Trời tối dần, tiếng chuông điểm giờ dậu vang lên, như những nốt nhạc đòi mạng đâm vào tim Vĩnh Ninh Hầu.
Ông ấy run rẩy quỳ trước mặt Bùi Tuấn khóc lóc:
"Thần ngu muội, vừa rồi trong điện có chút giấu giếm, xin bệ hạ trị tội."
Hàng loạt hành động vừa rồi của Bùi Tuấn đã làm ông ấy nhìn ra thủ đoạn của vị Hoàng đế này. Lúc này Vĩnh Ninh Hầu không còn dám toan tính gì nữa, việc đầu tiên khi vào điện là dập đầu nhận tội. Ông ấy biết, trước một Đế vương có tâm tư phức tạp như vậy, cách khôn ngoan nhất là cúi đầu nghe lệnh.
Bùi Tuấn nghe xong, khẽ cười một tiếng, quả nhiên là người thông minh, nếu không thì cũng không thể ngồi được ở vị trí hiện tại.
Đoàn luyện sứ Kinh doanh quản lý việc tuần tra trộm cướp trong Kinh thành, vào thời khắc quan trọng có thể quyết định an nguy của cả hoàng thành. Năm xưa Giang Tân cũng mưu phản khi ngồi ở vị trí này. Vĩnh Ninh Hầu ở Kinh thành là nhân vật có tầm ảnh hưởng không nhỏ.
Bên cạnh Bùi Tuấn còn có thị quan ghi chép, hôm nay Vĩnh Ninh Hầu vào gặp Hoàng đế sẽ được ghi lại.
"Trẫm không hiểu lời của Vĩnh Ninh Hầu lắm, khanh có tội gì?"
Vĩnh Ninh Hầu cười khổ, thành thật khai báo: "Thần không dám lừa gạt bệ hạ nữa. Thực ra, trước đây Lý phủ đổi hôn ước cũng có nguyên nhân từ Hầu phủ. Hôn sự của tiểu nhi và Lý phủ là do mẫu thân thần định đoạt. Tuy định hôn với Lý nhị cô nương, nhưng thần và nội tử thật sự không thích thân phận thứ nữ của Lý nhị cô nương, nên liền làm ngơ với việc Lý gia "thay mận đổi đào". Còn hôm nay sở dĩ đến trình bày với bệ hạ, thực ra là..."
"Thực ra là muốn đổ hết tội lỗi cho Lý Nguy, bảo vệ danh tiếng của Hầu phủ phải không?" Bùi Tuấn tiếp lời.
Vĩnh Ninh Hầu nước mắt lưng tròng, liên tục dập đầu: "Thánh thượng anh minh, đúng là như vậy."
Bùi Tuấn lại "ồ" lên một tiếng: "Ban đầu trẫm còn tưởng là trẫm làm khó, cản trở hôn sự của hai nhà, định an ủi bù đắp cho Vĩnh Ninh Hầu phủ, bây giờ xem ra hình như không cần nữa..."
Vĩnh Ninh Hầu không dám thở mạnh: "Thần có tội, thần có tội..."
Bùi Tuấn gật đầu, ánh mắt chuyển sang Hàn Tử Lăng: "Ái khanh vừa rồi nói thế tử Hầu phủ và Lý Phượng Ninh chưa từng gặp mặt, lời này có thật không?"
Hàn Tử Lăng quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu.
Vĩnh Ninh Hầu liếc nhìn Hàn Tử Lăng phía sau, nhớ đến việc Hàn Tử Lăng ở hành cung bị sắc đẹp của Lý Phượng Ninh mê hoặc, nhất quyết đòi từ hôn. Chuyện này chưa chắc Hoàng đế không biết, cho nên không dám thử thách giới hạn của Hoàng đế nữa, vội vàng đáp: "Trước khi Lý cô nương vào cung quả thật chưa từng gặp mặt, sau khi vào cung thì ở hành cung có tình cờ gặp mặt một lần."
"Ồ..." Bùi Tuấn lại cười, lần này hắn hỏi Hàn Tử Lăng: "Hàn Thế tử, trước khi gặp mặt đã đồng ý cưới đích nữ Lý phủ, vậy sau khi gặp mặt thì sao?"
Một dòng mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng Vĩnh Ninh Hầu, ông ấy lặng lẽ liếc nhìn nhi tử, lo lắng đến mức tim muốn nhảy ra ngoài.
Hoàng đế quả nhiên là Hoàng đế, nói trúng tim đen.
