Thế là Phượng Ninh bất chấp tất cả, sau khi uốn gối hành lễ thì định đi ra ngoài. Nhưng Bùi Tuấn là ai kia chứ? Hắn chỉ cần một động tác nhẹ nhàng đã có thể cản đường Phượng Ninh. Sau cơn choáng váng quay cuồng, hai người song song ngã xuống ghế, Phượng Ninh ngồi trên đùi hắn. Tai nàng dần đỏ bừng lên, mặt lộ rõ vẻ cầu xin.
Chương Bội Bội vẫn còn tìm nàng khắp nơi bên ngoài, còn bầu không khí bên trong thì lại đột nhiên trở nên mập mờ. Nam nhân thản nhiên để đầu lưỡi của bản thân chạm vào tai nàng, sau đó từ từ ngậm vành tai nàng vào miệng. Phượng Ninh mím chặt môi không dám phát ra tiếng rên, eo bị giữ chặt ép sát vào người hắn, ánh mắt dần mờ sương.
Đầu lưỡi nóng bỏng từ từ di chuyển xuống môi nàng, song ánh mắt của nam nhân kia lại lạnh tanh sắc bén: "Nàng nói nơi này tiện mà? Nói không cần danh phận mà?"
Đây là cái giá mà nàng phải trả khi không cần danh phận.
Phượng Ninh nhắm chặt hai mắt, tâm trạng vui vẻ khi vừa mới trở về nay bay sạch.
Bùi Tuấn là người như vậy. Hắn không thích cảm giác người khác nằm ngoài tầm kiểm soát của mình, cũng không cho phép người khác nói không với mình.
Hắn không ngừng vuốt ve eo nàng qua một lớp áo mỏng, khiến cơ thể mảnh khảnh của Phượng Ninh khẽ run lên liên tục. Thấy dáng vẻ mắt ầng ậc nước của nàng, bỗng nhiên Bùi Tuấn cảm thấy cho nàng được như ý cũng khá thú vị.
"Lý Phượng Ninh, nàng đừng có bỏ cuộc giữa chừng vậy chứ?"
Phượng Ninh nhìn ra hắn không định tha cho mình. Nàng bèn kề đầu lên vai hắn mà run, nước mắt liên tục rơi xuống thấm ướt áo hắn. Tiếng của Chương Bội Bội bên ngoài càng lúc càng xa. Phượng Ninh bị Bùi Tuấn ôm chặt eo phải hít một hơi thật sâu. Đêm đầu tiên thuộc về nàng ở Dưỡng Tâm điện bây giờ mới thật sự bắt đầu.
Không ngừng nghỉ, lâu đến mức nàng không biết lúc này trời đã khuya hay đã sáng. Mỗi lần mở mắt ra, thứ đập vào mắt nàng chỉ có cái cằm góc cạnh lạnh lùng của nam nhân kia. Mỗi tấc da thịt trên người nàng cứ như bị hắn ủi nóng, xương cốt như bị nghiền ép hết lần này đến lần khác, lỗ chân lông toàn thân mất khống chế giãn nở ra.
Bùi Tuấn hoàn mỹ trên mọi khía cạnh, chỉ có một điều khiến Phượng Ninh bất mãn. Đó là hắn không thích có người ôm mình. Đã nhiều lần Phượng Ninh muốn dựa vào lồng ngực rắn chắc rộng lớn kia chốc lát, ôm lấy cơ thể cường tráng của hắn vuốt ve tình cảm, nhưng cuối cùng nàng chẳng làm được gì cả, vì hắn không quen, còn dứt khoát từ chối luôn không dông dài.
Sau khi cây lặng gió ngừng, Phượng Ninh mệt mỏi nằm phịch xuống giường, còn nam nhân nào đó thì thoả mãn bước vào dục phòng.
Tiếng nước chảy róc rách vang lên ngay bên tai, Phượng Ninh cố gắng vực dậy tinh thần nhổm người dậy.
Nàng nhớ trước đây Bùi Tuấn từng nói trừ Hoàng hậu, còn lại không một nữ nhân nào được ngủ lại Dưỡng Tâm điện. Thay vì chờ hắn mở miệng đuổi, nàng nên biết điều rời đi trước thì hơn. Nghĩ đoạn, nàng lảo đảo bò dậy, khó khăn mặc lại đồ, vuốt phẳng nếp nhăn, có điều trước khi đi vẫn không nhịn được mà quay lại liếc nhìn chiếc giường mình vừa nằm.
Chiếc giường này không quá rộng nhưng nằm lên lại rất thư thái. Ga giường màu vàng thêu hình long phượng trình tường, phối hợp với tấm mành thêu uyên ương hí thuỷ. Đó là nơi ngủ nghỉ của hắn và thê tử của hắn. Phượng Ninh rời đi với cõi lòng chua xót.
