Thấy mình nói kiểu gì Bùi Tuấn cũng không nghe, Dương Uyển kêu khổ trong lòng.
Nhưng Bùi Tuấn không cho nàng ta cơ hội nữa: "Từ hôm nay, ngươi không cần trực đêm nữa."
Dương Uyển hoảng hốt: "Bệ hạ..."
"Đi ra ngoài." Bùi Tuấn lạnh lùng ra lệnh. Hắn đã quay mặt đi từ lâu, không muốn nhìn nàng ta nữa.
Trước đây mỗi tuần Dương Uyển sẽ trực đêm bốn lần. Hiện tại nàng ta phải chia hai đêm cho Lý Phượng Ninh, hai đêm còn lại cho Trương Nhân Nhân mới vào hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện.
Tất nhiên những chuyện cỏn con như này không cần Bùi Tuấn tự mình ra mặt. Liễu Hải sắp xếp thoả đáng rồi. Như vậy tức là mỗi tuần có bốn đêm Phượng Ninh trực ở Dưỡng Tâm điện.
Những lời mà Dương Uyển nói hôm đó làm Bùi Tuấn nhớ tới Lý Phượng Ninh.
Sao ai cũng không cần danh phận hết vậy?
Thế là Lý Phượng Ninh vô cớ phải chịu đựng sự giận dỗi của Bùi Tuấn.
Dẫn đến việc Phượng Ninh bị Bùi Tuấn làm lơ hai đêm trực liên tiếp. Hắn bày ra vẻ vô cùng bận rộn, không hề có ý muốn nàng hầu hạ.
Mà Phượng Ninh cũng vì chuyện hôm Tết Trung nguyên kia mà trong lòng khó chịu. Bùi Tuấn không để ý tới nàng, nàng cũng không cố thu hút sự chú ý của hắn.
Hai người cứ như đang ngầm hơn thua.
Sau khi Dương Uyển bị quở trách, Trương Nhân Nhân được điều đến Ngự tiền, vị trí của các nữ quan Dưỡng Tâm điện đã thay đổi.
Trương Nhân Nhân nhận phần nhiệm vụ của Lý Phượng Ninh, trở thành một trong các nữ quan chính lục phẩm ở Ty thiện, cùng hầu hạ việc ăn uống của Hoàng đế với Chương Bội Bội.
Đối với Trương Nhân Nhân, đây là một cơ hội nghìn năm có một, thành ra nàng ta gần như tập trung toàn bộ tinh thần để làm việc. Dù sao thì nàng ta cũng đến từ phủ đệ Cẩm y vệ, tính đề phòng cực kỳ cao, không dễ để lộ suy nghĩ thật cho bất kỳ ai biết, bình thường cũng làm việc rất cẩn thận. Nhưng nàng ta rất giỏi xem tình thế mà làm, không để người ta cảm thấy mình quá khôn lỏi mà vẫn dỗ được cấp trên vui vẻ.
Như vậy thành ra Chương Bội Bội lại lép vế.
Có điều Chương Bội Bội không quan tâm. Dương Uyển đã không còn cơ hội trực đêm, chỉ riêng chuyện này thôi cũng để Chương Bội Bội vui vẻ một thời gian rồi. Nàng ấy không để ý đến Trương Nhân Nhân lắm. Chỉ là nữ nhi của một tên tay sai mà thôi, sao có thể sánh bằng Đại tiểu thư Hầu môn chân chính như nàng ấy được? Cho nên Trương Nhân Nhân không phải mối đe doạ đối với Chương Bội Bội.
Lúc Trương Nhân Nhân hầu hạ ngọ thiện ở Ngự tiền, Chương Bội Bội chỉ vào nàng ta rồi nói nhỏ với Phượng Ninh: "Xem nàng ta ân cần có tâm chưa kìa. Chúng ta đều mặc quan phục giống nhau, thế mà nàng ta cứ phải ý cột thắt lưng chặt hơn một chút mới chịu, ngay cả giọng điệu khi nói chuyện với bệ hạ cũng phải nũng na nũng nịu. Thấp kém đúng là thấp kém, Ninh Nhi, muội không cần để ý đến nàng ta đâu."
