Phượng Nghi

Chương 57: Chương 57



Ngọn đèn trên bàn chập chờn lúc sáng lúc tắt, tấm màn che bị gió thổi qua tạo thành từng gợn sóng liên hồi.

Dường như cố gắng thế nào cũng không đạt được, mồ hôi nhễ nhại chảy xuống hàng mi và bờ môi của nàng, men theo chiếc cằm trắng như tuyết rơi xuống lòng bàn tay hắn. Hắn cứ thế mà ôm lấy nàng, giữ lấy nàng, che chở nàng. Lúc thì Phượng Ninh cảm thấy bản thân giống như một con diều giấy bị quấn quanh cọc gỗ, lúc lại giống như một vũng nước không thể ngưng tụ lại.

Quần áo của nàng đã ướt đẫm, bị hắn kéo xuống vứt sang một bên, mọi thứ không có gì che chắn, phơi bày ra trước mắt hắn. Phượng Ninh xấu hổ, giống như một nàng tiên cá mắc cạn, cố gắng vẫy đuôi để thoát ra nhưng hắn lại không cho phép, giữ chặt lấy nàng, nhất quyết muốn kéo nàng xuống vực sâu.

Chẳng bao lâu sau tuyết đã ngừng rơi, gió cũng dần dừng lại.

Đêm đó Phượng Ninh mệt lả nhưng tâm trạng lại rất tốt. Hôm nay Bùi Tuấn đã kéo nàng ra khỏi vũng lầy, nàng không còn phải lo lắng bị Lý phủ liên lụy nữa, hắn đã chặt đứt ý định lợi dụng nàng của phụ thân nàng. Phượng Ninh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, chưa bao giờ nàng vui vẻ đến thế.

Nàng mặc lại y phục chỉnh tề như cũ, đứng dậy treo mành lên cho hắn.

Vòng eo thon thả kia cứ lắc lư trước mặt hắn, Bùi Tuấn khoác trung y màu vàng sáng, cánh tay thon dài đặt trên đầu gối, nhìn nàng không nỡ rời mắt.

Phượng Ninh treo mành lên xong, quay lại vé mái tóc dài lên nhưng lại bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Bùi Tuấn dán chặt vào người nàng. Gương mặt Phượng Ninh ửng đỏ, khẽ gọi hắn: “Bệ hạ, người còn chưa đi tắm sao?”

Mỗi lần xong việc, hắn đều vào tịnh thất ngay nhưng hôm nay lại chậm chạp không nhúc nhích.

“Có cần thần nữ gọi người vào giúp đỡ không?”

Bùi Tuấn từ trước đến giờ chưa bao giờ bảo nàng hầu hạ việc tắm rửa, như thể đó là chuyện vô cùng riêng tư.

Hắn không nói gì, chỉ ra hiệu cho nàng rót trà.

Phượng Ninh vén tóc lên dùng trâm búi lại rồi rót một chén trà mang đến cho hắn. Nước trà đã nguội lạnh nhưng Bùi Tuấn vẫn uống một hơi cạn sạch.

Phượng Ninh đã mặc xong quan phục, chầm chậm bước tới ngưỡng cửa, đứng dựa vào cánh cửa dịu dàng nhìn hắn: “Bệ hạ, thần nữ xin cáo lui.”

Bùi Tuấn rất muốn giữ nàng ở lại nhưng cổ họng như bị tắc nghẹn. Hôm nay hắn bị làm sao thế? Có phải vì vừa rồi biểu hiện của nàng quá tuyệt vời khiến hắn lưu luyến không?

Hắn cứ thế dõi mắt nhìn theo Lý Phượng Ninh rời đi rồi mới đứng dậy đi vào dục thất.

Đêm đó Phượng Ninh nghỉ lại ở tây vi phòng. Sáng hôm sau, sau khi Bùi Tuấn vào triều, nàng vội vã trở lại Diên Hi cung.