Mồ hôi trên trán Hàn Tử Lăng rơi xuống từng giọt, ướt cả mu bàn tay. Trong lòng hắn ta rất bất mãn, vừa rồi Hoàng đế nói những lời đó trong đại điện, rõ ràng đang bao che cho Lý Phượng Ninh, tại sao chứ? Tại sao chỉ một câu nói của hắn đã có thể xoay chuyển càn khôn? Hắn muốn làm một minh quân khoan dung thì nên công khai trừng phạt Lý Nguy, đuổi Lý Phượng Ninh ra khỏi cung, tác thành cho hôn sự của Hầu phủ. Nhưng không, giấc mộng của hắn ta đã tan vỡ.
Hàn Tử Lăng đã gặp Bùi Tuấn vài lần, vị Thiên tử trẻ tuổi này ăn nói nho nhã, khí chất hơn người, dung mạo cũng tuấn tú, cử chỉ thì khiêm tốn ôn hòa, còn tưởng rằng hắn từ phiên vương nhập triều kế vị chắc sẽ phải thận trọng trước mặt các đại thần. Nhưng hắn ta đã nhìn lầm. Hôm nay hắn ta mới thấy được sự đáng sợ thực sự của hắn, chỉ vài câu nói ngắn ngủi đã nắm được phụ thân hắn ta, bây giờ lại treo một thanh kiếm trên đầu hắn ta.
Trong lòng Hàn Tử Lăng dù bất mãn đến đâu, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra chút nào, hắn ta ấp úng đáp:
"Bẩm bệ hạ, trước khi gặp Phượng Ninh cô nương, thần quả thật chê bai thân phận thứ nữ của nàng ấy, sau khi gặp mặt biết được Phượng Ninh cô nương bị Lý phủ lừa gạt mới đổi hôn ước, thần chán ghét bộ mặt của Lý phủ, cho rằng không thể kết thân với một gia đình như vậy, cho nên mới có ý định từ hôn."
Hàn Tử Lăng tuyệt nhiên không nhắc đến tâm tư của mình đối với Phượng Ninh.
Vĩnh Ninh Hầu thấy nhi tử trả lời khéo léo, thở phào nhẹ nhõm.
Bùi Tuấn vẫn không định buông tha hắn ta, nghiêng đầu nhìn hắn ta, cười nói: "Trong lòng khanh có tiếc nuối không?"
Hàn Tử Lăng thật sự muốn khóc.
Hôm nay hắn ta vào cung làm gì để phải chịu tội như vậy?
Nhưng Hàn Tử Lăng không ngốc, Hoàng đế rõ ràng muốn nắm thóp hắn ta, hắn ta không thể trốn thoát, vì vậy hắn ta ngẩng lên, vẻ mặt đau khổ và bất lực đáp:
"Bệ hạ, thần nói thật lòng, Phượng cô nương dung mạo như hoa, thần nói không tiếc nuối là giả, nhưng đây là thần tự làm tự chịu, là thần không xứng với nàng ấy, thần không còn gì để nói."
Thẳng thắn thừa nhận, sắc mặt Bùi Tuấn lại giãn ra. Thực ra hắn chưa bao giờ coi Hàn Tử Lăng là kẻ đáng bận tâm. Một kẻ vong ân bội nghĩa như hắn ta không đủ để hắn có chút cảm xúc nào. Mục đích của hắn là răn đe Vĩnh Ninh Hầu. Hiện nay đang dùng binh ở Tây Nam, thế lực quân đội phức tạp, Vĩnh Ninh Hầu lại không kết bè kết phái, thu phục được người như vậy mới là thượng sách.
Vĩnh Ninh Hầu thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ nghiêm khắc, chỉ vào Hàn Tử Lăng nói với Hoàng đế: "Bệ hạ, xin người cho phép thần dạy dỗ đứa con bất hiếu này, nữ quan của Thiên tử há có thể để nó tiếc nuối..."
Bùi Tuấn đã chậm rãi đứng dậy: "Ái khanh muốn dạy dỗ thì cứ về mà dạy, còn chuyện hôm nay, trẫm niệm tình ái khanh có công lao, tạm thời gác lại không nhắc đến, mong ái khanh sau này tận tâm làm việc."
Vĩnh Ninh Hầu lập tức hiểu ý của Hoàng đế, chính là nắm giữ nhược điểm này, để ông ấy sau này nghe theo mệnh lệnh .
"Đây là bổn phận của thần, bệ hạ có gì phân phó, thần quyết nghe theo."
Vĩnh Ninh Hầu thấy Hoàng đế đã bước đi, vội vàng nói tiếp: "Thần còn một việc muốn thỉnh cầu bệ hạ?"
Bùi Tuấn dừng bước, nghiêng đầu nhìn ông ấy: "Việc gì?"
