Phượng Nghi

Chương 36: Chương 36



Bùi Tuấn đúng là một người thầy tốt.

Dù làm chuyện gì, hắn cũng cực kỳ nghiêm túc và tập trung, chưa đạt được kết quả như ý thì chưa dừng lại. Đánh giá theo một mức độ nào đó thì cái tính kiên nhẫn và kiên trì của Lý Phượng Ninh giống hắn như đúc.

Khác với Chương Vân Bích giải thích rõ những nội dung cần chú ý nhất, Bùi Tuấn không chỉ giải thích mà còn thực hành một cách chi tiết, thao tác khi làm mẫu cũng cực kỳ chuẩn chỉnh, khiến Phượng Ninh có cảm giác mình thấy được hy vọng le lói.

Nàng nhận ra sự khác biệt giữa Xích Thố Mã và Tiểu Tráng. Tốc độ của Xích Thố Mã nhanh hơn, khi cưỡi cũng vững hơn Tiểu Tráng. Chân trước của nó còn chưa chạm đất, chân sau đã tiến tục lấy đà vọt lên rồi. Phượng Ninh ngồi trên lưng nó mà cảm thấy như mình đang cưỡi mây đạp gió, đương nhiên hoàn toàn không xóc nảy.

Phượng Ninh vui vẻ cưỡi Tiểu Xích Thố Mã chạy một vòng quanh rừng. Cứ chạy được một đoạn là nàng lại không nhịn được mà quay đầu lại tìm Bùi Tuấn. Hắn nhìn ra được lòng nàng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài nên thúc ngựa tiến lên, giữ một khoảng cách nhất định bám theo sau lưng nàng.

Sau khi xuyên qua cánh rừng, bọn họ đến một cánh đồng rộng lớn. Gió từ đỉnh núi rít gào thổi tới. Phượng Ninh còn chưa kịp phản ứng đã thấy Tiểu Xích Thố Mã vọt lên như tia chớp. Nàng giật mình hoảng sợ hét lên một tiếng: "Bệ hạ!"

Bùi Tuấn lập tức giục ngựa đuổi theo. Hắn đi tới bên cạnh, nhắc nhở nàng từng bước để khống chế cương ngựa.

Đây là một trải nghiệm khác hoàn toàn khi nàng học cưỡi ngựa với Chương Bội Bội. Bùi Tuấn giữ tốc độ chạy đều đặn, dù nàng chạy nhanh hay chậm, lao vút đi như một cơn gió hay từ từ đi dạo thì hắn cũng luôn cách nàng một khoảng nhất định. Chỉ cần nàng liếc nhìn, chắc chắn sẽ bắt gặp bóng dáng cao lớn anh tuấn đó bên cạnh. Đây là lần đầu tiên nàng tìm được cảm giác an toàn không gì sánh bằng trên người nam nhân này.

Bảo nàng không thích hắn sao được?

Dưới sự chỉ bảo của Bùi Tuấn, cuối cùng Phượng Ninh cũng thành công khống chế Tiểu Thất Xích Thố một cách vững vàng và có thể hưởng thụ cảm giác thoải mái rong ruổi trên thảo nguyên. Sau khi chạy băng băng mấy vòng, Bùi Tuấn lo Phượng Ninh đuối sức nên đề nghị cùng giảm tốc đi chầm chậm trở về.

Đến giữa sườn núi, nơi có những bụi cỏ xanh mướt, hai con ngựa không hẹn mà cùng dừng chân ăn cỏ. Phượng Ninh vuốt lại lọn tóc mai bị gió thổi bay rồi quay sang nhìn Bùi Tuấn. Không biết hắn đang tập trung suy nghĩ chuyện gì mà đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn về phía trước.

Bùi Tuấn nhìn đảo Quỳnh Hoa giữa hồ nước xa xa. Phượng Ninh nhìn hắn, chỉ thấy bộ đồ đen hắn đang mặc làm nổi bật dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo với những đường nét rõ ràng, cực kỳ đẹp. Phượng Ninh không kìm được mà liếc nhìn vị trí trước người hắn. Không biết cảm giác khi được ngồi ở đó, được hắn ôm rong ruổi quanh thảo nguyên là thế nào nhỉ? Hẳn là sẽ rất tuyệt.