Quả nhiên Dương Ngọc Tô vẫn đang đợi tin từ nàng, thấy nàng lập tức lao đến ôm chầm lấy nàng:  

“Cô nương tốt của ta, tạ ơn trời đất, bệ hạ chống lưng cho muội.”

Phượng Ninh mỉm cười xấu hổ, chỉ gật đầu.

Dương Ngọc Tô nhìn ra vẻ vui mừng của nàng, khẽ nhéo má nàng: “Xem ra muội vẫn có sức nặng trong lòng bệ hạ.”

Phượng Ninh vui vẻ nói với nàng ấy:  

“Bệ hạ nói đợi một thời gian nữa sau khi sóng gió qua đi, ngài ấy sẽ ban cho ta chức vị.”

Dương Ngọc Tô hoàn toàn yên tâm.

Hai cô nương bàn bạc sẽ đến Từ Ninh cung thăm Chương Bội Bội. Sau khi dùng bữa sáng, hai người bước ra khỏi sương phòng, có thể cảm nhận rõ bầu không khí ở Diên Hi cung đã khác hẳn.

Giống thể có vô số ánh mắt đang ở trong bóng tối lén nhìn nàng, mang theo sự tò mò, sợ hãi, thậm chí là ghen tị.

Phượng Ninh lo lắng quay sang nhìn Dương Ngọc Tô, Dương Ngọc Tô khẽ vỗ vào mu bàn tay nàng:

“Không sao đâu, hôm qua bệ hạ đã giúp muội, mọi người ít nhiều đều có phần e dè muội, muội đừng quá để ý.”

Sau đêm qua, không ai dám ức hiếp Phượng Ninh nữa.

Lần này Dương Ngọc Tô thật sự khâm phục Hoàng đế từ tận đáy lòng, hắn có thể ung dung thản nhiên mà vẫn bình định được tất cả mọi người.

Phượng Ninh bỗng hiểu ra: “Vậy là Bội Bội cũng đã biết rồi sao?”

Dương Ngọc Tô khoác tay nàng, tiếp tục đi về phía trước: “Chuyện này không giấu được.”

Trong lòng Phượng Ninh thoáng dấy lên cảm giác thấp thỏm không yên, nàng không muốn giữa mình và Bội Bội có khoảng cách nhưng cũng biết rằng sớm muộn gì ngày này cũng sẽ đến. Nàng hít một hơi thật sâu: “Dù sao cũng phải đối mặt, ta sẽ tự mình xin lỗi tỷ ấy.”

Vừa bước đến cửa Diên Hi cung, nàng đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên từ bên ngoài tường cung:  

“Lấy thêm ít thịt hươu khô đi, lát nữa ta muốn gọi Phượng Ninh và Ngọc Tô đến ăn thịt hươu nướng.”

Không phải Chương Bội Bội thì là ai?

Phượng Ninh vội vàng bước nhanh về phía trước nghênh đón, Chương Bội Bội khoác một chiếc áo choàng đỏ rực bước vào, nắm chặt lấy tay Phượng Ninh:  

“Hôm nay Thái hậu nương nương muốn đi lễ Phật, đuổi ta trở lại Diên Hi cung. Vừa hay tâm trạng ta rất tốt, hôm nay chúng ta uống rượu, không say không về.”

“Bội Bội tỷ...” Mắt Phượng Ninh bỗng cay cay.

Chương Bội Bội thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, vội vàng kéo nàng vào Tây các của chính điện:  

“Đừng nói gì cả, ta biết hết rồi. Ta vui vì cuối cùng bệ hạ không làm người khác thất vọng, chuyện hôm qua xử lý rất hay, ta còn phải khen ngài ấy.”

Phượng Ninh thấy nàng ấy như vậy, còn biết nói gì nữa. Sự tốt bụng của nàng ấy, Phượng Ninh đều khắc ghi trong lòng.

