Hai bên Đông Tây của Càn Thanh điện chính là Đoan Ninh điện và Mậu Cần điện. Phía Nam Đoan Ninh điện đặt một chiếc đồng hồ tự vang. Giờ Thân vừa điểm, tiếng chuông thanh thoát ngân vang khắp không trung, từng hồi từng hồi vọng lại trong điện, làm cho đại điện chín gian càng thêm trang nghiêm.
Dưới ngai vàng, hơn mười đại thần hoặc đứng hoặc quỳ. Có bốn Ngự sử của Đô sát viện, đứng đầu là Thiêm Đô Ngự sử. Có Lễ bộ Thượng thư Viên Sĩ Hoằng, và nhân vật chính bị buộc tội là Lễ bộ Thị lang Hà Sở Sinh. Nghe tin nữ nhi bị đánh, Binh bộ Thượng thư Trần Quang Trác vội vàng chạy đến đòi công đạo, Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trương Dũng cũng có mặt dự thính. Còn thân phụ của Lý Phượng Ninh là Lý Nguy lại không được phép vào điện, mà phải quỳ ở hành lang phía Đông Càn Thanh điện.
Bùi Tuấn ung dung ngồi trên ngai vàng, hai tay mân mê chuỗi tràng hạt bồ đề, lặng lẽ nhìn các quan viên phía dưới tranh cãi.
Bùi Tuấn có một thói quen, hắn thích xem các đại thần cãi nhau. Mỗi khi cãi nhau đến mức kịch liệt, dù ngày thường có là vị Các lão đức cao vọng trọng đến đâu, họ cũng đều phùng mang trợn mắt, nói chuyện như dân chợ búa. Hắn thích nhìn những đại thần đạo mạo này bộc lộ bản chất. Không có chuyện gì là không thể giải quyết bằng một trận cãi vã, nếu có, vậy thì cứ tiếp tục cãi. Đợi đến khi tất cả bộc lộ hết lá bài của mình, bậc Đế vương hắn mới có thể ngồi vững trên đài quan sát, làm người phán xử.
Từ khi phụ vương qua đời, mười lăm tuổi tiếp quản phủ Tương Vương cho đến ngày nay, hắn đều dựa vào thủ đoạn này nắm giữ tất cả các thần tử.
Vì thế hôm nay, các quan vừa vào điện, còn chưa đợi Bùi Tuấn truyền lệnh đã hành lễ rồi theo lệ bắt đầu cãi nhau.
Các Ngự sử của Đô sát viện nhắm mũi dùi vào Lễ bộ Thị lang Hà Sở Sinh, nói rằng năm xưa Lý Nguy đã hối lộ y mới đưa được nữ nhi vào cung.
Một vị Ngự sử mở miệng mắng Lễ bộ Thị lang Hà Sở Sinh: "Lễ bộ có quy định rõ ràng phải tuyển chọn đích nữ nhập cung, Lý phủ rõ ràng có đích nữ là Lý Vân Anh, tại sao ngươi lại đồng ý cho thứ nữ Lý nhị tiểu thư vào cung?"
Hà Sở Sinh đã sáu mươi lăm tuổi, dáng người cao gầy, khoác trên mình bộ quan phục màu đỏ rộng thùng thình, tay áo phất phơ, trông có vài phần tiên phong đạo cốt: "Lý Phượng Ninh ghi tên dưới danh nghĩa đích mẫu, xét ra cũng là đích nữ, nàng ấy có dung mạo tuyệt sắc, nhập cung chẳng phải là lẽ thường tình sao?"
Một vị Ngự sử khác chắp tay hướng lên trên, chất vấn: "Theo ta được biết, Lý Vân Anh cũng là người hiểu lễ nghĩa, ngoài dung mạo kém hơn Lý Phượng Ninh, những mặt khác đều không có gì không ổn, sao ngươi không chọn nàng ta? Nhất định phải đưa một thứ nữ tài học kém hơn đích nữ vào cung, ngươi có nghĩ cho Thánh thượng không?"
Hà Sở Sinh biện bạch: "Đích nữ đã có hôn ước, đương nhiên đến lượt Lý nhị tiểu thư, ta sai ở chỗ nào?"
