Phượng Nghi

Chương 34: Chương 34



Chỉ chốc lát sau bên phía Đông xưởng đã gửi công báo tới, trong đó có một phần là công báo gián điệp gửi từ Đại Ngột về, nội dung được viết bằng tiếng Mông. Bùi Tuấn định bảo Lý Phượng Ninh dịch cho mình, ai ngờ liếc về phía bình thường nàng hay đứng mới phát hiện ra chỗ đó chẳng có ai.

"Lý Phượng Ninh đâu rồi?"

Liễu Hải lập tức mở cửa hông đi vào, cong eo đáp:

"Hồi bẩm bệ hạ, trước đó người có việc cần đến Nội các nên các cô nương không còn việc gì làm, giải tán từ lâu rồi ạ."

Dù sao thì mười tám nữ quan này cũng không giống các nữ quan bình thường, Liễu Hải có muốn cũng khó mà nói gì được. Hơn nữa hiện tại cũng đã đầu giờ Dậu, nói bọn họ không trốn việc thì không đúng, nhưng cũng không thể nói bọn họ trốn được.

Giọng Bùi Tuấn đột nhiên trở nên gắt gỏng: "Trẫm hỏi ngươi nàng ấy đang ở đâu kia mà?"

Liễu Hải run bắn người, bấy giờ mới nhận ra mình đã phạm sai lầm lớn. Từ nay về sau ông ấy phải nắm rõ hành tung của Lý Phượng Ninh mọi lúc mọi nơi mới được. Ông ấy vừa nghĩ vậy vừa nơm nớp lo sợ quỳ xuống xin tội:

"Lão nô tắc trách."

Ông ấy vừa nói vừa liếc nhìn cung nhân đứng bên cánh cửa, ra hiệu cho người đó nhanh đi tìm người.

Bùi Tuấn xụ mặt không lên tiếng.

Chừng khoảng một khắc sau mới có tin báo về. Liễu Hải lập tức báo lại cho Bùi Tuấn biết.

"Hồi bẩm bệ hạ, Phượng cô nương đi cùng mấy người Chương cô nương tới Thượng lâm uyển học cưỡi ngựa, vừa mới về đến Diên Hi cung."

Bùi Tuấn không khỏi nhăn mày, nghi ngờ nổi lên trong lòng lấn át cả cơn giận: "Học cưỡi ngựa ư?"

Chuyện này Liễu Hải cũng đã tìm hiểu rõ. Ông ấy lập tức cười tủm tỉm đáp ngay:

"Cũng không hẳn là vậy ạ. Bội Bội cô nương nói gần đây trời trong xanh, rất hợp để chơi mã cầu nên định tổ chức một cuộc thi mã cầu trong hoàng cung, tạo niềm vui cho Thái hậu nương nương và bệ hạ. Trùng hợp là Phượng cô nương không biết cưỡi ngựa nên bọn họ dẫn Phượng cô nương đi học."

Bùi Tuấn cười mỉa: "Nàng ta biết dạy người khác à?"

"Sư phó ngu dốt, đệ tử thì đần độn, khác gì làm trò cười đâu?"

Liễu Hải mỉm cười: "Thật ra thì không phải thế. Nghe nói Chương công tử vốn là Trung lang Hổ bôn vệ vừa lúc đi tuần tra ngang qua. Có Chương công tử ở đó, nói sao Phượng cô nương cũng sẽ học được chút nền tảng..."

Nghe thấy lời này, nét mặt Bùi Tuấn trở nên cau có.

"Gọi Lý Phượng Ninh đến đây, trẫm có chuyện quan trọng giao cho nàng."

Liễu Hải đã sai người đi mời nàng từ lâu.

Đây là lần đầu tiên Phượng Ninh cưỡi ngựa nên hai bắp đùi trong bị cọ đỏ lên, đau đến mức nàng không thể đi lại một cách bình thường được. Chẳng qua học cưỡi ngựa rất vui, nàng rất thích cảm giác rong ruổi trên lưng ngựa. Nàng tự hứa với lòng mình là phải nghiêm túc học mới được.