Ba người vừa nói vừa cười bước vào tẩm phòng của Chương Bội Bội. Chương Bội Bội sai người chuẩn bị rượu và điểm tâm, gọi thêm một cung nhân đến, bốn người tụ tập quanh bàn chơi bài. Trong điện có đốt địa long, ấm áp náo nhiệt, những chuyện phiền lòng đừng nghĩ đến nữa, hôm nay có rượu hôm nay say.

Trong khi ba người ở bên này chỉ lo vui vẻ thì đám người Trần Hiểu Sương ở sương phòng bên cạnh lại không được thoải mái như vậy.

Trần Hiểu Sương nắm chặt cổ tay Trương Nhân Nhân, hốt hoảng nói:  

“Trương tỷ tỷ, chúng ta phải làm sao đây? Có khi nào chuyện này sẽ bị điều tra tới trong cung không? Phụ thân của tỷ có thể bảo vệ chúng ta chứ?”

Trong lòng Trương Nhân Nhân cũng rối bời, ánh mắt hôm qua phụ thân nhìn nàng ta trong điện thật sự khiến nàng ta sợ hãi. Nàng ta hiểu rất rõ thủ đoạn của Cẩm y vệ, một khi bị điều tra ra, hậu quả thật khó mà lường trước được.

Nhưng bây giờ vẫn chưa tới bước cuối cùng, nàng ta không thể mất bình tĩnh. Trương Nhân Nhân định tự bảo vệ bản thân, vì vậy âm thầm rút tay ra khỏi tay Trần Hiểu Sương, mặt đầy vẻ vô tội:  

“Sương Nhi muội muội, lúc trước ta đã khuyên muội đừng hành động thiếu suy nghĩ nhưng muội lại thẹn quá hóa giận, nhất quyết muốn dạy dỗ Lý Phượng Ninh, giờ thì thấy rồi đó, bệ hạ đã để mắt tới nàng ta từ lâu, còn che chở cho nàng ta!”

Dù sao phụ thân của Trương Nhân Nhân cũng là Đô Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, từ nhỏ nàng ta đã nghe quen tai, nhìn quen mắt, những việc như vậy sao có thể đích thân ra tay, đương nhiên phải là lôi Trần Hiểu Sương làm con tốt thí rồi.

Nhìn thấy thái độ của Trương Nhân Nhân thay đổi, sắc mặt Trần Hiểu Sương bỗng dưng tái mét.

Chuyện sổ sách nhà Lý Phượng Ninh vốn là Trương Nhân Nhân tiết lộ với nàng ta. Nàng ta thì sao, dưới cơn kích động, nàng ta đã bỏ ra một ít bạc sai quản gia lo chuyện này, Trương Nhân Nhân còn bảo nàng ta rằng việc Lý Nguy hối lộ và để thứ nữ thay thế đích nữ nhập cung là sự thật không thể chối cãi, việc bọn họ làm chỉ là phơi bày sự thật cho mọi người biết mà thôi, không phạm tội gì, vì vậy, nàng ta mới quyết đoán hành động.

Vậy mà bây giờ tình thế đảo ngược, Hoàng đế bao che việc này, biến sự thật không thể chối cãi ban đầu thành chuyện tiết lộ cơ mật, nếu thật sự bị truy cứu sẽ là chuyện phải rơi đầu, Trần Hiểu Sương nhìn Trương Nhân Nhân đang cố gắng rũ sạch chuyện này, môi nàng ta run run:

“Trương tỷ tỷ, tỷ không thể làm vậy, tỷ phải nhờ phụ thân cứu chúng ta. Tỷ biết rõ một khi ta vào Bắc Trấn phủ ty, ta sẽ khai ra tỷ, đây là chuyện không có lợi cho cả hai ta.”

