Phượng Nghi

Chương 4: Chương 4



Kinh triệu phủ doãn chỉ có một khuê nữ bảo bối này nên chi rất nhiều tiền cho Dương Ngọc Tô. Nàng ấy vừa vào cung, các nha môn trong cung đều được dặn dò, hôm sau nàng ấy thật sự kiếm được một ít gạo tẻ, sơn dược, đậu đỏ… mang về, chẳng qua không có nồi. Vậy thì phải làm sao đây? Dương Ngọc Tô nghĩ ra một cách.

Nếu phải kể đến ai là người tham ăn nhất trong cung thì còn ai khác ngoài Chương Bội Bội, chất nữ của Thái hậu? Thức ăn mà Ngự thiện phòng cung cấp cho nữ quan sao có thể sánh bằng bữa ăn do mình tự chuẩn bị? Thế là Chương Bội Bội mở một phòng bếp nhỏ ngay trong Diên Hi cung.

Dương Ngọc Tô từng gặp gỡ Chương Bội Bội mấy lần, nàng ấy muốn mượn phòng bếp của Chương Bội Bội để dùng một lát. Chương Bội Bội là người hào phóng nên đồng ý ngay tắp lự.

Dương Ngọc Tô làm vậy cũng là có nguyên nhân. Không phải ai trong cung cũng có quyền mở bếp riêng, có Chương Bội Bội chắn trước thì sẽ không cần lo lắng.

Trưa hôm nay, hai cô nương đi đến dãy nhà đằng sau Diên Hi cung. Phượng Ninh khéo tay, xắn tay áo lên bắt đầu làm việc.

Đầu tiên là gọt vỏ sơn dược rồi hấp chín, sau đó dùng thìa nghiền nhuyễn, lại hầm đậu đỏ thành cháo loãng rồi trộn chung với sơn dược. Công đoạn này phải thật tỉ mỉ, tỷ lệ điều chế phải chính xác, nhiều một phần thì ngọt quá, ít một phần thì bị nhạt. Phượng Ninh hầu hạ đích mẫu dùng bữa từ nhỏ nên tay nghề làm bánh đã dày công tôi luyện.

Người ta thường nói, mỗi một loại bánh đều chú trọng cả hình thức, mùi thơm lẫn hương vị. Phượng Ninh cẩn thận điêu khắc bánh sơn dược đậu đỏ thành hình hoa mai, một vài chiếc bánh được rắc cánh hoa để tăng mùi thơm, một vài chiếc bánh được tô điểm bằng hạt vừng, thậm chí còn điêu khắc sơn dược nghiền nhuyễn còn lại thành khung cảnh thuyền đánh cá về bến, một đĩa bánh ngọt nho nhỏ lại được Phượng Ninh chế tạo thành bức tranh điêu khắc xinh đẹp.

Dương Ngọc Tô ngồi bên cạnh vừa xem vừa trầm trồ.

Phượng Ninh làm hai đĩa bánh, một đĩa cho Dương Ngọc Tô, Dương Ngọc Tô chỉ ăn nửa đĩa, nửa còn lại tặng cho Chương Bội Bội để bày tỏ lòng biết ơn. Một đĩa khác, Phượng Ninh lén lút bỏ vào hộp đồ ăn, còn bỏ thêm nước đá, tranh thủ lúc Dương Ngọc Tô nghỉ trưa, nàng lấy cớ là đến Thượng công cục hỏi bổ tử để mang cho Bùi Tuấn.

Hôm qua Phượng Ninh đã hẹn với Bùi Tuấn là sẽ gặp nhau ở Thuận Trinh môn, nàng không dám thất hứa nên xách hộp đồ ăn đứng dưới bóng râm chờ hắn từ sớm.

Ánh chiều tà rực rỡ xuyên thấu qua cành lá sum suê, để lại những đốm sáng loang lổ trên mặt đất. Phượng Ninh đổ mồ hôi nhễ nhại, nước đá trong hộp đã gần như tan hết. Thấy bánh ngọt không còn ngon miệng như ban đầu, Phượng Ninh nhìn chung quanh Thuận Trinh môn một lượt, trong lòng rất thất vọng.

Người như hắn sẽ không nuốt lời đâu nhỉ?

Tiếc rằng Phượng Ninh chờ từ trưa đến khi xế chiều, Thuận Trinh môn sắp đóng cửa mà vẫn chưa thấy bóng dáng Bùi Tuấn đâu. Nàng chán nản xách hộp đồ ăn về cung.

