Phượng Nghi

Chương 2: Chương 2



Thấy Bùi Tuấn định rời đi, Phượng Ninh luống cuống xách làn váy, lướt qua bụi hoa đuổi theo hắn, gọi: “Ta không biết chức quan của ngài là gì nên không dám mạo muội xưng hô, mong ngài để lại tên họ để ta còn tiện bề ghi nhớ ân tình của ngài.”

Thấy vẻ mặt sốt sắng và nghiêm túc của Phượng Ninh, Liễu Hải suýt nữa cười phì. Đương nhiên ông ấy không dám cười, nếu là trước kia thì ông ấy sẽ quát một tiếng to gan, sau đó bắt Phượng Ninh quỳ xuống dập đầu, nhưng hôm nay không biết tại sao mà ông ấy lại mắt nhắm mắt mở, chỉ lo cụp mi mắt nhìn xuống mặt đất, chờ phản ứng của Bùi Tuấn.

Bùi Tuấn không có phản ứng gì, chỉ xua tay ra hiệu cho Liễu Hải đối phó thay mình rồi nhanh chóng đi xa. Cử chỉ của hắn lọt vào mắt Phượng Ninh lại có nghĩa là không cần nhiều lời, bóng lưng của hắn cao lớn như ngọn núi, không hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy yên lòng.

Phượng Ninh siết chặt hai tay, rướn cổ nhìn theo cho đến khi bóng lưng của Bùi Tuấn biến mất trong Ngự hoa viên thì mới thôi không nhìn nữa. Nàng quay sang nhìn Liễu Hải bên cạnh, thấy ông ấy đang mỉm cười ôn hòa nhìn mình, nàng không khỏi ngại ngùng.

“Xin thỉnh an công công. Làm phiền công công, vị công tử lúc nãy họ gì tên gì, đảm nhiệm chức quan gì? Ân công làm việc thiện không để lại tên nhưng ta không thể không biết điều.”

Nhìn kìa, thành thật biết bao. Có lẽ đã quen thấy những kẻ tinh ranh khôn khéo trong hậu cung này nên lần đầu gặp được một cô nương ngây thơ dễ mến, Liễu Hải không khỏi yêu quý từ tận đáy lòng. Ông ấy bèn trả lời một câu mịt mờ: “Cô nương đoán xem?”

Phượng Ninh nhớ lại hình bóng từ trên trời giáng xuống ấy, hắn cài tên giương cung lưu loát như mây bay nước chảy, kỹ thuật thành thạo điêu luyện: “Anh dũng thần võ nhường này, e rằng cũng phải là vị Tướng quân nào đó trong Cấm vệ quân chứ nhỉ?”

Liễu Hải giơ tay áo lên che miệng, nhịn cười đáp: “Ngươi nói là Tướng quân thì cứ cho là Tướng quân vậy.”

Tuy giọng nói của ông ấy nghe như đang chế nhạo nhưng Phượng Ninh vẫn cho rằng mình đã đoán gần trúng, không khỏi mím môi cười, dáng vẻ ngây thơ khiến Liễu Hải càng nhìn càng thích.

“Cô nương làm việc ở nơi nào?”

Phượng Ninh không giấu diếm: “Ta là nữ quan mới vào cung, được phân công làm việc ở Thượng công cục, chủ yếu là làm việc thêu thùa may vá. Ta họ Lý, gia phụ là Lý Nguy, Thiếu khanh Hồng lư tự, hôm nay là lần đầu ta ra ngoài làm việc nên vô tình lạc đường, mong công công chỉ điểm, nên đi đường nào để về Diên Hi cung?”

Nữ quan mới vào cung ở nơi nào, bên trong lại có ẩn ý gì, Liễu Hải đều biết rõ mười mươi. Vừa nghe Lý Phượng Ninh tự giới thiệu, lại kết hợp với dung nhan của nàng, ông ấy không lấy làm lạ về cảnh ngộ của nàng hôm nay. Trong lòng Liễu Hải suy tư một lát, sau đó chỉ đường cho Phượng Ninh trở về, ông ấy còn bận xử lý chuyện con chó kia nên nói lời chào tạm biệt với Phượng Ninh. Phượng Ninh biết ơn vô cùng, nàng nhìn theo ông ấy rời đi, đang định xoay người thì bỗng liếc thấy một vật gì đó trên mặt đất. Đến khi Phượng Ninh quan sát kỹ hơn thì mới thấy là một viên ngọc khấu khảm hồng ngọc bị đánh rơi trong bụi cỏ, nàng vội nhặt lên, sau đó nhìn theo hướng Bùi Tuấn rời đi.