Trương Nhân Nhân phẩy tay áo cười nói: “Muội muội cứ nói đùa, phụ thân ta là Đô Chỉ huy sứ Cẩm y vệ, ta và ông ấy có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cho dù muội có vu oan cho ta, ông ấy cũng sẽ bảo vệ ta.”

Thật đáng tiếc, suy cho cùng Trương Nhân Nhân vẫn chỉ là một tiểu cô nương, hoàn toàn không hiểu hết sự tàn khốc của tranh đấu trong triều đình, cũng không biết đến sự tàn nhẫn của phụ thân mình.

Việc Cẩm y vệ tiết lộ tin tức là sự thật rành rành, Trương Dũng muốn bảo vệ nữ nhi cũng không bảo vệ được, lúc Bùi Tuấn nói với ông ta rằng “để một người có tội như ông ta đi điều tra ra hung thủ thực sự”, ông ta cũng biết Bùi Tuấn đã nhìn thấu kẻ chủ mưu đứng sau là nữ nhi Trương Nhân Nhân của ông ta.

Vì vậy, Trương Dũng quyết đoán hy sinh nữ nhi để bảo đảm quyền thế và địa vị của mình.

Hôm sau, Trương Dũng hạ lệnh đưa nữ nhi Trương Nhân Nhân đến Bắc Trấn phủ ty để thẩm vấn. Trương Nhân Nhân sợ hãi bật khóc, chỉ biết cầu xin phụ thân tha thứ, đáng tiếc ông ta không có cách nào, bên cạnh Trương Dũng còn có nội thị của Đông xưởng đứng đó, dù tạm thời Bùi Tuấn không tiện lôi Trương Dũng xuống ngay lập tức nhưng cũng không thể nào không cài người của mình vào Cẩm y vệ. Trương Nhân Nhân thấy phụ thân không thể cứu mình, không chút do dự mà khai ra Trần Hiểu Sương và Hạ Linh Chi.

Ba ngày sau, Trương Dũng trình kết quả điều tra lên bàn của Bùi Tuấn:

"Hồi bẩm bệ hạ, nữ nhi bất hiếu của thần nhân lúc thần rời kinh đã lấy danh nghĩa của thần ra lệnh cho đồng tri* Hứa Minh Xương dưới trướng tìm hiểu tình hình bên trong Lý phủ giúp nó, sau đó nó và Trần Hiểu Sương còn sai gia nô hối lộ ăn mày và các tiên sinh kể chuyện trong trà lâu truyền bá chuyện này ra, làm xôn xao khắp kinh thành."

*Đồng tri là chức quan thời nhà Minh, nhà Thanh, là chức quan phó tri phủ, chính ngũ phẩm.

"Toàn bộ những người có liên quan trong vụ án đều đã được ghi tên trong này, tùy bệ hạ xử lý."

Lúc Trương Dũng quỳ xuống còn tháo cả mũ ô sa của mình đặt xuống bên cạnh: "Thần có tội sơ suất, xin bệ hạ trách phạt."

Bùi Tuấn không thèm liếc nhìn bản tấu kia, chuyện này hắn đã đoán được đến tám, chín phần, không cần phải xem chi tiết, điều hắn muốn nhìn thấy là thái độ của Trương Dũng.

Trương Dũng quả không hổ danh là đa mưu túc trí, để giữ vững tiền đồ của mình, ông ta đã không ngần ngại hy sinh nữ nhi.

Người tàn nhẫn như vậy khiến Bùi Tuấn có phần kiêng kỵ.

Người làm Hoàng đế không thích bề tôi không có điểm yếu.

Nhưng Trương Dũng đã lập công lớn, hơn nữa vụ án này cũng đã được giải quyết gọn gàng, Bùi Tuấn không có lý do gì để động đến ông ta.