Chốc lát sau, khi Bùi Tuấn khoác tẩm y vàng óng đi ra thì tẩm điện đã trống trơn, còn đâu bóng dáng Lý Phượng Ninh nữa?
Hắn im lặng nhìn chiếc giường trống trải hồi lâu rồi mới gọi Liễu Hải vào hầu hạ mình thay quần áo đi Ngự thư phòng phê sổ con.
Bên kia, Phượng Ninh trở lại phòng trực đêm là tây vi phòng. Đây là phòng ngủ mà Ty lễ giám chuẩn bị cho các nữ quan trực đêm. Tối nay trừ nàng ra thì còn có Lương Băng.
Tất nhiên Lương Băng biết tối nay Lý Phượng Ninh làm nhiệm vụ. Nghe tiếng mở cửa, nàng ấy đoán Lý Phượng Ninh đã về. Tuy ngày thường Lương Băng là người kiệm lời nhưng lại rất thông minh. Nàng ấy tiếp tục cúi đầu đọc sách, giả vờ như không biết gì. Có điều chỉ chốc lát sau, một tiếng kêu nhỏ đã vang lên ngay cách vách. Lương Băng chần chừ giây lát rồi cuối cùng vẫn đẩy cánh cửa nhỏ thông giữa hai phòng ra đi qua bên đó.
Lý Phượng Ninh ôm đầu gối cong lưng ngồi trên giường nhỏ, dáng vẻ như đang rất khó chịu.
"Phượng Ninh, muội sao thế?"
Thấy nàng ấy tiến vào, vẻ bối rối hiện rõ trong mắt Phượng Ninh. Nàng xoa xoa đầu gối rồi ngơ ngác lắc đầu: "Ta không sao, vừa rồi ta không cẩn thận va phải cái bàn ấy mà."
Nàng giữ nguyên một tư thế quá lâu nên hai chân tê mỏi không còn linh hoạt, khó tránh khỏi việc va vấp.
Lương Băng nhạy bén thấy được biểu cảm trên mặt nàng, lại thấy tóc mai lộn xộn và cái trán ướt mồ hôi của nàng nên trong lòng sáng tỏ.
Nghe ra giọng Phượng Ninh hơi khàn, Lương Băng xoay người rót cho nàng một tách trà: "Muội uống miếng nước đã."
Phượng Ninh lúng túng nhận lấy, sau đó cầm tách trà ngồi xuống giường, mặt mày có hơi thận trọng: "Cảm ơn Lương tỷ tỷ."
Lương Băng dịch cái ghế qua ngồi xuống đối diện nàng, sau đó nhíu mày hỏi: "Muội tội gì phải làm vậy hả? Bệ hạ không chịu cho muội danh phận à?"
Thấy Lương Băng hiểu sai ý, Phượng Ninh vội vàng giải thích: "Không phải đâu, tại ta không muốn thôi. Ta xuất thân không cao, chỉ có thể trở thành Tài nhân, nhưng làm Tài nhân có rất nhiều việc không thể theo ý mình. Ta muốn đứng đầu một cung nên mới từ chối."
Hiển nhiên là Lương Băng không ngờ lý do lại là vậy. Nàng ấy hơi ngạc nhiên, sau đó giơ ngón tay cái với Phượng Ninh:
"Được lắm, không thể để đám nam nhân muốn gì được đó được."
Càng không có được lại càng nhớ nhung, nếu bây giờ Phượng Ninh đồng ý với Bùi Tuấn thì có thể không lâu nữa nàng sẽ trở thành quá khứ.
"Muội cứ từ từ, nếu trong lòng bệ hạ có muội thì sớm muộn gì người cũng thuận theo muội thôi."
Từ thái độ của Lương Băng đối với Tần Nghị lần trước, có thể thấy được rằng nàng ấy căm ghét tất cả những nam nhân coi khinh nữ nhân.
Nàng ấy thích những nữ nhân tự lập tự cường.
Phượng Ninh có thể bắt nhịp với Hoàng đế đúng là chuyện khiến Lương Băng bất ngờ.
"Ta thật sự không nhìn ra. Dù sao thì cốt cách của muội cũng kiên cường, không dễ khuất phục."
Phượng Ninh không ngờ Lương Băng lại ủng hộ mình. Nàng nhẹ nhàng mím môi cười khẽ: "Lương tỷ tỷ, tỷ đừng nói cho ai khác biết nhé, ta sợ..."
"Ta biết." Lương Băng tỏ ý nàng cứ yên tâm. Nàng ấy biết "chim đầu đàn" luôn đứng mũi chịu sào, gia thế Phượng Ninh cũng không hiển hách, lòng dạ không thâm sâu, nếu bị mưu hại thì kết quả ra sao khó mà lường trước được, thế nên nếu có thể che giấu thì nàng ấy sẽ cố gắng giúp đỡ. Thật lòng nàng ấy vẫn hy vọng cái vị trên long ỷ kia để ý quan tâm Phượng Ninh hơn một chút.