Phượng Ninh nhẹ nhàng liếc về phía Trương Nhân Nhân và Bùi Tuấn, sau đó buồn buồn nhấp một ngụm trà.
Sau giờ ngọ, Bùi Tuấn tới Lễ bộ một chuyến, các cô nương không có việc gì làm nên được nghỉ ngơi. Chương Bội Bội hỏi Phượng Ninh: "Tiết vào thu rồi, không còn quá nóng nữa, ta định tổ chức một trận đấu mã cầu* trong hoàng cung. Phượng Ninh, muội biết cưỡi ngựa không?"
*Mã cầu: là một môn thể thao yêu cầu người chơi vừa cưỡi ngựa, vừa phải dùng gậy đánh bóng vào cầu môn, được ví như "môn thể thao của các vị vua".
Bình thường Phượng Ninh còn không hay ra khỏi phòng, nói gì đến việc cưỡi ngựa. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, mặt đầy hy vọng:
"Ta không biết, tỷ dạy ta được không?"
"Cứ giao cho ta." Một khi Chương Bội Bội đã có hứng thú thì phải bắt tay vào làm luôn. Nàng ấy lập tức kéo Phượng Ninh về Diên Hi cung thay đồ cưỡi ngựa, sau đó gọi cả Dương Ngọc Tô, ba người cùng đi qua Huyền Vũ môn tới Thượng lâm uyển.
Tuy gió thu đã về nhưng nắng hạ gay gắt vẫn chưa biến mất hẳn. Cây cối Thượng lâm uyển vẫn xanh rì râm mát, hàng cây bên bìa rừng đã được cắt tỉa gọn gàng, những bụi cỏ chính giữa cũng được tỉa tót lại bằng phẳng, làm cả Thượng lâm uyển trở nên vô cùng đẹp mắt. Từ xa có mấy dãy hành dinh ẩn mình giữa những hàng cây xinh đẹp. Đó là nơi ở và nơi canh gác của Bắc quân Tử Cấm thành. Gần bìa rừng có một dãy phòng dài, là nơi trực của các quan viên chăm sóc tuấn mã hiếm quý.
Hiển nhiên Chương Bội Bội là khách quen của trường đua ngựa. Nàng ấy quen cửa quen nẻo dẫn hai người vào trong uống trà nghỉ chân, sau đó tự mình chọn ngựa cho Phượng Ninh.
Bên ngoài Thượng lâm uyển có hai chuồng ngựa. Một chuồng là chuồng ngựa ngự dụng, bên trong nuôi mấy chục con ngựa hiếm có trên thế gian. Chuồng còn lại thì lớn hơn, nằm dưới chân đồng cỏ, bên trong nuôi mấy trăm con ngựa tốt. Chương Bội Bội dặn mã quan chọn cho Phượng Ninh một con ngựa lùn hiền lành.
Chỉ chốc lát sau, thị vệ phụ trách dắt ngựa cho Chương Bội Bội dắt một con ngựa cường tráng có màu lông đỏ thẫm tới. Ngay cả một người chưa cưỡi ngựa bao giờ như Phượng Ninh cũng nhìn ra đây là một con ngựa tốt, dáng vẻ khỏe mạnh, màu lông cũng sáng bóng.
"Con ngựa này đẹp quá chừng."
Chương Bội Bội cười nói: "Con này đã là gì? Đó là vì muội chưa từng thấy ngựa tốt thật sự thôi." Nàng ấy vừa nói vừa kề sát lại gần Dương Ngọc Tô và Phượng Ninh, chỉ về phía chuồng ngựa ngự dụng: "Bệ hạ có một con Xích Thố Bảo Mã, hai tháng trước nó mới sinh một con non. Hai người chưa thấy đó thôi, trông nó đẹp cực kỳ, toàn thân như toả sáng vậy, rất phù hợp cho nữ nhân cưỡi. Ta rất muốn cưỡi, tiếc rằng bệ hạ không nỡ." Chương Bội Bội nhún nhún vai lấy làm tiếc.
Dương Ngọc Tô khuyên nhủ: "Con ngựa này cũng rất tốt mà, ra ngoài không dễ tìm được con thứ hai đâu, sau khi về ta cũng muốn mua một con."
