Nương nhìn thấy ánh mắt bà ta đờ đẫn là biết đã đến lúc, khuôn mặt nàng ấy ghé lại gần, nhẹ nhàng dụ dỗ bà ta: “Đám cháy kia lớn như thế, nếu ta bị đẩy xuống sẽ đau đến mức nào chứ... Ta mà chết, có thành quỷ ta cũng không tha cho ngươi đâu.”

Lúc này, Tuần Duẫn Hòa đứng bên ngoài cửa sổ loạng choạng lùi ra sau, suýt chút nữa ngã quỵ.

Bùi Mộc Hành vội vàng tiến đến đỡ ông ấy.

“Không không không.” Tuần phu nhân chỉ cảm thấy khuôn mặt kia của Chương thị đang phóng to trước mắt bà ta, đôi mắt bị làn khói đen dày đặc năm đó che khuất khiến đầu bà ta như nổ tung, dần dần suy sụp: “Ngươi đừng trách ta, lúc ta biết ông ấy, ta không biết ông ấy có thê tử với nữ nhi...” Giọng nói của bà ta càng ngày càng run rẩy hơn.

Năm đó, hoa mơ bay lất phất, tháng ba đầu mùa xuân vẫn còn hơi lạnh, phụ thân Diệp lão Hàn lâm bị bệnh về quê mở một nơi giảng dạy ngay bên cạnh cửa phủ, chiêu mộ học đồ. Có rất đông học trò ở huyện học đến bái phỏng, trong đó có một nam tử trẻ tuổi cầm một chiếc ô giấy dầu đã sờn cũ, mặc một bộ trường sam mỏng manh màu trắng trà, khí chất trầm lặng, phóng khoác còn có vẻ bề ngoài xuất trần.

Ông ấy xuất khẩu thành thơ, tài năng xuất chúng. Ông ấy thành danh chỉ sau một đêm, không chỉ có là bà ta mà tất cả các cô nương trốn sau ô cửa sổ điêu khắc nhìn trộm ngày hôm đó đều phải lòng ông ấy.

Trong đó cũng có nữ nhi của Huyện lão thái gia, nàng ta kiêu ngạo ngang ngược, tuyên bố Tuần Vũ là của nàng ta.

Dù bà ta đến từ Kinh thành, nhưng các đồng liêu không chịu được tính cách kiêu ngạo của phụ thân, khi bị biếm truất về quê nên Huyện thái gia chịu trách nhiệm giám sát ông ấy. Vì thế nên Diệp thị không dám tự cao tự đại trước mặt nữ nhi của Huyện lão thái gia, bà ta giấu kín tình cảm của mình trong lòng.

Ngày hôm ấy Tuần Vũ trổ hết mọi tài năng, được phụ thân nhận làm đệ tử quan môn.

Tuy Diệp thị không thể hiện ra mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kỳ không phục, bà ta chỉ cảm thấy nữ nhi của Huyện thái gia có phong thái như thổ phỉ, hoàn toàn không xứng với Tuần Vũ. Bà ta không nhịn được âm thầm muốn thu hút sự chú ý của ông ấy, lợi dụng sách vở để được đến bên cạnh học hỏi Tuần Vũ, thậm chí còn viết thơ từ nhờ ông ấy nhận xét. Ngoại trừ hai lần lúc mới đầu bà ta đến gặp trực tiếp, xin chỉ bảo được ông ấy đáp lại ra, sau này dù bà ta có làm gì thì ông ấy cũng ngó lơ, bà ta tức giận đến mức thầm mắng ông ấy là đồ không biết điều.

Tuần Vũ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người. Năm sau, ông ấy đứng đầu cuộc thi huyện học, ở Kinh thành có tập tục bắt rể dưới bảng vàng nên Huyện thành cũng thế. Nữ nhi của Huyện lão thái gia nằng nặc đòi gả cho ông ấy, chuyện này khiến dư luận xôn xao, lúc ấy trong lòng bà ta cực kỳ xót xa, không biết đã khóc thầm bao nhiêu lần.