Buổi chiều Dương Ngọc Tô đến Ty lễ giám một chuyến, đến khi về thì không thấy bóng dáng Phượng Ninh. Nàng ấy chờ thật lâu mới thấy Phượng Ninh ở cửa, nhìn gò má nàng đỏ bừng, vẻ mặt mệt mỏi, nàng ấy hỏi: “Muội sao vậy?”

Phượng Ninh không dám nói thật, chỉ vơ bừa một cái cớ để qua loa cho xong.

Nàng không trách Bùi Tuấn, chắc chắn hắn có việc gấp nên mới lỡ hẹn. Vậy nên ngày hôm sau, nàng vẫn xuất hiện ở Thuận Trinh môn đúng giờ. Còn phải cảm ơn lúc trước Mao Xuân Tụ xa lánh nàng, Thượng công không giao cho nàng nhiều việc, chỉ hỏi nàng am hiểu làm những gì, thi thoảng sửa soạn lại công văn cho Thượng công cục, ngoài ra còn có giúp tú nương thêu thùa, việc này có thể để đến tối làm.

Hai ngày liên tiếp không gặp được Bùi Tuấn, trong lòng Phượng Ninh hơi nản chí.

Thoáng chốc đã đến Đoan ngọ, các cô nương lần lượt ra cung. Sau khi tiễn Dương Ngọc Tô rời đi, Phượng Ninh lập tức quay về Diên Hi cung, tiếp tục làm bánh cho Bùi Tuấn. Không cần biết ân công đang bận chuyện gì, nàng đã hứa hẹn thì tuyệt đối không thể thất hứa.

Nàng không biết khi nào Bùi Tuấn mới đến Thuận Trinh môn, vậy nên nàng không còn cách nào khác ngoài chờ hắn.

Tết Đoan ngọ mùng năm tháng năm là tết thuyền rồng, Hoàng đế và Thái hậu ở bên hồ Thái Dịch xem đua thuyền rồng. Cuộc đua bắt đầu từ đầu giờ mùi, kết thúc vào cuối giờ thân. Mà trong khoảng thời gian này, Phượng Ninh đang chờ ở Thuận Trinh môn.

Khắp hoàng cung đều là tai mắt của Hoàng đế, hai ngày đầu ám vệ nhận được mệnh lệnh của Hoàng đế nên làm lơ Phượng Ninh. Đến tết Đoan ngọ, mọi người đều rời cung đón tết, chỉ còn một mình nàng mồ hôi nhễ nhại đứng chờ dưới bóng râm, khuôn mặt trứng ngỗng to bằng bàn tay, đôi mắt hạnh ướt át, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng thương. Cuối cùng đến chiều tối tan cuộc, ám vệ bẩm báo chuyện này với Hoàng đế.

Hoàng đế ngây người trong giây lát. Hắn cứ nghĩ chỉ cần bỏ mặc nàng một ngày thì nàng sẽ hết hy vọng, không ngờ ngay cả ngày Đoan ngọ mà nàng vẫn không rời cung, thật đúng là cứng đầu.

Nhưng thế thì sao? Nàng càng bám chặt, hắn càng không thể cho nàng cơ hội. Đám nữ nhân trong hậu cung kia chưa bao giờ lọt vào mắt Bùi Tuấn, huống chi là người có thân phận thấp bé nhất như nàng.

Hai ngày trôi qua, Bùi Tuấn đã hoàn toàn quên Phượng Ninh. Đương nhiên, hắn không cho Phượng Ninh bất cứ cơ hội nào không có nghĩa là hắn sẽ thay đổi thói quen của mình chỉ để tránh mặt nàng.

Ngày mười hai tháng năm, Bùi Tuấn tiếp kiến một đám sứ thần, đối phương dâng một con hãn huyết bảo mã cho hắn.

Hôm nay, Bùi Tuấn chơi đùa tận hứng ở Thượng lâm uyển, đến đầu giờ dậu chiều tối, hắn rẽ sang Huyền Vũ môn hồi cung.

Mặt trời chiều tối đã nấp sau áng mây đen, sương mù bao phủ khắp nơi, chỉ chốc lát sau đã mưa rả rích rơi xuống. Gió đêm thổi qua, bóng dáng mảnh mai ấy đứng bên cung tường, có lẽ là vì mệt mỏi nên mí mắt của nàng cứ rủ xuống như ngủ thiếp đi, bàn tay mảnh khảnh vẫn giữ chặt hộp thức ăn không buông ra, cứ như một bông hoa trắng nở rộ trên nham thạch, vừa nhu hoà vừa cứng cỏi.