Ngự sử kia nghe vậy cười lạnh một tiếng: "Ngươi đường đường là Lễ bộ Thị lang, hành sự lại hồ đồ lỗ mãng như vậy. Ngươi có điều tra kỹ càng không? Người thực sự có hôn ước không phải là Lý Vân Anh mà là Lý Phượng Ninh."
Lời vừa dứt, trong điện lập tức im phăng phắc, Liễu Hải hai mắt suýt nữa trợn tròn như chuông đồng.
Có chuyện này sao?
Bùi Tuấn nghe được câu này, mắt hơi nheo lại, ánh mắt lạnh lẽo chợt lóe rồi biến mất. Hắn không còn mân mê chuỗi tràng hạt nữa, treo nó lên ngón út, hai tay chống lên bàn không nói một lời.
Bên kia Hà Sở Sinh đã vội vàng nhảy dựng lên: "Ngươi nói bậy, ngươi vu khống!"
Trần Ngự sử rõ ràng là có chuẩn bị mà đến, thần sắc bình tĩnh nói: "Hà đại nhân đừng giả ngu nữa, ta có vu khống hay không, ngươi hỏi Vĩnh Ninh Hầu là biết."
Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào người Vĩnh Ninh Hầu đang quỳ ngay từ khi vào điện.
Bùi Tuấn ngồi thẳng dậy, giơ tay ra hiệu cho Vĩnh Ninh Hầu tiến lên.
Vĩnh Ninh Hầu không dám đứng dậy, chỉ nhích gối về phía trước, dập đầu lia lịa: "Bệ hạ, thần có việc muốn tấu."
Bùi Tuấn nhướng mày: "Nói."
Vĩnh Ninh Hầu cười khổ: "Trưa nay chuyện Lý gia dâng nữ nhi đã lan truyền khắp nơi, mà chuyện này lại trùng hợp có liên quan đến Hầu phủ, cho nên thần đến đây thỉnh tội với bệ hạ. Kính xin bệ hạ cho phép thần trình bày, những gì Trần đại nhân vừa nói đều là sự thật. Hầu phủ và Lý gia vốn có hôn ước, ban đầu định hôn ước với tiểu nữ nhi Lý Phượng Ninh, một năm trước trong cung tuyển nữ quan, cũng không biết vì lý do gì Lý đại nhân lại đưa tiểu nữ nhi vào cung, đổi hôn ước thành đại nữ nhi…"
Nói đến đây, Vĩnh Ninh Hầu lộ vẻ khó xử: "Thần nghĩ hai đứa nhỏ chưa từng gặp mặt, hôn nhân đại sự là do phụ mẫu định đoạt. Lý phủ quyết định như vậy, Hầu phủ chúng thần cũng không tiện lên tiếng, nên đành chấp nhận. Nhưng hôm nay chuyện này đã ầm ĩ, thần mới biết Lý Nguy dùng kế "thay mận đổi đào", ép Phượng Ninh cô nương từ hôn với Hầu phủ. Nghĩ đến nàng ấy cũng là người vô tội, thần thật sự không đành lòng, cho nên cố ý đến đây trình bày với bệ hạ."
Tuy lời lẽ của Vĩnh Ninh Hầu rất thành khẩn, nhưng Bùi Tuấn đã hiểu rõ ý tứ.
Ý ông ấy là trừng phạt Lý Nguy là đúng, nhưng đừng liên lụy đến Lý Phượng Ninh.
Tại sao lại bảo vệ Lý Phượng Ninh?
Chắc là Hàn Tử Lăng đã để ý Lý Phượng Ninh, muốn nối lại duyên xưa.
Bùi Tuấn cười khẩy trong lòng.
Toan tính thật khéo.
Hàn Tử Lăng túa mồ hôi đầm đìa, cúi đầu không nói.
Phụ thân đã dặn dò hắn ta trước, không được lộ ra một chút ý thích nào với Lý Phượng Ninh để tránh hỏng việc, cho nên Hàn Tử Lăng ngoài việc dập đầu ra, không nói một lời.
Mục đích thực sự của Vĩnh Ninh Hầu là muốn tách Hầu phủ ra khỏi chuyện đổi hôn ước, đổ hết trách nhiệm lên đầu Lý Nguy, tuyệt đối không để người ta biết Hầu phủ chê bai xuất thân của Lý Phượng Ninh mà đổi sang cưới đích nữ. Còn việc bảo vệ Lý Phượng Ninh chẳng qua chỉ là tấm bình phong mà vị Hầu gia lão luyện này dựng lên.