Phượng Ninh vừa bước vào Duyên Hi môn đã bị người của Ngự tiền gọi lại. Nàng giật nảy mình, không màng đến việc dùng bữa nữa mà vội vàng thay quan phục rồi chạy ngay đến Dưỡng Tâm điện.

Lúc Phượng Ninh tiến vào Ngự thư phòng thì Bùi Tuấn đang phê những dòng chữ rồng bay phượng múa lên sổ con. Bây giờ Phượng Ninh đã biết quan sát dáng vẻ để đoán tâm trạng của hắn. Hắn viết càng nhanh tức là tâm trạng đang cực kỳ tồi tệ.

Phượng Ninh xoa xoa bắp chân mỏi nhừ của mình rồi thấp thỏm quỳ xuống.

"Thần nữ thỉnh an bệ hạ."

Bùi Tuấn không thèm nhìn nàng lấy một cái, chỉ lạnh lùng hỏi:

"Trong giờ làm việc mà nàng chạy đi đâu vậy?"

Bị hắn hỏi thẳng ra như vậy, tất nhiên Phượng Ninh đuối lý: "Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ đi học cưỡi ngựa. Thần nữ có tội, mong bệ hạ khoan dung tha thứ."

Bùi Tuấn cất giọng mỉa mai: "Cưỡi ngựa cũng không biết đường mà tìm một người thầy cho tốt!" Không đợi Phượng Ninh đáp lại, hắn đã vứt công báo gián điệp gửi về xuống bên cạnh nào sau đó phun ra một câu lạnh tanh:

"Tự tiện rời khỏi vị trí làm việc là tội không thể tha thứ. Việc nước của trẫm không thể chậm trễ được."

Phượng Ninh chưa bị hắn đối xử như vậy bao giờ. Mặt nàng bỗng chốc tái nhợt: "Bệ hạ..."

Ngự tiền nữ quan luôn chăm chỉ hầu hạ Hoàng đế chu đáo, thỉnh thoảng lúc Hoàng đế bận việc ra ngoài, các cô nương vẫn có thể xin nghỉ sớm về sớm, trước giờ không có vấn đề gì.

Thế mà đến lượt nàng thì lại có chuyện.

Chẳng qua Phượng Ninh là một cô nương tốt tính, không dám lên giọng cãi lại hắn nên vội vàng nhặt công báo kia lên. Sau khi thấy tiếng Mông bên trong, nàng lập tức di chuyển đầu gối tới bên cạnh, cầm bút dịch ra rồi lại trả về cho hắn:

"Thần nữ đã dịch xong..."

Nàng vừa mở miệng đã để lộ tiếng nức nở, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.

Để tránh bị Hoàng đế mắng, nàng không ngừng giơ ống tay áo lên lau, thế nhưng nước mắt nàng lại như đê vỡ không thể ngừng lại được.

Thấy nàng như vậy, Bùi Tuấn bỗng nhiên cười nhạt: "Nàng uất ức lắm hả? Bình thường trẫm chiều chuộng nàng quá nên hôm nay chỉ mới nói có mấy câu nàng đã không chấp nhận nổi rồi à? Lý Phượng Ninh, lúc vừa mới đến Dưỡng Tâm điện nàng không như thế này."

Hiển nhiên là lời này khiến Lý Phượng Ninh vô cùng tổn thương.

Đúng thế, nàng không chấp nhận được việc nam nhân hôm trước vừa ân cần mặn nồng trên giường với mình nay lại mở miệng mắng mình những lời độc địa vô tình như vậy.

Nàng không thể chia rõ công và tư như hắn.

Thấy Phượng Ninh khóc quay về, Chương Bội Bội vội vàng chạy tới Dưỡng Tâm điện nhận hết tội lỗi lên người mình. Tiếc rằng Bùi Tuấn không muốn gặp nàng ấy.