Bùi Tuấn mím môi, đứng yên trước bậc thang Thuận Trinh môn.

Lúc này, ám vệ nhảy xuống thành lâu, nhìn Phượng Ninh đang gật gù ở cách đó không xa, nhỏ giọng bẩm báo với Bùi Tuấn: “Bẩm chủ tử, Lý cô nương đã đến đây suốt mười ngày, không bỏ sót ngày nào, mỗi ngày lại mang theo một loại bánh không trùng lặp.”

Có lẽ là vì cảm nhận được điều gì đó, Phượng Ninh ngáp một cái rồi mở mắt, lập tức thấy nam nhân tuấn tú ấy. Trong giây lát, tâm trạng của nàng cứ như nắng hạn lâu ngày cuối cùng cũng chờ mưa về. Phượng Ninh không màng đến lễ tiết, mừng rỡ xách hộp thức ăn chạy đến.

“Ân công, cuối cùng ta cũng chờ được ngài rồi!”

Vẫn là câu nói này, có điều vui sướng hơn lần trước rất nhiều, song đồng thời âm cuối như ẩn chứa sự tủi thân, hay là làm nũng mà ngay cả chính bản thân nàng cũng không nhận ra.

Nhìn dáng vẻ chật vật của nàng, khóe môi Bùi Tuấn nhếch lên, không tiếp lời nàng. Vẻ mặt của hắn lọt vào mắt Phượng Ninh khiến nàng cho rằng hắn đang áy náy. Nàng hào phóng nghĩ lý do thay hắn: “Ta không trách ngài, ta biết ngài rất bận, trước công việc quan trọng, không phải mình muốn thoát thân thì có thể thoát thân.”

Nét mặt của nàng vẫn sinh động như trước, không có một chút oán trách.

Bùi Tuấn đành cạn lời. Lần đầu tiên hắn thấy được sự bền bỉ không tầm thường từ thiếu nữ này. Nàng khiến hắn nhớ lại lần đầu vào kinh, bách quan mời hắn đăng cơ từ Đông Hoa môn, nhưng Đông Hoa môn vốn là lối đi của bề tôi khi vào cung nên hắn không đồng ý. Nếu di chiếu cho hắn làm Thiên tử thì hắn nhất định phải đi vào từ Chính Dương môn, không thì hắn thà không làm Hoàng đế này. Dựa vào nghị lực ấy, Bùi Tuấn mới khiến Thái hậu và Thủ phụ nhượng bộ.

Bùi Tuấn đánh giá cao bất kỳ ai có nghị lực, chỉ tiếc rằng nghị lực của nàng dùng sai chỗ.

Bùi Tuấn ngước mắt nhìn chung quanh, sau đó chỉ vào Ngự cảnh đình, ra hiệu cho nàng đuổi theo mình. Phượng Ninh chờ suốt mười ngày mới gặp lại hắn nên vui sướng vô cùng, hân hoan đi theo hắn vào Ngự cảnh đình.

Ngự cảnh đình được đặt ở nơi cao nhất trong Ngự hoa viên, trước đình được trang trí bằng đá Thái Hồ, dẫn dòng nước chảy quanh, cảnh sắc động lòng người. Cứ đến ngày tết Trùng Cửu mùng chín tháng chín hằng năm, người trong cung sẽ trèo lên chỗ này.

Cơn mưa lớn dần, tạo thành một tấm rèm nước mưa chảy xuống mái hiên, ngăn cách không gian bên trong với thế giới bên ngoài.

Phượng Ninh vội vàng đặt hộp thức ăn lên bàn đá. Hôm nay nàng làm hai phần điểm tâm cho Bùi Tuấn, một phần là tích ngọc cao được làm bằng sơn dược và đậu xanh, một phần là xíu mại thịt gà. Kể từ hôm ấy ăn bánh ngọt do Phượng Ninh chế biến, Chương Bội Bội khen không ngớt lời, sau đó Phượng Ninh yêu cầu nguyên liệu nấu ăn nào cũng có đủ, nàng cũng nhân cơ hội này chế biến nhiều món ăn hơn.

Phượng Ninh đưa một tấm khăn cho Bùi Tuấn lau tay, bày đĩa lên bàn xong thì nhân tiện ngồi xuống đối diện hắn. Bùi Tuấn lau tay xong thì cau mày nhìn cô nương khờ khạo ngồi đối diện với mình.