Chương Bội Bội lườm nàng ấy một cái, sau đó dắt cương ngựa cưng của mình, xoay người nhảy lên lưng nó.
"Đây là chiến mã ca ca ta tự mình đưa về cho ta trong một chuyến đi. Nó là Hãn Huyết Bảo Mã, nhiều tiền nhiều quyền chưa chắc đã mua nổi."
Dương Ngọc Tô than nhẹ một tiếng: "Đúng vậy, ai bảo người nào đó có một ca ca tốt chứ, tiếc rằng chờ đến khi ca ca đón tẩu tử về thì sẽ nhanh quên đứa muội muội nào đó thôi."
Chương Bội Bội khom lưng muốn bịt miệng nàng ấy. Dương Ngọc Tô vội vàng né tránh, Chương Bội Bội thúc ngựa đuổi theo. Hai người cứ vậy mà ta chạy ngươi đuổi, ầm ĩ mãi không chịu dừng.
Phượng Ninh đã quen với việc hai người bọn họ thường xuyên cãi nhau nên không để ý lắm. Nàng xách làn váy tự mình đi về phía con ngựa kia. Đúng là con ngựa này không quá cường tráng, lớp lông đen nhánh, trong mắt ánh lên vẻ hiền lành, trông cực kỳ ngoan.
Phượng Ninh rất thích.
Tuy rằng chỉ mượn ngựa cưỡi một lần nhưng Phượng Ninh vẫn kiên nhẫn nói chuyện bồi dưỡng tình cảm như nó là ngựa yêu của mình.
Chương Vân Bích nghe nói muội muội mình đến Thượng lâm uyển cưỡi ngựa nên cố ý rẽ qua xem thử, không ngờ lại gặp một cô nương đang nghiêm túc nhỏ nhẹ nói chuyện với ngựa. Đây là lần đầu tiên hắn ta gặp một cô nương dịu dàng như vậy, không hoạt bát như muội muội mình nên không nhịn được mà nhìn nàng lâu hơn chút, mãi đến khi chú ý đến quan phục trên người nàng, hắn ta mới thầm giật thót, vội vàng quay đi tìm Chương Bội Bội.
Sau đó Chương Vân Bích không nhiều lời, lập tức tiến lên níu cương ngựa của Chương Bội Bội, ép nàng ấy xuống.
"Muội làm liều vậy hả? Lỡ bị thương thì làm sao bây giờ?"
"Huynh yên tâm, ta biết chừng mực mà." Chương Bội Bội tung người xuống ngựa, sau đó kéo Dương Ngọc Tô vừa chạy xong đang thở hổn hển lại: "Ngươi thấy sao? Ta làm vậy là đang giúp ngươi đấy nhé. Thường ngày ngươi lười không ai bằng, có thể nằm chắc chắn không ngồi, hôm nay lại có dịp chạy bộ, chắc giảm được hai lạng thịt rồi đấy."
Gần đây Dương Ngọc Tô đang ăn kiêng, sợ mình béo quá.
Chương Vân Bích và Yến Thừa là bạn nối khố, biết rõ tình cảm thầm kín của Yến Thừa từ lâu nên hắn ta cũng biết Dương Ngọc Tô.
Chương Vân Bích cẩn thận cột ngựa lại giúp muội muội rồi mới quay về bên cạnh hai vị cô nương, nhân cơ hội này nói tốt cho Yến Thừa vài câu:
"Gần đây y không được ổn cho lắm. Một tháng ngươi vào cung là một tháng y ăn không ngon ngủ không yên, còn cãi nhau ầm ĩ với phụ mẫu ở nhà, tuyên bố phải tới biên cương, không bao giờ trở về nữa."
Dương Ngọc Tô chỉ lo lau mồ hôi, làm bộ như không nghe thấy.
Thấy vậy, hai huynh muội nhà họ Chương liếc mắt nhìn nhau rồi im lặng thở dài.
Chương Vân Bích lại nói: "Ngươi thẳng thắn nói luôn đi, ngươi định vứt bỏ y thật hả? Nếu thật là thế thì ta cũng sẵn lòng đi khuyên nhủ y buông bỏ tình cảm, sau này không làm khó lẫn nhau nữa."