Chẳng lẽ đây là ngọc khấu mà vị công tử kia đánh rơi?

Phượng Ninh định đuổi theo nhưng lại sợ mình bị lạc đường, trước trời tối sẽ không kịp về Diên Hi cung. Nàng lưỡng lự trong chốc lát, đành phải tạm thời cất ngọc khấu vào ống tay áo rồi về trước.

Phượng Ninh gặp ai cũng cười, khi bước vào cửa cung cũng mỉm cười ôn hòa với tiểu thái giám gác cửa, tiếc rằng tiểu thái giám không dám thân cận với nàng, chỉ bĩu môi nhìn về phía dưới mái hiên chính điện. Lý Phượng Ninh nhìn theo hắn ta thì thấy một nữ tử mặc cung trang màu vàng nhạt đang đứng chống nạnh dưới mái hiên, dù cách rất xa vẫn cảm nhận được đôi mắt phượng sắc bén kia.

Đó chính là Mao Xuân Tụ, tôn nữ của Lễ bộ Thượng thư. Mao Đại tiểu thư từng được ca ngợi là Đệ nhất mỹ nhân Kinh thành, vậy nên nàng ta cực kỳ căm ghét dung mạo của Lý Phượng Ninh, không thể chấp nhận được có người xinh đẹp hơn mình.

Thấy Lý Phượng Ninh vẫn trở về nguyên vẹn, trong lòng Mao Xuân Tụ vô cùng tức tối. Tuy nàng ta không có ý định muốn mạng của Lý Phượng Ninh ngay bây giờ nhưng mưu kế lần này ít nhiều gì cũng có thể làm hại Lý Phượng Ninh bị hủy dung. Trong cung có quy định, một khi nữ tử có sẹo trên người thì sẽ bị tước bỏ tư cách tuyển tú. Chỉ cần Lý Phượng Ninh rời cung thì trong cung không còn nữ nhân nào dám đọ sắc với nàng ta, nàng ta sẽ trở thành phi tần đầu tiên của Hoàng đế.

Mao Xuân Tụ bất mãn hỏi: “Ngươi đi chơi bời ở đâu mà trễ thế này mới về?”

Đám nữ quan chung quanh đều đã trở về, đang tựa vào cây cột xem kịch vui.

Lý Phượng Ninh đã quá quen với cảnh tượng này. Nàng lướt qua bên cạnh Mao Xuân Tụ, thẳng đến trị phòng của mình.

Điều tra Mao Xuân Tụ? Lý Phượng Ninh không có bản lĩnh này. Cho dù cãi cọ với nàng ta thì nàng cũng không thể chiếm ưu thế. Đối mặt với lời chất vấn của nàng ta, Lý Phượng Ninh chỉ có thể phớt lờ không thèm để ý.

Mao Xuân Tụ chỉ nghe thấy tiếng Lý Phượng Ninh đóng cửa lại, khiến nàng ta tức anh ách.

“Ngươi hãy đợi đấy cho ta!”

Lão ma ma kia mãi mà chưa thấy về, khiến Mao Xuân Tụ kiêng kỵ trong lòng nên mới không dám xằng bậy, không thì hôm nay nàng ta nhất định phải lột da Lý Phượng Ninh.

Lý Phượng Ninh chẳng buồn để ý đến nàng ta. Nàng ra hậu viện múc nước bưng vào phòng, tắm rửa cho thoải mái rồi nằm lên giường nghỉ ngơi sớm.

Ánh đèn tối tăm ngoài hành lang chiếu lên khung cửa, đèn trong phòng đã tắt, Phượng Ninh cầm viên ngọc khấu ngẩn người. Cầm đồ vật của một nam nhân nằm trong chăn thì còn ra thể thống gì? Nhưng nàng có thể làm gì được đây? Lỡ đánh rơi ở đâu đó thì nàng sẽ phạm phải tội lớn. Có cớ này, Phượng Ninh mới yên tâm nhét ngọc khấu dưới gối của mình, thầm nghĩ ngày mai mình lại đến Ngự hoa viên chờ hắn để trả lại ngọc khấu cho hắn.