Hắn bình thản khen ngợi Trương Dũng mấy câu: "Ngươi không có mặt ở Kinh thành thì có tội gì? Chỉ có điều trẫm vốn định luận công cho ngươi nhưng vì chuyện này, trẫm coi như công và tội bù trừ cho nhau, trẫm không truy cứu tội của ngươi nhưng đồng tri dưới trướng của ngươi thì không thể giữ lại được."

Trương Dũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần mất đi một cánh tay đắc lực, đương nhiên chẳng còn gì để nói:

"Mọi chuyện đều nghe theo dặn dò của bệ hạ."

Bùi Tuấn bèn đày Từ Minh Xương ra biên cương, đồng thời đề bạt một vị võ tướng có qua lại với phủ Tương Vương vào Cẩm y vệ, làm quân cờ kiềm hãm Trương Dũng.

Liễu Hải nhìn bóng lưng Trương Dũng rời đi, lo lắng nói: "Bệ hạ, Trương Dũng này quá xảo trá, người định tiếp tục dùng ông ta như vậy sao? Vụ án Giang Tân khi trước chính là do ông ta và Dương Nguyên Chính bắt tay với nhau thực hiện, người như thế không chắc sẽ hoàn toàn nghe theo lệnh của người."

Bùi Tuấn đang bận phê duyệt chiết tử, khẽ cười nói: "Gấp cái gì, người này, trẫm còn có chỗ dùng."

Ba vị cô nương đều bị đưa về phủ, Trương Dũng tức giận nữ nhi, đưa nàng ta đến am ni cô chuộc tội. Còn Trần Hiểu Sương tuy không bị xử phạt nhưng danh tiếng cũng vì vậy mà bị hủy hoại, liên lụy phụ thân bị trục xuất khỏi nội các, mất hết thể diện.

Hạ Linh Chi thì càng thê thảm hơn, phụ thân mẫu thân nàng ta vốn đã ghét bỏ nàng ta vô dụng, lần này hoàn toàn mất hết hy vọng vào nàng ta, đuổi nàng ta về quê, để mặc nàng ta tự sinh tự diệt.

Ngoài đám người Trương Nhân Nhân ra còn có hai nữ quan khác cũng bị Trương Nhân Nhân và Trần Hiểu sương lôi kéo vào vụ này, đều bị đưa về phủ.

Lần này mười tám nữ quan mất đi năm người, Lễ bộ Thị lang Hà Sở Sinh và Chưởng ấn Ty lễ giám Liễu Hải cùng tâu lên trước ngự tiền:

"Bệ hạ xem có cần tuyển chọn thêm năm người nữa vào cung để bổ sung hay không?"

Bùi Tuấn đang xem tin thắng trận từ biên ải Tây Nam gửi về, ban đầu còn chưa nghe thấy lời này.

Hôm nay Phượng Ninh đang làm nhiệm vụ, sáng sớm lúc nàng đưa Quyển Quyển đến Ngự hoa viên chơi, thấy hoa mai ở gần Giáng Tuyết hiên đã nở bèn cẩn thận chọn vài cành đẹp nhất mang về, cắm vào bình hoa trên bàn của Bùi Tuấn.

Ba nhánh hoa đỏ rực, cánh hoa tươi tắn tụ lại thành khóm trên đầu cành, có một ít tuyết mỏng bám vào, trông rất đẹp.

Phượng Ninh cắm hoa vào bình xong, đặt bình hoa trên chiếc bàn cao gần cửa sổ phía đông, sau đó dùng chổi lông gà dọn dẹp lại bàn cờ trong nội điện cho hắn.

Lúc này bên ngoài Ngự thư phòng, Hà Sở Sinh lại nhắc lại một lần nữa, lúc này Bùi Tuấn mới phản ứng lại, thờ ơ đáp: "Chọn đi."

Hà Sở Sinh làm việc luôn cẩn thận chu đáo, bèn hỏi tiếp:  

"Xin hỏi bệ hạ, trong nhóm nữ quan trước đó có gì không ổn không, năm người tiếp theo người có yêu cầu gì thêm hay không?"