Bùi Tuấn lặng lẽ nhìn hai phụ tử bọn họ một lúc, thần sắc không có gì thay đổi rõ rệt.
"Theo các khanh nói, tội lỗi đều tại Lý Nguy?"
Một Ngự sử lập tức tiếp lời, chỉ vào Hà Sở Sinh nói: "Bệ hạ, Lý Nguy đương nhiên là kẻ chủ mưu, nhưng Hà Thị lang này lại càng đáng hận, thân là quan viên Lễ bộ lại dám ngang nhiên nhận hối lộ, đặt uy nghiêm của Thiên gia vào đâu? Đặt thể diện của Bệ hạ vào đâu?"
Hà Sở Sinh nghe vậy liền phản bác: "Vớ vẩn!" Sau đó y chắp tay hướng về Bùi Tuấn: "Bệ hạ minh xét, lão thần xin lấy tính mạng cả nhà ra thề, lão thần tuyệt đối không có nhận hối lộ."
Ngày đó, Lễ bộ Lang trung phụ trách tuyển chọn đã dẫn Lý Nguy đến gặp y. Lý Nguy nói rằng đích nữ đã đính hôn, dưới gối còn có một thứ nữ, đã ghi tên dưới danh nghĩa đích mẫu, tính tình ngây thơ trong sáng, dung mạo tuyệt trần, muốn dâng lên cho bệ hạ làm nữ quan. Những cô nương này tuy là lấy danh nghĩa làm nữ quan cho bệ hạ, nhưng thực chất là Lễ bộ và Nội các tuyển chọn phi tần cho Hoàng đế, tài năng chỉ là thứ yếu, dung mạo và tính tình mới là quan trọng nhất. Vì vậy y đã hẹn Lý Nguy dẫn nữ nhi đến gặp mặt tại trà lâu đối diện phố Kỳ Bàn. Vừa nhìn thấy Lý Phượng Ninh, y đã kinh ngạc không thôi.
Có tiền lệ của Tiên đế, các đại thần đều mong muốn Hoàng đế sớm thành gia lập thất, nối dõi tông đường, cho nên Thủ phụ Nội các Dương Nguyên Chính và Lễ bộ Thượng thư tiền nhiệm Mao Toại đã dặn dò y, trong các phủ đệ của quan viên tam phẩm trở lên đã có không ít cô nương hiểu lễ nghĩa được tuyển chọn, lệnh cho y chọn thêm một số cô nương dung mạo xuất chúng trong các phủ đệ tam phẩm trở xuống để hầu hạ Thánh giá. Đây cũng là một trong những quy tắc ngầm của Lễ bộ khi tuyển phi, không cần phải công khai nói ra, tất cả mọi người đều hiểu trong lòng.
Cho nên khi nhìn thấy Lý Phượng Ninh, Hà Sở Sinh hầu như không do dự, lập tức đưa danh thiếp của Lý Phượng Ninh vào danh sách trúng tuyển.
Còn về việc nhận hối lộ… Có lẽ Lý Nguy có đưa tiền bạc cho người bên dưới, nhưng Hà Sở Sinh y vô tội.
"Lý Nguy có hối lộ người khác hay không, ta không biết, nhưng Hà Sở Sinh này chưa từng nhận của ông ta một đồng nào. Ta chỉ gặp mặt ông ta và nữ nhi của ông ta một lần, thấy Lý nhị cô nương quả nhiên quốc sắc thiên hương mới cho phép nàng ấy vào cung."
Trần Ngự sử lập tức quát lớn: "Quốc sắc thiên hương thì sao? Bệ hạ chúng ta là người tham luyến sắc đẹp sao? Ngươi thân là quan viên Lễ bộ, phải làm việc theo luật."
Hà Sở Sinh tức giận nói: "Ta không làm việc theo luật chỗ nào? Lý thị nữ ghi tên dưới danh nghĩa đích mẫu, nàng ấy lại thật sự xuất chúng mọi mặt, ta tuyển chọn nàng ấy vào cung hầu hạ bệ hạ có gì sai? Hơn nữa, Thánh thượng không tham luyến sắc đẹp, nhưng thân làm thần tử, bổn phận của ta là tuyển chọn nữ quan xuất sắc nhất để hầu hạ Hoàng thượng!"