Phượng Ninh buồn bã trở về Diên Hi cung. Thức ăn dọn đầy bàn nhưng nàng chẳng còn tâm trạng nào mà ăn, nhưng nghĩ theo một chiều hướng khác thì tại sao nàng phải khiến bản thân chịu uất ức chỉ vì một nam nhân chứ? Thế là nàng lại ngồi xuống và từng ngụm cơm. Đến hôm sau, Phượng Ninh đã hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu. Nàng vốn không phải người thù dai. Trải nghiệm từ bé đến lớn nói cho nàng biết nếu để bụng những chuyện không tốt thì người khó chịu sẽ chỉ là mình thôi.

Bản thân Phượng Ninh luôn rất giỏi trong việc tìm kiếm niềm vui cho bản thân. Bây giờ nàng đang có hứng thú với việc cưỡi ngựa.

Mấy ngày tiếp theo, chỉ cần hết giờ làm việc là nàng lập tức rời khỏi Huyền Vũ môn, đi học cưỡi ngựa.

Đến giờ người ta nghỉ trưa thì nàng tranh thủ đi học cưỡi ngựa. Đến giờ người ta ăn cơm tối, nàng vẫn còn đang cưỡi ngựa. Nói chung ngày nào cũng đến tận khi cửa cung chuẩn bị đóng nàng mới về.

Chương Bội Bội cười nhạo nàng, bảo nàng làm liều quá. Nàng ấy khuyên nhủ: "Muội nghỉ ngơi vài ngày đi, đừng để bản thân quá sức."

Nhưng Dương Ngọc Tô lại kéo Chương Bội Bội lại:

"Ngươi đừng khuyên muội ấy. Một khi muội ấy đã quyết thì có chín con trâu cũng không kéo nổi đâu."

Hai người ngồi trong Ngự cảnh đình, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Phượng Ninh ra khỏi Huyền Vũ môn.

Chương Bội Bội nhìn bóng lưng Phượng Ninh xa dần, hiếm khi khuôn mặt trở nên nghiêm túc: "Vậy tức là Phượng Ninh rất quyết tâm. Chỉ cần muốn làm gì, muội ấy sẽ vô cùng chịu khó. Muội ấy mới chừng đó tuổi đã thành thạo tiếng Ba Tư, cô mẫu ta cũng thường xuyên khen muội ấy, nói rằng nếu muội ấy được sinh ra trong hoàn cảnh như ta và Dương Uyển thì hoàng cung này làm gì đến lượt người khác nhăm nhe."

Nghe vậy, hốc mắt Dương Ngọc Tô nóng bừng: "Ngươi đừng thấy ngày thường muội ấy hồn nhiên vui vẻ mà nhầm. Thật ra từ bé đến giờ muội ấy phải chịu rất nhiều nỗi đau. Mẫu thân mất sớm, cuộc sống dưới mí mắt đích mẫu ép muội ấy phải trưởng thành, phải làm việc như hạ nhân, phải học tất cả những gì một cô nương có thể học. Đôi lúc ta còn nghĩ rằng muội ấy từng trải qua nhiều chông gai như vậy mà vẫn giữ được tấm lòng thiện lương, không biết ông trời đang ban ơn hay trừng phạt muội ấy nữa."

Nghe được lời này, lồng ngực Chương Bội Bội đau nhói:

"Ôi trời ngươi đừng nói nữa, ta nghe xong chỉ ước gì có thể bứng muội ấy ra khỏi cung, để muội ấy làm tẩu tử ta cũng được. Chương gia sẽ yêu thương muội ấy hết mực."

Ngày thường sau khi dùng ngọ thiện xong, Bùi Tuấn thường thưởng những món ăn mình chưa đụng vào cho người hầu.

Nhưng mấy ngày nay khi hắn thưởng đồ ăn lại không thấy bóng dáng Lý Phượng Ninh đâu.

Mặc dù hắn không nói gì nhưng Liễu Hải đã khôn ngoan hơn trước, đoán được hắn nghĩ gì trong đầu nên lặng lẽ nói nhỏ cho hắn biết:

"Phượng cô nương nhân giờ nghỉ trưa rời khỏi Huyền Vũ môn đi học cưỡi ngựa rồi ạ."

