Nam nhân cao lớn chắp tay sau lưng, dẫn theo hai thị vệ đứng dưới cổng, vẻ mặt thản nhiên không phân biệt được là đang vui hay giận.
Phượng Ninh đã chờ suốt bốn ngày, hôm nay vất vả lắm mới thấy Bùi Tuấn, trong lòng nàng tràn ngập vui sướng. Nàng chạy chậm về phía hắn, sau đó hành lễ với hắn: “Ân công, cuối cùng ta cũng chờ được ngài rồi.”
Phượng Ninh cười cong đôi mắt, nét mặt rạo rực, đôi mắt hạnh trong veo như tỏa sáng.
Bùi Tuấn rất coi trọng lễ nghi, không thích người khác khinh suất trước mặt mình. Có điều niệm tình nhờ Phượng Ninh nên hắn mới bắt được nhược điểm của Mao Thâm, hắn không chấp nhặt với Phượng Ninh.
“Có chuyện gì?” Hắn bình tĩnh hỏi.
Phượng Ninh nâng viên ngọc khấu bằng hai tay, đưa cho hắn: “Thứ này ta nhặt được trong bụi cỏ hôm ấy, không biết có phải là ngọc khấu của ngài không?”
Bùi Tuấn nhìn về phía ngọc khấu, đúng là của hắn. Chỉ là một viên ngọc khấu được nạm trên cây cung, không phải là thứ đắt đỏ gì nhưng nếu người ta đã trả lại thì đương nhiên hắn nên nhận lấy.
Hoàng đế chưa bao giờ tự tay nhận đồ của bề tôi, thị vệ bên cạnh bèn nhận thay hắn. Sau đó, hắn im lặng nhìn Phượng Ninh.
Bùi Tuấn không có thói quen nói cảm ơn với bề tôi.
Đối diện với đôi mắt bình tĩnh của hắn, trái tim của Phượng Ninh đập nhanh hơn nhiều, gò má cũng ngả màu đỏ ửng. Nàng xoắn chặt hai tay, cố gắng tìm đề tài trò chuyện.
“Ngài đi săn ạ?” Nàng thấy lá khô dính trên đôi ủng của hắn, ánh mắt như muốn nhìn hắn mà lại không dám nhìn.
Thấy dáng vẻ nhút nhát của nàng, Bùi Tuấn bỗng cảm thấy buồn cười. Hắn chẳng lạ lẫm gì với ánh mắt kiểu này, xưa nay hắn vẫn luôn là tâm điểm của sự chú ý, hắn đã quen với sự kính trọng và ngưỡng mộ của người chung quanh. Nhưng lần này, một nữ quan trong cung lại dây dưa với ngoại nam… Thôi, hắn không muốn quan tâm đến chuyện của nàng.
“Ngươi còn việc gì không?” Bùi Tuấn lạnh nhạt hỏi. Ngoại hình của hắn rất nhã nhặn ôn hòa, cho dù thái độ hờ hững cũng không khiến người ta phản cảm.
Phượng Ninh đỏ mặt, hiển nhiên Bùi Tuấn cũng biết nàng đang làm thân với hắn. Tâm tư thần kín bị chính chủ vạch trần, Phượng Ninh rất ngượng ngùng, có điều tính nết của nàng cũng có lúc cứng đầu, nếu đã nghĩ gì thì cứ thoải mái giãi bày, thế là nàng dồn hết dũng khí, hỏi thẳng: “Lần trước ngài cứu ta nên trong lòng ta rất biết ơn, ta vẫn muốn làm gì đó giúp ngài.”
Bùi Tuấn đã hiểu, nàng muốn tiếp tục dây dưa với hắn.
Có những người là như vậy, một khi có được cơ hội thì sẽ không buông tay, Bùi Tuấn bỗng cảm thấy chán ngán. Nhưng hôm nay hắn đang vui nên chỉ cười khẽ, hỏi: “Ngươi biết làm những gì?”