Trần Ngự sử chỉ thẳng mặt y: "Hà Sở Sinh, ngươi chính là người mở cửa sau cho thứ nữ Lý gia!"
"Ta không có, chuyện ta không làm, ta tuyệt đối không nhận." Hà Sở Sinh cũng rất hùng hồn.
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm vang lên từ phía trên: "Khanh có thể nhận."
Hả?
Hà Sở Sinh ngây người, quay sang nhìn Hoàng đế với vẻ mặt kinh ngạc.
Tiếng ồn ào trong điện bỗng chốc ngưng bặt, mọi người nhìn nhau, không ai hiểu được ý nghĩa của câu nói vừa rồi.
Bùi Tuấn vẫn giữ vẻ mặt ung dung, tay mân mê chuỗi tràng hạt không ngừng, mỉm cười nói: "Hà ái khanh, khanh quên trẫm đã từng dặn dò khanh tuyển chọn một nữ tử tinh thông ngoại ngữ vào cung sao? Phòng văn thư của Ty lễ giám vừa vặn thiếu một người như vậy, khanh đã thay trẫm tuyển chọn rồi."
"Ờ, cái này…"
Hà Sở Sinh ngẩn người ra một lúc, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đột nhiên vỗ mạnh vào đầu: "Ây da, xem trí nhớ của lão thần này, đúng là có chuyện này!"
Bất kể Hoàng đế nói gì, cứ thuận theo lời của hắn thì chắc chắn không sai.
Có Hoàng đế chống lưng, mọi khó khăn đều được giải quyết.
Hàn Tử Lăng hoảng hốt ngẩng đầu lên, trong lòng dậy sóng.
Hoàng đế có ý gì đây?
Muốn bao che cho Lý Phượng Ninh?
Các Ngự sử nhìn nhau, biểu cảm mỗi người một khác.
"Bệ… bệ hạ, thật sự có chuyện này sao?"
Bùi Tuấn cười nhẹ, khoanh tay đứng dậy, đi lại trước ngai vàng: "Sao? Trẫm đã mở kim khẩu, còn có thể lừa các khanh sao?"
Hắn ghét nhất là bị coi thường.
Đám người kia lật tung chuyện của Lý Phượng Ninh ra, mục tiêu chẳng phải là muốn lợi dụng hắn để đuổi nàng ra khỏi cung sao? Phủ Vĩnh Ninh Hầu lúc này lại xen vào, chẳng qua muốn hắn thuận nước đẩy thuyền gả Lý Phượng Ninh cho Hàn Tử Lăng. Nếu Hoàng đế bị thần tử dắt mũi thì ngôi vị Hoàng đế này cũng đến hồi kết thúc rồi.
Hắn vốn không phải là người dễ dàng làm theo ý người khác.
Còn về việc ai là người tiết lộ chuyện này, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán ra.
Người coi Lý Phượng Ninh là cái gai trong mắt, lại biết rõ lai lịch vào cung của nàng, chỉ có thể là nữ nhi của Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Trương Dũng, Trương Nhân Nhân.
Cẩm y vệ có tai mắt khắp Kinh thành, ngoài Trương Nhân Nhân ra, không ai có thể nắm được tin tức nhanh nhạy như vậy. Còn về việc có người khác tham gia hay không thì phải hỏi Trương Nhân Nhân mới biết được.
Nghĩ đến đây, Bùi Tuấn bỗng đứng trên bậc thềm, sắc mặt âm trầm.
"Khi ấy trẫm dặn dò Hà ái khanh không được tiết lộ, nhưng tin tức quan trọng như vậy lại bị lộ ra ngoài, trẫm rất đau lòng." Bùi Tuấn liếc mắt nhìn Trương Dũng: "Trương Chỉ huy sứ."
Trương Dũng hôm qua vừa lập công từ Giang Nam trở về, vừa nghe chuyện này liền cảm thấy có gì đó không đúng. Ông ta lặng lẽ nhìn nữ nhi, thấy Trương Nhân Nhân mặt mày tái mét, rõ ràng đang lo sợ bất an. Trương Dũng liền biết hỏng chuyện rồi.
Thêm dầu vào lửa chưa chắc đã là lỗi lớn, nhưng nếu chuyện này là do Thiên tử bí mật chỉ thị thì tính chất sự việc đã hoàn toàn khác.