Mặt mày Bùi Tuấn xanh mét.

"Nàng biết cưỡi à?"

Liễu Hải dở khóc dở cười đáp: "Lão nô có hỏi thì nghe Phượng cô nương nói nàng ấy tự mày mò học từ từ rồi sẽ biết thôi."

Ý là không ai dạy nàng cả.

Bùi Tuấn không nói gì nữa. Hắn đang có công vụ cần xử lý, không có nhiều thời gian quan tâm đến nàng.

Mấy ngày nay hắn đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề xuất binh Vân Nam.

Thân là một vị Đế vương quyết đoán đanh thép, tất nhiên cách giải quyết vấn đề mà Bùi Tuấn đưa ra cũng rất ác nghiệt. Hắn cho gọi Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trương Dũng vào nói chuyện.

Trương Dũng năm nay gần bốn mươi, là một trong những người lập công lớn trong lần bắt Giang Tân. Mặc dù ngồi ở vị trí Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ nhưng bản thân Trương Dũng là một người vô cùng cẩn thận, thậm chí còn rất khiêm tốn, là một Chỉ huy sứ hiếm có không bị người dân chửi rủa.

Trương Dũng biết rõ tay mình đã dính quá nhiều máu tươi, biện pháp tốt nhất để giữ được tộc mình là lấy được lòng vua. Ông ta đã lựa chọn Trương Nhân Nhân trong đám nữ nhi mười mấy tuổi của mình đưa vào cung, bởi vì nàng ta không chỉ có vẻ ngoài xuất chúng nhất mà còn biết nhìn mặt đoán ý.

Lúc Trương Dũng vào điện thì đúng lúc Trương Nhân Nhân đang làm nhiệm vụ.

Trương Dũng liếc nhìn nữ nhi rồi tiến lên quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế.

"Vi thần khấu thỉnh thánh an."

Dáng vẻ ông ta thận trọng, tư thái cũng nhún nhường, hoàn toàn không có vẻ gì là lên mặt vì bản thân có công trong người, so với một công thần khác là Dương Nguyên Chính thì thật sự là một người "đáng tin cậy".

Bùi Tuấn mỉm cười hỏi: "Trẫm hỏi ngươi, gần đây Cẩm y vệ có đang điều tra vụ án nào không?"

Trước khi vào đây, Trương Dũng đã được Liễu Hải ám chỉ trước nên ông ta lập tức lấy những vụ án mà mình đang giải quyết gần đây ra dâng lên cho Hoàng đế.

Liễu Hải nhận lấy trình lên.

Bùi Tuấn cầm chuỗi hạt bồ đề đọc lướt qua một lượt, cuối cùng cũng tìm thấy mấy vụ án hợp ý mình.

Hắn dùng bút khoanh vòng những vụ án đó rồi trả lại cho Trương Dũng: "Ngươi tự mình tới Giang Nam một chuyến điều tra những vụ án này cho trẫm."

Dứt lời, hắn vứt công báo xuống. Trương Dũng lật đật nhận lấy, sau khi đọc xong thì ánh mắt sa sầm.

Đầu tiên là vụ mấy tên phú hộ Giang châu hợp tác nâng cao giá gạo hiếp đáp dân nghèo. Những vụ án sau đó cũng có điểm tương đồng, kẻ gây án không giàu thì cũng đầy quyền thế, gia tài bạc triệu. Trừ những điểm này ra thì còn có một vụ liên quan đến việc chiếm đoạt ruộng đất của người dân Hoằng Nông nữa. Trùng hợp thay, Hoằng Nông lại là quê quán của Thủ phụ Nội các Dương Nguyên Chính.

Chỉ như vậy, Trương Dũng đã nhạy bén nhận ra ý của Hoàng đế.

Mồ hôi lạnh nhất thời ứa đầy lưng ông ta.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.