Huyện thái gia cũng tuyên bố muốn Tuần Vũ làm nữ tế của ông ta trước mặt tất cả mọi người.

Nam tử đạt được vị trí đứng đầu kia mặc một bộ bạch sam có phong thái nổi bật, nhưng lại sang sảng từ chối: “Tại hạ đã thành thân và có một nữ nhi, ta cũng đã hứa đời này sẽ chỉ có một mình nàng ấy, cả đời không nạp thiếp.”

Vì để ngăn cản ý đồ của Huyện thái gia, ngay ngày yết bảng ông ấy đã dõng dạc nói câu này trước mặt tất cả những người có danh tiếng ở Giang Lăng.

Quả nhiên Huyện thái gia không làm gì được ông ấy.

Trong lòng nữ nhi của Huyện thái gia cứ canh cánh chuyện này mãi, gần như si mê điên cuồng với Tuần Vũ.

“Có một tối, nàng ta đến Diệp phủ tìm ta, nàng ta nói rằng nàng ta đã đến quê của Tuần Vũ, gặp được thê tử và nữ nhi của ông ấy.”

“Chẳng qua chỉ là một nữ tử thôn quê, mặc một y phục hoa trông chẳng ra đâu vào với đâu, đâu thể xứng với sự ưu tú và vẻ ngoài không ai sánh bằng của Tuần Vũ lang. Nàng ta bảo đã bắt người đó bỏ Tuần Vũ mà người đó còn không chịu, đúng là trò cười!”

Bà ta nhớ rõ ngày hôm ấy như in, trong lòng thiếu nữ có khuôn mặt tràn đầy sức sống để lộ vẻ phẫn nộ.

Nàng ta nghĩ một nữ tử thôn quê không thể nào xứng với Tuần Vũ.

Khi thấy không lâu nữa Tuần Vũ sẽ đến phủ nha Kinh châu để cầu học, nữ nhi của Huyện lão thái gia không thể ngồi yên được nữa. Nàng ta lợi dụng lúc huyện học vui vẻ tổ chức tiệc chia tay để chuốc thuốc Tuần Vũ, Tuần Vũ kia cũng rất cứng rắn, ông ấy cố gắng chạy ra khỏi huyện nha, quay trở lại học đường.

“Thế nên ngươi lợi dụng lúc ông ấy bị bỏ thuốc để bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn?” Tú Nương áp sát vào tai Tuần phu nhân lạnh lùng nói.

Tuần phu nhân đang định gật đầu thì bỗng nhiên lý trí quay trở lại, bà ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không không không... Không phải thế, ta chỉ vô tình...”

Tuần Niệm Tê đứng ngoài cửa sổ trợn tròn mắt, hoàn toàn không tin mẫu thân của mình lại ở bên phụ thân theo cách như vậy. Thiếu niên kia quá chính trực nên không thể nào chịu nổi kích thích như này, hắn ta nôn ra một ngụm máu rồi quỳ xuống.

Tuần Duẫn Hòa nhìn Vãng Sinh các sáng rực bằng đôi mắt đờ đẫn, chậm rãi cởi từng lớp quan phục trên người xuống, để lộ ra trường sam trắng như tuyết. Ông ấy đứng trong viện giống như cô hồn dã quỷ, không hé răng lấy nửa lời một lúc lâu.

“Vô tình sao?” Tú Nương hừ lạnh một tiếng, kéo đôi tay đang che mặt của bà ta ra, bắt bà ta phải nhìn nàng ấy: “Ngươi nhìn ta rồi nói thật đi, ngươi vô tình thật à? Nữ nhi của Huyện thái gia kia chủ động bàn bạc với ngươi, có thể thấy ngươi biết rất rõ kế hoạch của nàng ta. Tuần Vũ lại trở về thư phòng của học đường mà một tiểu thư khuê các như ngươi lại leo lên giường người ta vào lúc đêm hôm khuya khoắt!”