Ánh mắt của Bùi Tuấn khi cười rất sâu thẳm, đuôi lông mày cũng nhướng lên. Khi hắn nhìn người khác cứ cho người ta cảm giác như hắn đang chuyên chú nhìn ngươi, Phượng Ninh được nuôi dưỡng trong khuê phòng, chưa từng có kinh nghiệm giao tiếp với ngoại nam, huống chi là một con hồ ly đa mưu túc trí như Bùi Tuấn. Lòng nàng nhất thời rối bời, thỏ thẻ đáp lại: “Ta biết làm điểm tâm.”
Mỗi ngày, Ngự thiện phòng sẽ làm mười mấy loại điểm tâm cho hắn, suốt một tháng không có loại điểm tâm nào trùng nhau. Chẳng lẽ hắn rất thèm điểm tâm của Phượng Ninh chắc? Hắn hỏi câu này chẳng qua là cho nàng chút hy vọng để nàng thuận thế xông lên, sau đó ngã xuống một cú thật đau, lúc đó đầu óc nàng mới tỉnh táo được.
“Được, vậy thì ta chờ điểm tâm của ngươi.”
Giọng nói của Bùi Tuấn rất ôn hòa, sau đó lướt qua bên cạnh Phượng Ninh, bóng lưng tuấn tú thanh thoát. Phượng Ninh kìm lòng không đậu dõi theo hắn, cứ ngẩn người nhìn bóng lưng cao lớn ấy.
Không ngờ trên đời lại có nam nhân hoàn mỹ nhường này. Tuấn tú, chính trực, phong độ ngời ngời.
Nếu Bùi Tuấn biết Phượng Ninh đánh giá mình như vậy thì chắc sẽ cười đau bụng.
Mãi đến khi bóng dáng của Bùi Tuấn đã khuất, Phượng Ninh mới hoàn hồn.
Tiêu rồi, nơi này là hoàng cung chứ không phải là Lý phủ, nàng biết đi đâu kiếm nguyên liệu nấu ăn làm bánh cho hắn?
Phượng Ninh vội vàng trở về trước khi Diên Hi cung đóng cửa. Tin Mao Thượng thư rời khỏi quan trường đã truyền khắp hậu cung, Mao Xuân Tụ cũng bị đưa về nhà, lúc này các cô nương trong cung mới hay tin Mao Xuân Tụ lén lút nuôi chó, phạm phải kiêng kỵ của Hoàng đế, Hoàng đế không thích mấy con tiểu súc sinh ấy nên mới mượn cớ này phạt Mao gia. Lần này việc Mao Xuân Tụ bị đưa về nhà cũng nhân tiện cảnh cáo các cô nương còn lại, cuộc sống của Phượng Ninh mới thoải mái hơn, không còn ai dám ngang nhiên gây khó dễ cho nàng nữa. Ngay cả thái giám gác cửa của Diên Hi cung cũng lễ độ với nàng hơn hẳn.
“Lý cô nương đã về rồi.”
Ở Diên Hi cung này rất ít người chủ động chào hỏi Phượng Ninh. Nàng cho hắn ta hai quả trái cây tiện tay hái được trong Ngự hoa viên: “Cảm ơn công công.”
Nàng vừa bước vào cửa thì bỗng có một cơn gió ập đến, sau đó là một người ôm chầm eo nàng.
“Ninh Ninh, ta đến làm bạn với muội đây.”
Nghe được giọng nói quen thuộc này, Lý Phượng Ninh suýt nữa bật khóc. Nàng vội xoay người, rời khỏi vòng tay của người này: “Ngọc Tô tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây?”
Dương Ngọc Tô là đích thứ nữ của Kinh triệu phủ doãn, nhà ngay bên cạnh Lý gia, thường xuyên sang thăm Lý gia. Nàng ấy là bạn khuê phòng duy nhất của Lý Phượng Ninh, tính cách hai người rất hợp nhau, thân nhau như tỷ muội.