"Hôn sự của Hầu phủ và Lý phủ, thần không biết..."
Bùi Tuấn cười lớn, xua tay: "Đó là chuyện của hai phủ các khanh, trẫm không quản chuyện riêng của thần tử."
Nói cách khác, kết hôn hay không, Hoàng đế không can thiệp.
Vĩnh Ninh Hầu cảm thấy khó xử. Nếu thành thân thì Lý Nguy đã bị Hoàng đế khiển trách, cưới Lý Vân Anh thì Hầu phủ chịu thiệt, không thành thân thì nhi tử chậm trễ thành lập gia thất, Hoàng đế cũng không yên tâm. Ai mà vui vẻ khi thấy nữ quan của mình bị thần tử nhòm ngó.
Hầu phu nhân cả ngày hôm nay như ngồi trên đống lửa, lo lắng hai phụ tử gây họa, đến chiều tối thấy trượng phu và nhi tử ủ rũ trở về, trước tiên là thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại mắng: "Đã bảo không cho hai người đi, hai người cứ khăng khăng đòi đi, bây giờ thì hay rồi, chịu thiệt thòi rồi chứ gì."
Vĩnh Ninh Hầu lại xua tay: "Đi là phải đi, không đi thì Thánh thượng cũng sẽ triệu chúng ta vào cung. Chúng ta chủ động đến, Thánh thượng bớt giận một chút, may mà hôm nay chỉ bị giật mình chứ không có nguy hiểm gì."
Chỉ tiếc sau này muốn trung lập là không được nữa rồi, phải làm một con chó trung thành của Hoàng đế.
Ba người trở về hậu viện dùng bữa, Vĩnh Ninh Hầu cho lui người hầu, nghiêm nghị nhìn Hàn Tử Lăng:
"Chuyện hôm nay con cũng đã thấy rồi đó, Thánh thượng ra mặt bảo vệ Lý Phượng Ninh, ít nhất cũng chứng tỏ người coi trọng Lý Phượng Ninh, cho dù hiện tại chưa được sủng hạnh thì sau này cũng sẽ là phi tử, con hãy từ bỏ ý định này đi, mau chóng trả lại tín vật."
Trên đường về, Vĩnh Ninh Hầu cũng đã nghĩ thông suốt, nói với Hầu phu nhân: "Lý Nguy đã mất lòng Thánh thượng, hôn sự với Lý phủ không thể tiếp tục nữa, nhân cơ hội này từ hôn. Nàng mau chóng tìm mối hôn sự khác cho Tử Lăng, nhất định phải để nhi tức phụ vào cửa trong vòng nửa năm."
Nếu Hàn Tử Lăng đã thành thân thì ông ấy cũng yên tâm về Hoàng đế, sau này ông ấy an phận làm việc cho Hoàng đế, Hầu phủ sẽ được bảo toàn.
Đáng tiếc, vừa dứt lời, Hàn Tử Lăng liền đặt đũa xuống, mặt lạnh đứng dậy hành lễ với hai người: "Con thấy hơi mệt, không dùng bữa cùng phụ mẫu nữa, con xin phép cáo lui."
Nói xong liền rời khỏi chính sảnh.
Vĩnh Ninh Hầu tức đến mặt mày tím tái:
"Cái đồ hỗn láo này, ngươi vẫn còn chưa từ bỏ ý định sao."
"Ngươi định chọc tức chết lão tử phải không!"
Hầu phu nhân vội vàng đứng dậy xoa dịu Hầu gia: "Lão gia nhỏ giọng một chút, kẻo bị người khác nghe thấy, truyền vào cung..."
Hiện nay trong Hầu phủ khó mà nói không có tai mắt của Cẩm y vệ, Vĩnh Ninh Hầu đành nuốt cơn giận xuống.
Hàn Tử Lăng trở về thư phòng, đóng cửa lại, một mình tựa vào cửa sổ, lấy miếng ngọc bội giấu trong tay áo ra ngẩn ngơ.
"Phượng Ninh à, Phượng Ninh à..." Hắn ta gọi tên nàng, giá như ngày đính hôn hắn ta kiên quyết gặp nàng một lần thì tốt biết mấy, vậy thì đã không có nỗi đau khổ cầu mà không được như bây giờ.
Hàn Tử Lăng nhớ đến thái độ cứng rắn của Hoàng đế, không khỏi buồn bực.
Nàng gả cho Thiên tử thì có gì tốt, phải tranh giành tình cảm với bao nhiêu nữ nhân khác, sống những ngày tháng lo lắng đề phòng, còn không bằng làm phu nhân của Vĩnh Ninh Hầu thế tử được tự do tự tại.