Một khắc sau, hai người song song dắt ngựa trở về.

Phượng Ninh hơi lưu luyến Tiểu Xích Thố. Nàng không ngừng vuốt bờm nó, mà phản ứng của Tiểu Xích Thố cũng khiến nàng bất ngờ. Nó ngoan ngoãn đưa đầu lại gần cho nàng vuốt. Hành động này tạo nên một sự tương phản lớn với vẻ ngoài mạnh mẽ hùng dũng của nó. Phượng Ninh thấy mà thích, bèn kề sát mặt lại cọ cọ Tiểu Xích Thố. Ngựa con cũng phát ra tiếng kêu nhỏ nghe như Tiểu Tráng.

Phượng Ninh nhẹ nhàng chọc lên cái trán nhọn của nó: "Ngươi dễ gần hơn chủ tử ngươi nhiều."

Bùi Tuấn đang đứng rửa tay phía sau cách nàng không xa bất thình lình lên tiếng: "Nàng nói gì cơ?"

Phượng Ninh giật nảy mình, vội vàng lắc đầu: "Bệ hạ nghe lầm thôi, thần nữ có nói gì đâu, chỉ khen nó ngoan thôi."

Bùi Tuấn hừ lạnh một tiếng. Nàng tưởng hắn điếc à?

Chẳng qua hắn không đôi co với Lý Phượng Ninh, thay vào đó là hào phóng nói: "Từ nay về sau con ngựa này thuộc về nàng."

"Hả?" Phượng Ninh giật mình trợn tròn mắt, đương nhiên nàng không tránh khỏi ngạc nhiên mừng rỡ, có điều lại cảm thấy quà này hơi quý: "Thần nữ vô cùng biết ơn long ân của bệ hạ, nhưng ai cũng biết con ngựa này là của người, bây giờ người thưởng cho thần nữ..."

Nàng sợ Bội Bội đau lòng.

Bội Bội đối xử với Phượng Ninh rất tốt, lúc nào cũng sẵn sàng che chở quan tâm nàng. Nàng không nỡ để nàng ấy đau lòng.

Nhnưg đúng là Phượng Ninh rất thích con Tiểu Thất Xích Thố này thật, thế là nàng cười híp mắt hỏi: "Bệ hạ, hay là nếu sau này thần nữ tới đây một mình thì người cho thần nữ mượn con ngựa này cưỡi được không?"

Bùi Tuấn chỉ lo uống trà, không để ý đến nàng. Hắn không hiểu Lý Phượng Ninh che che giấu giấu như vậy là có ý gì.

Bây giờ nàng cũng đã hiểu được một phần tính tình hắn nên nàng biết hắn không lên tiếng từ chối nghĩa là ngầm chấp nhận.

Vì vậy nàng thoải mái nói lời tạm biệt Tiểu Xích Thố: "Lần sau ta lại đến thăm ngươi nha..." Sau đó nàng lại xoa trán nó. Lần này Tiểu Xích Thố nhẹ nhàng cụng đầu vào ngực nàng một cái, may mà Bùi Tuấn phản ứng kịp thời, xị mặt kéo nàng về phía mình rồi lạnh lùng lườm Tiểu Xích Thố.

Có vẻ như Tiểu Xích Thố cũng là một con ngựa biết quan sát biểu cảm và lời nói của con người. Nó lập tức lui về phía sau hai bước, phát ra hai tiếng kêu ấm ức.

Thấy vậy, thị vệ vội vàng tới gần dắt nó vào chuồng.

Phượng Ninh xoa xoa chỗ ngực bị cụng, vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng sau đó Bùi Tuấn lại cúi đầu nhìn nàng. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung, không biết hắn nghĩ đến chuyện gì mà lặng lẽ quay đi chỗ khác, mặt Phượng Ninh thì đỏ tới tận mang tai.