Dương Ngọc Tô dùng ống tay áo của mình lau nước mắt của Phượng Ninh, sau đó vừa kéo nàng vào phòng vừa giải thích: “Chẳng phải Mao Xuân Tụ bị đưa ra cung sao? Ta nghe tin nàng ta ức hiếp muội trong hoàng cung thì phẫn nộ vô cùng, bèn quyết tâm vào cung bầu bạn với muội.”
Nghe vậy, đôi mắt Phượng Ninh lại đỏ hoe: “Đây không phải là trò đùa, chẳng phải trước kia tỷ vẫn không muốn vào cung sao?”
Dương Ngọc Tô vỗ ngực, hào sảng nói: “Ta không muốn vào cung nhưng không thể trơ mắt nhìn muội bị ném vào hang sói một mình được, cho nên ta xin phụ thân liên lạc với Lễ bộ, thế chỗ Mao Xuân Tụ vào cung.”
Dòng nước ấm lan tràn khắp tứ chi bách hài, Phượng Ninh nhìn nàng ấy bằng đôi mắt đẫm lệ, xúc động không nói nên lời. Chưa từng có ai vì nàng mà làm đến mức này, nàng may mắn biết bao mới được gặp Dương Ngọc Tô.
Dương Ngọc Tô hoàn toàn khác với Lý Phượng Ninh. Phụ thân của nàng ấy là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, lại đảm nhận trọng trách Kinh triệu phủ doãn nên quen thuộc với đủ mọi tình huống trong Kinh thành này. Tính cách của Dương Ngọc Tô cũng giống phụ thân, làm người hào phóng dứt khoát, nàng ấy chỉ mới vào cung được nửa canh giờ thì đã dẫn Phượng Ninh đi thăm dò khắp Diên Hi cung.
Trước kia, các cô nương vì e ngại Mao Xuân Tụ nên không dám giao thiệp với Phượng Ninh, hiện giờ tình hình đã thay đổi, lại có Dương Ngọc Tô đứng ra giới thiệu nên Phượng Ninh cũng làm quen với mấy người.
Các cô nương tụ tập trong chính sảnh tây sương phòng dùng bữa tối. Trương Nhân Nhân, Đại tiểu thư của quý phủ Đô Chỉ huy sứ Cẩm y vệ bèn thăm dò: “Phượng Ninh muội muội, ta nghe nói Mao Xuân Tụ thả chó cắn muội, thế sao muội tránh thoát được vậy?”
Khi Trương Nhân Nhân hỏi chuyện này, các cô nương khác đều vờ như vô tình nhìn Phượng Ninh.
Phượng Ninh vừa bị hãm hại thì ngay sau đó Hoàng đế đã xử phạt Mao Xuân Tụ, các nàng sợ rằng Phượng Ninh đã gặp Hoàng đế.
Phượng Ninh sao có thể bán đứng ân công? Nàng vừa ăn đậu phộng vừa trả lời hàm hồ: “Ta gặp được một vị ân công, ngài ấy đã cứu ta.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không dò hỏi kỹ hơn. Nếu Phượng Ninh gặp được Hoàng đế thì e rằng đã khoe khoang từ lâu rồi.
Kể ra thì các cô nương đã vào cung được hai tháng nhưng chỉ có một số người được vào Dưỡng Tâm điện phụng dưỡng. Ngoại trừ Dương Uyển, tôn nữ của Thủ phụ và Chương Bội Bội, nội chất nữ của Thái hậu, những người còn lại chưa được gặp Hoàng đế dù chỉ một lần.
Dương Uyển thông thạo văn thư, lại làm việc ở Thượng cung cục, văn tịch sáu cung đều do Thượng cung cục quản lý, nàng ta được phép ra vào Dưỡng Tâm điện là chuyện bình thường. Còn Chương Bội Bội thì càng không cần phải nói, nàng ấy và Hoàng đế đã quen biết từ lâu. Chắc hẳn Hoàng hậu sẽ là một trong hai người này. Chỉ có điều, tuy hai người này có nhiều cơ hội hơn nhưng đến nay Hoàng đế vẫn chưa lâm hạnh bất kỳ ai, không biết người nào sẽ trở thành phi tần đầu tiên của Hoàng đế?