Phượng Ninh khá bất ngờ khi Phượng Ninh nghĩ sâu xa như vậy, bởi vì bây giờ nàng vẫn còn ổn.
Làm nữ quan vừa có thể tới gần hắn, vừa có thể bớt vô tích sự, Phượng Ninh rất thỏa mãn. Nàng nghĩ mình chỉ cần cố gắng đến khi Hoàng đế đồng ý phong nàng làm Quý nhân là được.
Lương Băng không nhiều lời nữa mà đi ra ngoài bảo nội thị mang nước vào cho Phượng Ninh. Tây vi phòng có phòng riêng cho nữ quan trực đêm tắm. Sau khi tắm rửa thay quần áo, Phượng Ninh trở về phòng nghỉ lần nữa thì thấy Hàn Ngọc cầm một hộp đựng thức ăn tinh xảo đứng trong phòng.
"Hàn công công, có chuyện gì vậy?"
Hàn Ngọc vội vàng đặt hộp đựng thức ăn lên bàn sau đó lấy bát cháo tổ yến bên trong ra:
"Đây là đồ ăn mà bệ hạ dặn mang tới cho cô nương. Cô nương hãy ăn nhân lúc còn nóng nhé."
Nhìn bát cháo tổ yến nóng hổi kia, hốc mắt Phượng Ninh hơi nóng lên.
Từ bé đến giờ nàng chưa từng được ăn tổ yến, lúc nào phụ thân và đích mẫu cũng bắt nàng phải ăn những món mà chị ăn còn dư, nhặt những món đồ mà tỷ tỷ không dùng nữa để mặc.
Nàng chưa từng được ai quan tâm yêu thương.
Vậy nên chỉ chút xíu dịu dàng của hắn cũng đủ để khiến nàng dâng lên cả trái tim.
Nhờ bát cháo tổ yến này mà từ khoảnh khắc đó, dù có hoà hợp hay không thì mối quan hệ của bọn họ cũng chưa từng đứt đoạn.
*
Thêm hai ngày nữa trôi qua, Phượng Ninh tới kỳ kinh nguyệt. Nàng xin phép trở về Diên Hi cung nghỉ ngơi.
Sau buổi trưa, Dương Ngọc Tô vội vội vàng vàng chạy về báo cho nàng một tin.
"Ninh Ninh, có thể sắp tới Lý gia nhà muội sẽ náo nhiệt lắm."
"Có chuyện gì vậy? Sắp đến ngày xuất giá hả?" Phượng Ninh ngồi dựa lưng vào đầu giường ăn canh gừng.
Dương Ngọc Tô vội vã nhấp một ngụm trà rồi nói ngay: "Không phải thế. Hôm trước Hàn Tử Lăng tới Lý phủ trả canh thiếp của tỷ tỷ muội về cho Lý gia."
Phượng Ninh lập tức ngồi thẳng người lên: "Hắn ta muốn từ hôn với Lý phủ ư?"
Vậy có phải hắn ta cũng trả cả tín vật của mẫu thân nàng không?
"Hắn ta có thành công không?"
Dương Ngọc Tô lắc đầu một cái: "Sao mà dễ vậy được? Đích mẫu muội đòi lên báo quan, nói là Hàn gia nói lời không giữ lời, hại cả đời tỷ tỷ muội. Hàn Tử Lăng kia cũng không cam lòng yếu thế, trách cứ Lý gia đổi người không báo, vi phạm ước định ban đầu, hắn ta từ hôn là chuyện đương nhiên. Phụ thân muội lo chuyện càng ngày càng lớn, liên luỵ đến muội trong cung nên đang tạm thời dùng kế hoãn binh."
Phượng Ninh cười nhạt: "Ông ta sợ liên lụy đến ta mới lạ, có mà sợ chuyện đến tai bệ hạ, mình sẽ bị tội khi quân ấy."
Dương Ngọc Tô gật đầu: "Ai cũng biết. Chuyện này mẫu thân ta tốn khá nhiều công sức mới nghe ngóng được, cả hai nhà đều che giấu kín kẽ. Bên phía Hàn gia cũng không muốn làm rùm beng, có lẽ là có ý thương lượng riêng xem thế nào."
Phượng Ninh không quan tâm chuyện này lắm. Hiện tại nàng đã là người của Hoàng đế, sau này sẽ không rời cung nữa. Lý gia và Hàn gia muốn ầm ĩ thì cứ việc ầm ĩ, việc nàng vào cung được sự đồng ý của Lễ bộ Thị lang, nếu luận tội thì người có tội cũng sẽ không thể nào là một cô nương yếu đuối như nàng. Điều duy nhất mà nàng để tâm là miếng ngọc bội kia.