Nói thẳng ra là hắn thích kiểu cô nương thế nào để y chọn cho đúng ý hắn.

Nghe vậy, lúc này Bùi Tuấn mới gác chiến báo lại, day trán, nghiêm túc suy nghĩ rồi đáp:

"Gia thế trong sạch, dòng dõi cao quý, tri thức lễ nghĩa, nhã nhặn nhạy bén, chọn theo tiêu chuẩn đó đi."

Hà Sở Sinh thuật lại mười sáu chữ châm ngôn này một lần, ghi nhớ trong lòng:  

"Vâng, thần nhất định sẽ làm theo, chọn ra những cô nương khiến bệ hạ hài lòng vào cung."

Sau khi Hà Sở Sinh lui xuống, Liễu Hải thấy thời gian không còn sớm, đã đến lúc phải chuẩn bị ngọ thiện, định đến Ngự thiện phòng xem thử.

Đừng thấy đó chỉ là một bữa cơm, từ khâu chọn nguyên liệu, cắt thái, nấu nướng đến khi được Bùi Tuấn ăn, bữa cơm này phải trải qua vô số quy trình và kiểm tra nhiều lần, chuyện liên quan đến sự an nguy của thiên tử, Liễu Hải chưa bao giờ lơ là.

Lúc này Phượng Ninh đã dọn dẹp nội điện xong đi ra, trong tay ôm một ấm trà đã nguội. Đây là trà nàng pha cho Bùi Tuấn từ sáng, hắn chỉ uống vài ngụm, giờ trà đã lạnh, nàng phải dọn đi.

"Bệ hạ, thần nữ xin cáo lui..."

Phượng Ninh ôm ấm trà, đứng trước ngự án không xa, mỉm cười dịu dàng.

Bùi Tuấn ngước mắt lên, ánh mắt dừng lại trên người nàng. Gương mặt nàng trắng nõn, cổ áo bằng lông thỏ trắng như tuyết làm tôn thêm vẻ dịu dàng trên gương mặt nàng. Đây là quần áo mùa đông mới may, toàn bộ nữ quan trong cung đều có một chiếc nhưng người khác mặc không đẹp, Phượng Ninh thon thả cao ráo, mặc gì cũng đẹp.

Bùi Tuấn hiếm khi dịu dàng, hỏi:  

"Không ở lại dùng bữa trưa với trẫm sao?"

Phượng Ninh chớp chớp mắt, có phần tinh nghịch nói: "Thần nữ đã hứa với Quyển Quyển sẽ mang đồ ăn cho nó, còn hẹn với Tiểu Xích Thố sẽ đi tập cưỡi ngựa nên không thể dùng bữa cùng bệ hạ được."

Bùi Tuấn bật cười, người không biết còn tưởng Quyển Quyển và Tiểu Xích Thố là những người bạn thân thiết của nàng, nói cứ như thật. Hắn phất tay ra hiệu cho nàng rời đi:  

"Trên đường cẩn thận, sai người đi theo, đừng để bị ngã."

Phượng Ninh nghe câu dặn dò này thì hơi ngẩn ra, mỉm cười quay người rời đi.

Vừa ra khỏi Ngự thư phòng, nàng đã bắt gặp Liễu Hải phẩy phất trần đi vào, Phượng Ninh gặp ai cũng tủm tỉm cười, đoạn đường trở về tây vi phòng, nụ cười trên mặt nàng chưa từng biến mất, cho đến khi xã giao xong, trở về căn phòng nhỏ của mình, nhìn mảnh tường đỏ loang lổ ngoài cửa sổ, tất cả cảm xúc trên gương mặt nàng đều biến mất.

"Gia thế trong sạch, dòng dõi cao quý, tri thức lễ nghĩa, nhã nhặn nhạy bén."

Mười sáu chữ ấy, nàng chẳng dính một chữ nào.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.