Đêm nay đến lượt Phượng Ninh trực đêm. Nàng quay về Diên Hi cung tắm rửa thay quần áo từ sớm, sau đó ngồi ăn cơm tối với Dương Ngọc Tô rồi mới tới Dưỡng Tâm điện.

Buổi chiều, sau khi Bùi Tuấn và Phượng Ninh chia ra mỗi người một ngả, hắn tới nơi đóng quân của Bắc quân một chuyến. Năm đó lúc Tương châu, hắn dẫn theo cả thị vệ trưởng của Vương phủ và thủ lĩnh nhóm ám vệ thân cận của mình vào kinh. Thị vệ trưởng Vương phủ nhậm chức Trung uý Bắc quân, đóng quận tại Tử Cấm thành. Thủ lĩnh ám vệ nhậm chức Đại tướng quân Vũ lâm vệ có nhiệm vụ bảo vệ hoàng cung. Hai người một trong một ngoài bảo vệ an toàn cho Bùi Tuấn.

Vị Trung uý Bắc quân này cũng là biểu huynh của Bùi Tuấn, họ Tưởng, điệt tử của mẫu thân hắn. Vị biểu huynh này lớn hơn Bùi Tuấn chừng mười tuổi, có thể nói là chứng kiến hắn trưởng thành, thành ra tình cảm giữa hai người không phải thứ mà người ngoài có thể so sánh.

Khoảng thời gian trước Bùi Tuấn bắt giữ Hữu Đô đốc Tần Nghị, định điều biểu huynh mình qua quản lý Đô đốc phủ và thay thế vị trí của Tần Nghị. Để chắc chắn hơn thì tốt nhất là biểu huynh có thể tự mình tới Vân Nam một chuyến dẹp sạch phản quân. Dù sao thì lập được chiến công cũng sẽ dễ đứng vững gót chân trong quân đội hơn.

"Thần cũng có mong muốn này. Hơn một năm qua thần cũng đã giúp bệ hạ thu phục được không ít quân tâm, chỉ chờ bệ hạ tìm được thí sinh đáng tin cậy để quản lý Bắc quân nữa thôi, còn thần thì có thể đến Vân Nam bất cứ lúc nào."

Bùi Tuấn vừa đi về phía Huyền Vũ môn vừa nghiêm túc lắc đầu:

"Huynh không cần phải lo, cứ việc đi Vân Nam lập công. Nếu có quân công trong người thì từ nay về sau trong quân đội không còn ai làm gì được huynh nữa, còn nhiệm vụ bảo vệ kinh thành thì để lại cho Trung lang Tương Lưu Uy."

Nghe vậy, Tưởng Trung úy lộ vẻ vẻ buồn rầu: "Mặc dù Lưu Uy có tài nhưng lại không hoàn toàn trung thành một lòng với bệ hạ, thần không dám chắc vì an nguy của bệ hạ quan trọng hơn tất cả. Trừ phi xác nhận chắc chắn người ở lại kinh thành an toàn tuyệt đối, nếu không thần quyết không thể rời kinh."

Bùi Tuấn dừng chân, cười tủm tỉm vỗ vai biểu huynh: "Bình Lan, trẫm hiểu tầm quan trọng của Bắc quân hơn huynh mà. Trẫm quyết định làm vậy cũng là vì có ý định riêng. Huynh cứ làm theo lời trẫm nói là được."

Tưởng Trung uý nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, cũng biết hắn là người có chủ kiến xưa giờ, lòng dạ lại thâm sâu nên dần yên tâm.

"Nếu bệ hạ đã muốn như vậy thì thần xin nhận lệnh."

Sau đó Tưởng Trung úy đưa mắt nhìn hắn bước qua Huyền Vũ môn rời đi.

Lúc Bùi Tuấn trở về Dưỡng Tâm điện thì Phượng Ninh đã có mặt ở trước Ngự thư phòng từ lâu. Mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, đi vào trong thay đồ bình thường, lúc lướt qua người Phượng Ninh mới gọi: "Vào đây."

Phượng Ninh đặt giấy tờ trong tay lên bàn rồi đi theo hắn vào trong điện.