Phi tần đầu tiên của Hoàng đế, có ý nghĩa rất đặc biệt. Chẳng trách Mao Xuân Tụ lại coi Lý Phượng Ninh – cô nương có dung mạo xinh đẹp nhất là cái đinh trong mắt.
Khi biết Lý Phượng Ninh chưa gặp Hoàng đế, mọi người đều yên lòng, ăn ý bỏ qua chuyện này, đổi đề tài sang tết Đoan ngọ sắp tới.
Nhóm nữ quan được chọn vào cung này khác với phi tần, mỗi tháng chỉ được nghỉ một ngày để rời cung, có điều đến ngày như tết Đoan ngọ thì các cô nương vẫn được về phủ thăm người thân. Mọi người rôm rả trò chuyện lúc rời cung sẽ đến cửa hàng nào mua son phấn, Phượng Ninh im lặng ăn cơm một mình, không chen miệng vào.
Đích mẫu quản giáo nàng rất nghiêm ngặt, chưa bao giờ cho phép nàng ra phủ. Bà ta nói rằng tướng mạo của nàng quá chói mắt, chỉ e rằng sẽ bị người khác nhớ thương mà rước họa vào thân, vẫn nên yên phận ở yên trong phủ thì tốt hơn, vậy nên Phượng Ninh chưa bao giờ được trải đời.
Thấy Phượng Ninh không lên tiếng, Dương Ngọc Tô nhẹ huých vai nàng: “Ninh Nhi, tết Đoan ngọ muội cùng ta rời cung, về phủ của ta đi.” Nàng ấy không nỡ bỏ mặc Phượng Ninh cô đơn một mình.
Phượng Ninh rất xúc động, chỉ có điều nghĩ đến chuyện mình hứa sẽ làm bánh cho Bùi Tuấn, nàng ấy bèn đặt tay lên vai Dương Ngọc Tô, nói: “Ta đã hứa với vị công công cứu ta lần trước là làm giày cho ngài ấy rồi, cho nên Đoan ngọ ta không về nhà đâu.”
Dương Ngọc Tô chỉ cho rằng Phượng Ninh không muốn gây phiền hà cho mình nên không hỏi tiếp.
Hai cô nương xã giao một phen rồi về sao phòng của mình. Diên Hi cung rất rộng, mười tám nữ quan ai cũng có phòng riêng, Dương Ngọc Tô lo Phượng Ninh sẽ bị người khác coi thường nên kéo nệm giường của mình sang phòng nàng, muốn ngủ cùng nàng.
“Muội thật sự không định về nhà à?”
Phượng Ninh rót một ly trà lạnh cho nàng ấy, sau đó ngồi xuống cạnh nàng ấy: “Đúng vậy, ta không về đâu.”
Dương Ngọc Tô xụ mặt: “Mọi người đều rời đi hết, chỉ còn mình muội ở Diên Hi cung, không ai có thể đe dọa đám cung nhân kia, coi chừng muội bị bỏ đói đấy.”
Nghe vậy, Phượng Ninh nghĩ ra một kế, bèn ôm cánh tay nàng ấy làm nũng: “Tỷ tỷ à, chi bằng tỷ giúp ta chuyện này, nghĩ cách kiếm ít nguyên liệu nấu ăn cho ta để ta dùng vào ngày Đoan ngọ.”
Đôi mắt Dương Ngọc Tô tròn xoe: “Cho dù ta kiếm được nguyên liệu nấu ăn thì biết đi đâu kiếm nồi niêu cho muội?”
Phượng Ninh chớp mắt, suy nghĩ: “Chỉ cần một cái bếp lò nhỏ là được, ta có cách làm ít bánh ngọt để ăn.”
Dương Ngọc Tô biết tài nấu nướng của Phượng Ninh rất tốt, nàng ấy không khỏi nổi cơn thèm: “Nghe muội nói vậy, ngày mai ta sẽ kiếm một cái nồi nhỏ cho muội để ta được thỏa mãn cái bụng trước.”