Trong lòng Trương Dũng lạnh lẽo, ông ta lập tức bước ra khỏi hàng, quỳ xuống nói: "Tội thần Trương Dũng nghe lệnh."
Bùi Tuấn thấy ông ta vội vàng nhận tội, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ồ, vì sao Trương Chỉ huy sứ lại nhận tội?"
Trương Dũng hầu hạ Hoàng đế đã hơn một năm, rất hiểu tính tình của vị đế vương này. Tuy còn trẻ tuổi, nhưng tâm tư sâu sắc như biển cả, Trương Dũng trước mặt hắn không dám có nửa phần lơ là: "Khởi bẩm bệ hạ, tin tức bị tiết lộ, thần là Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, khó tránh khỏi trách nhiệm."
"Ồ…" Bùi Tuấn đáp lại đầy ẩn ý, im lặng một lát, giơ chuỗi tràng hạt bồ đề chỉ về phía Trương Dũng: "Nếu vậy, trẫm giao người có tội khanh đi điều tra chân tướng sự việc, xem kẻ chủ mưu thật sự là ai."
"Người có tội" điều tra "kẻ chủ mưu", mỗi một chữ đều như mũi kim đâm vào người Trương Nhân Nhân. Nàng ta chưa bao giờ cảm thấy Bùi Tuấn đáng sợ như lúc này.
Không chỉ nàng ta, mà ngay cả Trần Hiểu Sương và Hạ Linh Chi cũng đều tái mặt.
Trương Dũng hiểu rõ hàm ý trong câu nói này, nhắm mắt lại, dập đầu nói: "Thần tuân chỉ."
Bên này, Hàn Tử Lăng trong lòng dậy sóng, quỳ gối cũng bắt đầu không vững.
Tình hình hoàn toàn không diễn ra theo dự đoán. Chuyện Phượng Ninh nhập cung một khi đã trở thành chỉ thị bí mật của Thiên tử, thì tất cả mọi thứ đều phải nhường bước, ngay cả hôn ước của hắn ta và Phượng Ninh cũng không còn giá trị nữa.
Không ai có tư cách tranh giành người với Thiên tử.
Phải làm sao bây giờ?
Như nhìn thấu sự bất mãn trong lòng hắn ta, Vĩnh Ninh Hầu trừng mắt nhìn hắn ta, ra hiệu cho hắn ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Hàn Tử Lăng cũng không dám chống đối trước mặt Hoàng đế, đành phải nghiến răng cúi gằm.
Đồng hồ điểm đúng giờ, một con nhạn cô độc bay lượn trên mái hiên một lúc, rồi bị tiếng chuông kinh động, bay vút lên trời cao.
Dương Uyển đứng đầu đám nữ quan nhìn lên bầu trời, không khỏi cảm khái vạn phần.
Hoàng đế thật cao tay, chỉ một câu nói nhẹ nhàng đã xoay chuyển toàn bộ cục diện. Mới vừa rồi nàng ta còn tiếc cho Lý Phượng Ninh, tiếc rằng dù nàng hầu hạ Thánh giá cũng khó mà thăng tiến được, bởi vì "xuất thân" của nàng không trong sạch, sau này ai cũng có thể chỉ trỏ sau lưng nàng mắng chửi.
Nhưng bây giờ nàng đã trở thành nữ quan duy nhất được Hoàng đế "cố ý tuyển chọn" vào cung, thân phận đã hoàn toàn khác.
Đây chính là "một lần vất vả cả đời nhàn nhã", là "rút củi đáy nồi".
Vừa rồi ở Dưỡng Tâm điện, nàng ta còn thấy lạ, Bùi Tuấn cho nhiều nữ quan đi theo như vậy có mục đích gì, bây giờ nàng ta đã hiểu rõ, chính là để nói cho tất cả mọi người biết, đừng có ý đồ gì với Lý Phượng Ninh, nàng được Hoàng đế đích thân bảo vệ.
Hôm nay khi chuyện này bị phanh phui, Dương Uyển còn không khỏi thầm khen ngợi người đứng sau, cho dù Hoàng đế có sủng ái Lý Phượng Ninh thì sao, thể diện của triều đình không cần nữa sao? Quy củ pháp độ không cần nữa sao? Ngài ấy bị đặt lên vỉ nướng, ngài ấy phải cho thế nhân một lời giải thích.
Và lời giải thích của hắn lúc này thật sự quá xuất sắc.