Đây là ngọn nguồn cho mọi tội ác trong cuộc đời của Tuần phu nhân, là cái gai ghim sâu trong lòng không thể nào rút ra được của bà ta: “Không!” 

Bà ta hét lên, đẩy tay Tú Nương ra, ôm mặt gào khóc: “Ngươi nghĩ ta sung sướng lắm sao? Từ nhỏ ta đã không có mẫu thân, phụ thân lại chỉ có mình ta là nữ nhi. Lỡ như thân đổ bệnh, bất cứ lúc nào cũng trong tình trạng nguy kịch, ông ấy mà chết thì ta phải làm sao đây? Ta đâu thể nào cứ thể gả bừa cho một tú tài được?”

“Tuần Vũ kia đã đứng đầu huyện học, phụ thân đã từng nói rất nhiều lần, với sự thông minh tài giỏi của ông ấy thì sớm muộn gì ông ấy cũng đứng hàng Nội các, đấy chính là Các lão đấy.” Tuần phu nhân cúi đầu ôm mặt, khóc lóc thảm thiết.

“Sao ta có thể trơ mắt nhìn sự vinh hoa phú quý ấy rơi vào tay người khác được? Thế nên ta đã dùng cái cớ giúp phụ thân tìm sách để đến thư phòng của học đường.”

Khi đó Tuần Vũ đã gần như mất lý trí, đang lăn qua lộn lại trên giường, bà ta giả vờ thổi tắt nến, cởi xiêm y không biết xấu hổ lao về phía ông ấy.

Bà ta sẽ không bao giờ quên lúc đó cơ thể ông ấy nóng đến mức nào, bà ta vừa đến gần là ông ấy đã nhào đến giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa rào.

Đời này của bà ta sẽ không có lúc nào sung sướng giống như buổi tối hôm ấy...

Vừa sung sướng vừa xấu hổ.

Tuần Duẫn Hòa nôn ra một ngụm máu, mắt ông ấy tối sầm.

“Sau đấy thì sao?” Tú Nương nhìn bà ta với vẻ mặt chán ghét, nghiêm mặt hỏi: “Chắc ngươi sẽ không cứ thế bắt người ta hưu thê cưới ngươi đâu đúng không?”

“Không!” Lần này giọng điệu của Tuần phu nhân lại dứt khoát hơn bao giờ hết, bà ta lắc đầu, ngơ ngác nhìn khoảng không trước mặt, dường như trong đầu bà ta đang nhớ lại khung cảnh khi ấy.

Nam nhân chịu ảnh hưởng sâu sắc từ sự giáo dục của Nho gia từ nhỏ không thể chấp nhận được việc mình vấy bẩn một nữ nhân khác.

Những quy tắc đã ăn sâu trong xương tuỷ đến mức nào thì lúc đó sẽ đau khổ đến mức ấy.

Bà ta sẽ không bao giờ quên bộ dạng ông ấy lúc tỉnh dậy, hai mắt đờ đẫn giống như một người mất hồn, bước chân bước vào cửa lớn Diệp gia nặng như chì, quỳ xuống nhận sai trước mặt cha bà ta.

“Ta bắt ông ấy biếm thê làm thiếp để cưới ta ngay trước mặt cha ta, nhưng ông ấy thà chết chứ không chịu thuận theo!”

“Cha ta cũng là lão hủ nho, không thể chấp nhận chuyện nữ nhi thất thân trước khi thành thân. Lúc đó ông ấy tức đến nỗi nôn ra máu, bệnh nặng không gượng dậy nổi. Cha ta không muốn bắt ép ông ấy nên đã ra lệnh cho người đưa ta rời khỏi Giang Lăng, cũng đồng ý với Tuần Vũ.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.