Dương Ngọc Tô còn chưa kịp lên tiếng, Chương Bội Bội đã tức giận lườm ca ca mình: "Huynh đừng có tọc mạch. Bây giờ Ngọc Tô đang tích cực ăn kiêng giữ dáng để sau khi ra ngoài có thể mặc vừa giá y đấy nhé."
Dương Ngọc Tô lập tức thụi cho Chương Bội Bội một cái, đau đến mức Chương Bội Bội kêu gào ầm ĩ.
"Ca ca cứu mạng!"
Chương Vân Bích lùi lại một bước, mặc kệ sống chết của muội muội.
Đúng lúc này, một cô nương xinh đẹp tiến lại gần khuyên nhủ hai người bọn họ: "Một buổi không đánh nhau là hai tỷ sống không yên à? Hai tỷ bảo dạy ta cưỡi ngựa mà? Bây giờ mặt trời sắp xuống núi đến nơi rồi vẫn chưa thấy ai dạy ta hết."
Người này không phải Phượng Ninh thì là ai?
Chương Vân Bích đảo mắt qua mặt cô, không khỏi bất ngờ vì cô nương này quá đẹp.
Chương Bội Bội không thèm chọc ghẹo Dương Ngọc Tô nữa, vội vàng đứng lên nói ngay: "Vâng vâng vâng, tỷ sai rồi, lo chơi lỡ mất việc quan trọng." Sau đó nàng ấy bắt đầu dạy Phượng Ninh cách lên ngựa, cách siết dây cương như thế nào. Nhưng chẳng hiểu sao để nàng ấy cưỡi thì vô cùng lưu loát, đến khi dạy người khác lại tốn công mất sức giải thích hồi lâu mà Phượng Ninh vẫn không thể ngồi vững, dáng vẻ như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Chương Bội Bội bối rối quay lại cầu cứu ca ca mình: "Ca ca, huynh qua đây dạy Phượng Ninh đi."
Chương Vân Bích là một trong các Trung lang Hổ Bôn vệ, con dòng cháu giống Hoàng thành chính tông, lớn lên trên lưng ngựa từ bé. Đối với hắn ta thì cưỡi ngựa là chuyện bình thường như cơm bữa. Chương Vân Bích rất biết chừng mực, đứng cách Phượng Ninh chừng ba bước, giải thích những điểm quan trọng cho nàng nghe, lại có Dương Ngọc Tô và Chương Bội Bội mỗi người một bên làm mẫu nên đến khi mặt trời ngả về đằng Tây thì cuối cùng Phượng Ninh Phượng Ninh cũng thành công cưỡi được một đoạn ngắn.
*
Đầu giờ dậu, Bùi Tuấn rời Nội các trở về Dưỡng Tâm điện, mặt mày u ám, cực kỳ không vui.
Man tộc xuất hiện làm loạn ở biên giới Tây Nam. Ý của Nội các là thi hành chính sách xoa dịu trấn an, điểm chính phòng ngự của Đại Tấn nên đặt ở cửa ải phía Bắc và vùng biển Đông Nam.
Nhưng Bùi Tuấn chưa đồng ý.
Hắn cho rằng đánh một trận mới tránh được trăm trận kế tiếp.
Tuy trông có vẻ Đại Tấn đang rất hoà bình yên ả nhưng không thể xem nhẹ khả năng ngày mai có kẻ tạo phản. Loạn trong giặc ngoài mà hắn lại chỉ vừa mới lên ngôi, nếu còn thi hành chính sách làm hoà thì chắc chắn sẽ bị khinh thường. Bùi Tuấn sẽ không bao giờ để oai phong của mình bị giẫm đạp. Trái lại, hắn càng phải phô diễn khí thế của một tân hoàng để dẹp yên những kẻ đang lăm le làm điều xấu, như vậy mới bình định được tứ phương, để trăm sông đổ về một hướng.
Bản tính hắn vốn là người kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai.
Nhưng mấy Các lão nói cũng không sai. Trước mắt quốc khố đã bị tiên đế phung phí đến rỗng toác, nếu chỉ vì một tộc người nhỏ mà ra quân ồ ạt thì lại thành ra hao tài tốn của một cách không cần thiết.
Bùi Tuấn phải nghĩ cho ra một cách chu toàn được cả hai bên.