Thiên tử ngồi ở hướng Bắc, mặt hướng về phía Nam, không ai được phép ngồi đối diện dùng bữa với hắn. Nhưng hắn lại không thể trách Phượng Ninh, suy cho cùng thì trong mắt nàng, lúc này hắn vẫn là “ân công” của nàng.

Bùi Tuấn cưỡi ngựa cả buổi nên miếu ngũ tạng đã rỗng tuếch từ lâu, vì thế hắn không từ chối ý tốt của Phượng Ninh. Tranh thủ lúc Phượng Ninh không chú ý, ám vệ đã thử điểm tâm trước, xác nhận không đáng ngại thì Bùi Tuấn mới ăn. Sau khi ăn mấy miếng điểm tâm, hắn không thể không thừa nhận tài nấu nướng của Phượng Ninh không tồi, chẳng trách nàng dám thề thốt là sẽ báo đáp hắn.

Thấy hắn ăn nghiêm túc, trong lòng Phượng Ninh vô cùng thỏa mãn. Nàng rất săn sóc, lặng lẽ lấy một chiếc bình gốm nhỏ từ trong ống tay áo, rót nước trà cho hắn súc miệng. Bùi Tuấn không dùng nước trà mà tiểu nữ quan lén lút mang từ nơi khác đến, hắn lắc đầu tỏ ý từ chối. Phượng Ninh biết hắn cẩn trọng nên cũng không để bụng.

Sau khi lấp đầy bụng, Bùi Tuấn gác đũa xuống, nghiêm túc nhìn nàng: “Ta hỏi ngươi, thân phận của ngươi là gì?”

Nghe câu hỏi bất thình lình này, Phượng Ninh hơi sững sờ.

Khuôn mặt của Bùi Tuấn rất đẹp, lúc hắn nói chuyện, đuôi lông mày hơi cong lên cứ như đang cười, nhưng cũng chỉ trông giống mà thôi. Trên người hắn cứ có khí thế vô hình nào đó khiến bất kỳ ai cũng không dám lỗ mãng trước mặt hắn.

Phượng Ninh nuốt nước miếng, cẩn thận tìm từ: “Ta là nữ quan chứ sao.”

Bùi Tuấn giận quá bật cười. Nàng vẫn biết mình là nữ quan cơ đấy.

“Chức trách của nữ quan là gì?”

“Ta là nữ quan của Thượng công cục, phụ giúp việc thêu thùa may phá.”

Bùi Tuấn nghiêm nghị nói: “Bất cứ nữ nhân nào trong cung cũng đều là người của Hoàng đế, ngươi dám ngang nhiên gặp riêng ta, lỡ bị kẻ có tâm nhìn thấy thì sẽ phạm tội khi quân.”

Vừa nghe hai chữ “gặp riêng”, Phượng Ninh đã đứng phắt dậy, giữ vạt áo cách hắn thật xa, cãi lại theo phản xạ: “Chúng ta nào có…”

Nàng đưa mắt nhìn chung quanh, bốn bề vắng lặng, mưa rơi tầm tã cứ như một tấm lưới khổng lồ phủ lên đầu hai người. Nhìn khung cảnh này thì đúng là rất giống nàng và Bùi Tuấn đang gặp riêng, gò má của nàng thoáng chốc đỏ bừng, rủ mi mắt nói lí nhí: “Ta chỉ biết ơn ân cứu mạng của ngài thôi, ta không có ý đồ không an phận.”

Thấy nàng đứng hầu một bên, Bùi Tuấn thoải mái hơn: “Tốt nhất là ngươi không có, không thì chẳng khác nào khi quân.”

Bị hắn nói như vậy, Phượng Ninh vô cùng xấu hổ, cắn môi nói: “Ta nói thật với ngài, ta vốn không định ở lại trong cung. Thời hạn làm nữ quan là hai năm, chờ hết hạn hai năm, ta sẽ được rời cung.”

Vừa nghe câu “ta vốn không định ở lại trong cung”, sắc mặt Bùi Tuấn thoáng chốc thay đổi. Chẳng lẽ nàng muốn ở lại hoàng cung thì có thể ở lại chắc?

Hắn nói thẳng: “Hoàng đế chưa chắc đã để mắt đến ngươi.” Trong lòng lại nói: Trẫm chướng mắt ngươi.

Phượng Ninh cũng không chịu yếu thế, nhe răng đáp lại: “Thế thì càng tốt, ta cũng không muốn làm phi tử của bệ hạ.”

Bùi Tuấn bị nàng chặn họng đến mức không biết phải tức tối thế nào.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.