Đây là lần đầu tiên nàng tiến vào tẩm điện của Bùi Tuấn. Tẩm điện nằm phía sau Ngự thư phòng. Nơi ngủ nghỉ của Đế vương chú trọng tàng phong tụ khí nên điện không lớn lắm nhưng lại được trang trí cẩn thận. Phượng Ninh chỉ liếc qua một lần rồi cúi đầu, không dám nhìn lung tung nữa.

Bùi Tuấn vừa cởi nút áo vừa hỏi nàng:

"Nàng biết tháo thắt lưng không?" Hắn muốn tắm rửa thay quần áo.

Phượng Ninh do dự tiến lên, liếc nhìn chiếc thắt lưng phức tạp kia: "Hay là để thần nữ thử một lần?"

Vậy tức là không biết.

Bùi Tuấn cạn lời bất lực, đành phải tự mình tháo thắt lưng rồi tiến vào dục phòng. Phượng Ninh cũng tới bên bình phong, giọng nói khe khẽ truyền qua bức bình phong lớn thêu hình long phượng trình tường:

"Bệ hạ, người muốn thần nữ chuẩn bị thứ gì cho người không?"

"Người để long bào chỗ nào vậy? Trong cái tủ nạm ngọc quý ở phía Đông này hả?"

"Người muốn dùng bữa chưa? Thần nữ bưng đồ ăn lên cho người nhé?"

Nàng cứ lải nhải nói mãi không ngừng, khiến Bùi Tuấn nghe mà đau cả đầu.

Lúc nãy hắn bị ấm đầu hay sao mà gọi nàng vào đây vậy?

Vì Bùi Tuấn không để ý đến Phượng Ninh nên nàng chỉ có thể tự mình tìm kiếm. Nàng cẩn thận mở tủ ra, mới liếc qua đã thấy mười mấy bộ long bào đủ loại được xếp chỉnh tề đặt bên trong. Nàng hoàn toàn không biết nên đưa cho hắn bộ nào, vô cùng bối rối, nhưng nếu nàng không đưa đồ vào thì có khi nào hắn trần trùng trục đi ra ngoài không?

Đây là lần đầu tiên Phượng Ninh đối mặt với chuyện này nên khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều.

Có điều hiển nhiên là mọi chuyện luôn đi ngược lại với dự đoán của nàng. Nàng còn chưa kịp đưa ra quyết định, Bùi Tuấn đã ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài rồi.

Tóc mai hắn vẫn còn ẩm ướt, trên người có mùi xà phòng thơm thoang thoảng, dáng vẻ cực kỳ xuất chúng.

Nhìn đi, đây chính là phúc phần mà một Tài nhân chốn hậu cung không đến lượt hưởng thụ.

Phượng Ninh đang đắc ý vì quyết định chính xác mà mình đưa ra thì chợt nghe chất giọng lanh lảnh của Chương Bội Bội vang lên ngay bên ngoài.

"Liễu Đại Tổng quản, Phượng Ninh đâu rồi? Muội ấy bị trầy da nên ta lấy chút thuốc từ Từ Ninh cung qua cho muội ấy bôi."

Nghe vậy, Phượng Ninh nhất thời luống cuống, hốt hoảng nhìn Bùi Tuấn rồi la lên: "Bệ hạ, thần nữ xin cáo lui..." Nàng ép giọng xuống cực tháp, không dám gây ra động tĩnh lớn.

Nàng nhớ trước đây Bội Bội tỷ từng nói rằng bình thường Bùi Tuấn không cho phép bất kỳ ai tiến vào tẩm điện.

Bùi Tuấn với dáng người cao ráo đang đứng uống trà cách nàng ba bước, đôi mắt trong trẻo lạnh nhạt chỉ liếc nàng một cái, không gật đầu cũng chẳng lắc đầu.

Phượng Ninh bày ra vẻ mặt đau khổ cầu xin nhưng Bùi Tuấn vẫn dửng dưng như không, từ đầu đến cuối không hề có ý định gật đầu.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.