Nhưng Phượng Ninh chờ suốt ba ngày, ngày nào nàng cũng đến Thuận Trinh môn chờ Bùi Tuấn nhưng cuối cùng không thấy bóng dáng của hắn đâu.

Ba ngày nay, Bùi Tuấn bận tối mày tối mặt. Tuy hắn đã đăng cơ được một năm nhưng dù đã làm Hoàng đế, hắn vẫn không thể làm theo ý mình.

Một năm trước, Tiên đế băng hà, vì Tiên đế không có con nên triều thần và Thái hậu bàn bạc cùng nhau, bèn chọn Thế tử Tương Vương là người có huyết thống gần với Tiên đế nhất để kế thừa đại thống, ấy chính là Bùi Tuấn. Bùi Tuấn vào kinh đăng cơ khi chưa nhược quán*, triều chính vẫn nằm trong tay Nội các và Thái hậu. Người đứng đầu Nội các là Thủ phụ Dương Nguyên Chính, Các lão đều là triều thần của Tiên đế, mỗi người đều có môn sinh khắp thiên hạ, khó có thể lay chuyển.

*Nhược quán: Đàn ông thời cổ đại đến 20 tuổi sẽ làm lễ nhược quán, nên tuổi nhược quán tức là tuổi 20.

Thấy sắp đến sinh thần của Tương Vương, cha đẻ của mình, Bùi Tuấn hạ lệnh cho Nội các truy phong phụ thân của hắn là đế, tiếc rằng sổ con này bị Nội các trả lại. Nội các thỉnh cầu hắn nhận Thái hậu làm đích mẫu với thân phận là con nối dõi của Tiên đế, kế thừa di nghiệp của Tiên đế, song Bùi Tuấn vẫn kiên trì kế thừa đại thống chứ không kế thừa huyết mạch. Hắn vốn là con cháu của tổ phụ Hiếu Tông, Tiên đế là Hoàng bá phụ của hắn, dòng dõi Tiên đế đã kết thúc thì chọn hắn kế thừa đại thống là hợp tình hợp lý. Bây giờ lại bắt hắn ruồng bỏ cha mẹ ruột của mình, Bùi Tuấn không làm được.

Hai bên đều muốn khăng khăng theo ý mình, không ai chịu nhường ai. Đương nhiên, cái gọi là tranh đoạt lễ nghi chỉ là mặt ngoài, thực tế đằng sau là cuộc chiến tranh giành quyền lực, vì chuyện này mà hai bên đã giằng co một năm.

Khi Chưởng ấn Ty lễ giám Liễu Hải cầm phất trần tiến vào thì thấy Hoàng đế đang chán ngán đối mặt với đồ ăn trên bàn. Ông ấy hầu hạ Hoàng đế dùng mấy món lạnh khai vị, sau đó mới lên tiếng: “Bẩm bệ hạ, vụ chó săn lần trước đã điều tra xong.”

“Con chó này là do một lão thái giám tên là Vương Chấn ở nhà dưới hiên nhận nuôi trong cung.” Nhà dưới hiên là chuỗi trị phòng gần Huyền Vũ môn, nằm ở ngoài cùng phía bắc Tử Cấm thành, những người sống ở đó bao gồm cung nữ, thái giám, thậm chí còn có một vài Đáp ứng không được sủng ái, có thể nói là vàng thau lẫn lộn.

“Kẻ bỏ thuốc cũng đã tìm được, cả lão ma ma dẫn đường kia nữa, bị hành hình một trận thì đều khai báo tất tần tật, kẻ chủ mưu đứng đằng sau là Mao Xuân Tụ, tôn nữ của Lễ bộ Mao Thượng thư.”

Nghe được cái tên này, Bùi Tuấn không khỏi bất ngờ. Hắn vốn định điều tra rõ chân tướng để cảnh cáo người trong cung một phen, không cho phép họ nuôi chó nuôi mèo trong, nào ngờ lại lôi ra một đống người liên quan.

Lễ bộ Thượng thư Mao Thâm chẳng phải là cánh tay đắc lực của kẻ cứ làm trái ý hắn sao?

“Mao Thâm nuôi nấng tôn nữ giỏi thật đấy.”