Xuất sắc đến mức Dương Uyển cũng có chút ghen tị.
Tiếp theo, Bùi Tuấn cho các nữ quan lui ra, triệu kiến riêng các đại thần vừa rồi. Đối với các Ngự sử, đương nhiên hắn không quên khen ngợi vài câu. Các Ngự sử biết được đây là chỉ thị bí mật của Hoàng đế, cũng không tiện nói gì, lần lượt cáo lui.
Không lâu sau, Bùi Tuấn cho gọi Lý Nguy vào.
Lý Nguy còn chưa bước qua cửa đã hai tay để lên trán, vừa đi vừa dập đầu, khóc lóc cảm tạ ân đức, quỳ gối tiến vào:
"Thần Lý Nguy khấu tạ thiên ân, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Xem kìa, ông ta thật sự đã tính toán không sai. Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Ông ta giấu nữ nhi bao nhiêu năm, chẳng phải là vì ngày hôm nay sao?
Nếu Hoàng đế không để ý đến Phượng Ninh, sao lại phải tốn công sức vì nha đầu đó như vậy?
Lúc này trong lòng Lý Nguy đắc ý vô cùng.
"Đắc ý lắm phải không?"
Lúc này, vị Đế vương tuấn tú ngồi trên ghế, tay cầm chén trà nhấp một ngụm, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Lý Nguy như thấu rõ tâm tư của ông ta.
Tấm bình phong ba lớp sáu cánh hoa sen sừng sững hai bên, ngăn cách thành một không gian sâu hun hút, trên khung bình phong chạm khắc hình rồng vàng và hoa văn tinh xảo, hoa văn phức tạp tầng tầng lớp lớp đan xen, tạo nên một vẻ đẹp vô cùng tráng lệ. Mà người ngồi giữa lại có khí chất uy nghiêm, làm người ta không dám ngước nhìn.
Lý Nguy bàng hoàng trong chốc lát, vội vàng lắc đầu: "Bệ hạ, thần sợ hãi, thần nào dám đắc ý, trong lòng thần chỉ mong tan xương nát thịt để báo đáp ân điển của người."
Bùi Tuấn không tin những lời này, đưa chén trà cho Liễu Hải, đặt hai chân xuống, nghiêm nghị nhìn Lý Nguy:
"Lý ái khanh đang toan tính điều gì, trẫm biết rõ, nhưng trẫm là người không thích làm vừa lòng người khác, những gì Lý ái khanh muốn, e rằng trẫm không cho được."
Lý Nguy nghe vậy, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi và hoang mang, bất an nói: "Bệ hạ…"
Không để ông ta mở miệng, Liễu Hải đã tự mình đưa cho ông ta một bức thư, Lý Nguy nhận lấy, liếc mắt nhìn dòng chữ ngắn ngủi, suýt nữa ngất xỉu.
"Bệ hạ, thần có tội, thần không dám, xin người tha cho thần một lần, thần sau này nhất định tận tâm tận lực làm việc cho người." Dập đầu liên tục một lúc lâu mà không thấy Bùi Tuấn phản ứng, Lý Nguy cắn răng khóc lóc: "Xin người hãy nể mặt Phượng Ninh mà tha cho thần, con bé sau này sẽ là phi tần của người, con bé dù sao cũng cần có nương gia..."
Bùi Tuấn nghe vậy không những không tức giận mà còn cười: "Lúc nàng ấy dựa vào ngươi, ngươi đã bán đứng nàng ấy, sau này nàng ấy chỉ cần dựa vào trẫm là đủ."
Liễu Hải rất thông minh, sợ Lý Nguy lại chọc giận Bùi Tuấn nên lên tiếng cảnh cáo: "Lý đại nhân, Thánh thượng đã nể mặt Phượng cô nương mà khoan dung với ngài rồi, nếu không thì bây giờ ngài đã phải xuống gặp Diêm Vương rồi!"
Lý Nguy toàn thân run lên, không dám hé răng nữa.
Bùi Tuấn lại hỏi ông ta việc hối lộ có thật hay không, Lý Nguy buộc phải khai ra danh sách. Bùi Tuấn nhìn Liễu Hải, ra hiệu cho ông ấy đi điều tra.
Cuối cùng, Bùi Tuấn lạnh lùng phân phó:
"Truyền phụ tử Vĩnh Ninh Hầu."