Bùi Tuấn không vội tuyên Mao Thâm vào gặp vua mà tiết lộ phong thanh cho triều thần trước. Ngự sử Đô sát viện nghe tin thì lập tức hành động, mấy vị Ngự sử trẻ tuổi nóng lòng thể hiện đều nhắm vào Mao Thâm, buộc tội ông ta dung túng tôn nữ gây sự trong hậu cung. Nghe tin này, Mao Thâm vội vã vào cung gặp vua, muốn ém chuyện này xuống.

Ngày đầu tiên, Hoàng đế không gặp ông ta.

Ngày thứ hai, tình hình càng nghiêm trọng, làm hại Mao Thâm đứng chờ ngoài Dưỡng Tâm điện chừng hai canh giờ mới được tiến vào.

Bước vào minh gian, không thấy bóng người trên bàn long tọa ở chính địa, ông ta bèn nhìn sang noãn các phía Đông thì thấy một bóng dáng cao lớn đang tựa lưng trên ghế nằm bằng gỗ tử đàn sau rèm che. Người nọ mặc một bộ áo trắng, tư thế lười nhác tùy ý, cánh tay gầy nhưng săn chắc cầm một cuốn sách, chưa để lộ khuôn mặt.

Mao Thâm lập tức quỳ xuống vấn an Hoàng đế: “Lão thần quấy rầy vào đêm khuya, thật là đáng tội, mong bệ hạ châm chước. Không biết tôn nữ không nên thân của lão thần đã phạm phải tội gì trong cung?”

Khuôn mặt của người nọ vẫn giấu sau cuốn sách, song giọng nói như châu ngọc va chạm lại truyền ra rõ mồn một: “Liễu Hải, giao cho Các lão xem lời khai của nhân chứng hôm ấy.”

Mao Thâm vừa nghe được lời khai của nhân chứng thì đã có linh cảm chẳng lành. Ông ta nhanh chóng tiếp nhận ba phần lời khai trong tay Liễu Hải, lướt qua nhanh như gió. Mỗi khi đọc xong một phần, sắc mặt ông ta lại sa sầm một phần, cuối cùng nét mặt đã hoàn toàn biến thành u ám, không nói được lời nào nữa.

Chuyện này có thể nghiêm trọng, cũng có thể nhẹ nhàng, chỉ chờ xem Hoàng đế sẽ xử lý như thế nào.

Trên thực tế, với công lao của Mao Thâm thì chút chuyện cỏn con này không đáng để Hoàng đế tuyên ông ta diện thánh, chỉ e rằng Hoàng đế muốn mượn cớ này để đạt được mục đích khác.

Dạo gần đây, Hoàng đế liên tục giằng co với Nội các. Chỉ cần là chuyện gì mà Nội các muốn làm thì hắn sẽ kiên quyết phản đối, lấy ví dụ như lần tuyển nữ quan này, ý của Nội các là tuyển phi cho Hoàng đế luôn nhưng hắn không chịu, hai bên giằng co một thời gian, cuối cùng biến thành tuyển nữ quan.

Nữ quan và cung phi là hai khái niệm hoàn toàn khác, nếu trong vòng hai năm, nữ quan không được Hoàng đế lâm hạnh thì sẽ được rời cung. Những người vào cung đều là con cháu của trọng thần trong triều, không thể làm chậm trễ bất cứ ai, Hoàng đế dựa vào chiêu này mà khống chế tất cả mọi người.

Mao Thâm cười khổ trong lòng, song mặt ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh.

“Khởi bẩm bệ hạ, Xuân Nhi và cô nương của Lý gia kia chưa bao giờ xích mích với nhau, không có khả năng mua chuộc người khác hãm hại nàng ta. Có lẽ đã có kẻ âm mưu gây chia rẽ trong vụ này cũng nên. Chút tranh cãi nhỏ bé của đám hài tử thì không đáng nhắc đến, sau này lão thần nhất định sẽ quản giáo nghiêm khắc hơn để Xuân Nhi thận trọng từ lời nói đến việc làm, hầu hạ bệ hạ thật chu đáo.” Ngụ ý của ông ta là mong Hoàng đế chuyện lớn hoá thành chuyện nhỏ.

Nghe vậy, Hoàng đế cười khẩy một tiếng, lúc này mới ném cuốn sách xuống, chống tay lên giường rồi cười nói: “Mua chuộc người khác giết người mà qua miệng Mao Thượng thư lại biến thành tranh cãi nhỏ bé của đám hài tử. Người ta thường nói bụng Tể tướng có thể chèo thuyền, nhìn xa trông rộng, chuyện gì cũng bao dung được, xem ra hôm nay trẫm được mở mang tầm mắt rồi.”

Mao Thâm phớt lời giọng điệu trào phúng của Hoàng đế, ông ta nói tiếp: “Chi bằng bệ hạ giao những người kia cho lão thần để lão thần gọi Xuân Nhi đối chất với chúng, không thể chỉ nghe lời nói từ một bên của chúng.”

Câu nói này rất hợp tình hợp lý, có thể khen một tiếng “đa mưu túc trí”. Song Hoàng đế không hành sự theo lẽ thường, hắn lười biếng đáp lại một câu: “Trẫm đã xử phạt chúng rồi.”

Nghe câu này, Mao Thâm hoảng hốt: “Xử phạt thế nào?”

Hoàng đế không trả lời ông ta mà bưng chén trà lên uống, Liễu Hải cười tủm tỉm trả lời thay hắn: “Đương nhiên là xử tử theo cung quy.” Hoàng đế không đời nào cho Mao Thâm cơ hội đổi trắng thay đen.

Mao Thâm hít sâu một hơi. Thật là cao tay! Thế mà lại chơi chiêu người chết không thể đối chứng!

Thấy nét mặt ông ta không còn bình tĩnh như vừa rồi, Hoàng đế cong ngón tay gõ lên bàn con, miệng cười mà lòng không cười: “Vốn dĩ nên giao vụ việc này cho Đông xưởng xử lý, hoặc là giao cho Hình bộ và Đại lý tự tiếp quản nhưng trẫm niệm tình Mao Thượng thư làm việc khổ cực, đạt được nhiều công lao nên giữ lại thể diện cho khanh. Nhưng sự thật rõ rành rành trước mắt, không thể che giấu được, khanh là lão thần đã quen với sóng gió, khanh hãy tự xử lý chuyện này cho ổn thỏa đi.”

Hoàng đế nói xong câu này thì chầm chậm đứng dậy, xiêm y rộng khoác trên người hắn càng làm tôn lên vóc dáng như hạc đứng giữa hồ của hắn. Hắn lần tràng hạt trân tay, thong thả đi đến bên cạnh Mao Thâm, dùng tràng hạt vỗ nhẹ lên vai ông ta rồi ung dung rời đi.

Sắc mặt Mao Thâm tái nhợt, khóe môi run rẩy dữ dội. Hoàng đế đang đe dọa ông ta một cách trắng trợn đây mà.

Nhớ năm xưa, ông ta và Dương Thủ phụ lựa chọn Bùi Tuấn kế thừa đại thống là vì thấy hắn trẻ tuổi dễ khống chế, ai ngờ người mà lúc trước họ hân hoan đón về hoàng cung, giờ đây đã bắt đầu để lộ răng nanh với đám đại thần phò tá bọn họ cơ chứ.

Cuối cùng, Mao Thâm bị bắt trí sĩ*, Bùi Tuấn lập tức ân chuẩn, nhân tiện cho ân sư Viên Sĩ Hoằng từng dạy mình vào kinh nhậm chức Lễ bộ Thượng thư, tiến vào Nội các. Cuối cùng hắn cũng xâm nhập vào Nội các một bước nhỏ.

*Trí sĩ: Ý nói quan viên xin từ chức để về hưu.

Bùi Tuấn gặp chuyện vui, bèn đến Thượng lâm uyển săn bắn như mọi khi. Chiều tối khi kim ô ngả về tây, hắn vòng qua Huyền Vũ môn hồi cung, ánh nắng chiều rực rỡ chiếu rọi trên cung tường đỏ thẫm, một cô nương mắt ngọc mày ngài, duyên dáng yêu kiều đứng chờ dưới chân tường. Thấy hắn, khuôn mặt đang buồn bã của cô nương ấy chợt sáng ngời, ngay cả đuôi lông mày cũng tràn đầy sung sướng.

Còn ai vào đây ngoài Lý Phượng Ninh?


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.