Đóng gói thức ăn đã chuẩn bị trước cho Quyển Quyển xong, Phượng Ninh một mình đi tới Ngự hoa viên.
Đêm qua có tuyết rơi, cung nhân đã quét tuyết đọng trên đường tới chân tường nhưng trên những viên gạch bằng đá xanh vẫn còn sót lại mảnh băng, lúc Phượng Ninh đi qua vang lên tiếng kẽo kẹt, trái tim nàng cũng run lên như cái sàng bị gió thổi qua, niềm vui góp nhặt trong lòng từ sự bảo vệ công khai ngày hôm đó cứ thế sụp đổ.
Tại sao hắn lại đối xử tốt với nàng, bao che cho nàng?
Vì hắn nghĩ nàng không có gia tộc cường thế chống lưng, tính cách mềm yếu dễ bị chèn ép?
Hoặc chỉ vì hắn thấy nàng có chút nhan sắc, muốn có được chút an ủi thể xác?
Mệt cho nàng còn từng nghĩ rằng trong lòng hắn có nàng, hóa ra chỉ là nàng tự mình đa tình.
Chuyện lần này khiến nàng khổ sở hơn bất kỳ lần nào trong quá khứ, giống như bị đưa lên đỉnh núi cao rồi nặng nề ngã xuống, đau đớn vô cùng.
Nhưng Phượng Ninh không khóc, nàng vừa mới biết khi thực sự đau lòng thì người ta không khóc nổi.
Nàng còn khâm phục bản thân mình vừa rồi trong Ngự thư phòng đã không để hắn nhìn ra manh mối, thì ra nàng cũng có thể che giấu rất giỏi.
Quả nhiên Quyển Quyển đang đợi nàng trên bệ đá của Vạn Xuân đình. Nhìn thấy bóng dáng nàng xuất hiện dưới tàng cây, Quyển Quyển vẫy đuôi, lao nhanh về phía nàng. Phượng Ninh vội vàng ôm lấy nó, vuốt ve bộ lông mềm mại của Quyển Quyển. Quyển Quyển cọ vào người nàng, phát ra tiếng rên gừ gừ, cảm giác được cần đến này thật tốt.
Nàng ôm Quyển Quyển bước vào Vạn Xuân đình, đặt cục thịt nhỏ lên bàn đá, nhìn Quyển Quyển ăn.
Quyển Quyển ăn rất nhanh, sau đó còn liếm mép, Phượng Ninh bật cười xoa đầu nó: "Ta phải đi cưỡi ngựa rồi, ngươi ở đây chơi một lát, chiều ta sẽ đón ngươi về nhà."
Quyển Quyển tiến lên hai bước, đáng thương nhìn nàng, Phượng Ninh ngồi xuống trấn an nó: "Ta sợ ngươi bị lạc..." Nhưng khi đối diện với đôi mắt rưng rưng nước mắt của Quyển Quyển, cuối cùng Phượng Ninh vẫn mềm lòng, đành ôm nó đi ra khỏi Huyền Vũ môn. Vừa nhìn thấy cảnh sắc ở Thượng lâm uyển, Quyển Quyển rất hưng phấn, nhảy từ trên người Phượng Ninh xuống, chạy loanh quanh trong tuyết mấy vòng rồi lại quay về chỗ nàng.
Phượng Ninh hiểu được cảm giác của Quyển Quyển, lần đầu tiên nàng cưỡi ngựa cũng cảm thấy mới lạ như vậy. Nàng cũng không rõ tại sao mình lại thích cưỡi ngựa đến thế, có lẽ vì đã bị gò bó quá lâu, cảm giác được tự do rong ruổi trên lưng ngựa khiến nàng cảm thấy mới lạ, sảng khoái.
Hóa ra trong lòng nàng cũng luôn hướng về tự do.
Phượng Ninh tới không đúng lúc, Tiểu Xích Thố đã bị dắt vào rừng tuần tra săn bắn, những con ngựa trong Ngự lán mỗi ngày đều phải vào núi huấn luyện, Tiểu Xích Thố cũng không ngoại lệ, vì vậy nàng đành dắt Tiểu Tráng ra chơi. Ngự mã quan trong chuồng ngựa đã quen với nàng, Phượng Ninh luôn kiên nhẫn và ôn hòa với tất cả mọi người, thỉnh thoảng còn mang rượu đến cho bọn họ, không ai là không thích cô nương hiền lành dễ mến này.
Phượng Ninh ôm Quyển Quyển trước ngực, cưỡi Tiểu Tráng chạy xuống dưới đồng cỏ. Gió lạnh thổi tạt vào mặt nàng, Phượng Ninh suýt không chịu nổi, nhắm hai mắt mắt lại. Quyển Quyển thỉnh thoảng lại kêu lên vài tiếng, còn quay đầu lại vui vẻ nhìn nàng. Phượng Ninh nghiến răng chịu đựng, cưỡi Tiểu Tráng lên một đoạn đồi, lúc quay trở lại thì gặp Tiểu Xích Thố.
Tiểu Xích Thố vốn đang được một thị vệ dắt, từ đằng xa trông thấy Phượng Ninh cưỡi Tiểu Tráng trở về chuồng, tính cách nóng nảy của nó lập tức bộc phát, giãy khỏi tay thị vệ, chạy thẳng về phía nàng, vừa chạy trong miệng nó vừa phát ra tiếng gầm gừ, dường như cực kỳ bất mãn vì Phượng Ninh đã không cưỡi nó.
Thị vệ sợ hãi, vội vàng thúc ngựa đuổi theo.
Cũng may là Tiểu Xích Thố không dám làm hại Phượng Ninh, vó ngựa vững vàng dừng lại trước mặt nàng, nó không ngừng vẫy đuôi cong lưng ra hiệu nàng leo lên lưng nó, dáng vẻ kia chẳng khác nào một đứa trẻ đang giận dỗi.
Phượng Ninh suýt cười ra nước mắt: "Được rồi, ngươi chờ một lát, đợi ta dắt Tiểu Tráng về chuồng rồi sẽ cưỡi ngươi."
Tiểu Tráng tuy tên là "Tráng" nhưng nó đã già, nghe Ngự mã quan nói một năm nữa nó sẽ vinh quy dưỡng lão, không thể ở lại Thượng Lâm uyển nữa. Phượng Ninh không dám hành Tiểu Tráng quá mức, định đổi sang cưỡi Tiểu Xích Thố nhưng Tiểu Tráng vẫn luôn ngoan ngoãn, hôm nay cũng trở nên bướng bỉnh, nhìn Phượng Ninh leo lên lưng Tiểu Xích Thố, nó tỏ ra không vui, nhất quyết muốn đuổi theo.
Tiểu Xích Thố thấy Tiểu Tráng bám theo mình thì hăng máu phi nước đại về hướng núi Cảnh, Tiểu Tráng như bị cướp mất cô nương yêu quý, co cẳng đuổi theo sau. Quyển Quyển núp trong lòng Phượng Ninh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, quay đầu nhìn Tiểu Tráng mấy lần.
Phượng Ninh vô cùng đau lòng, nàng khẽ kéo dây cương của Tiểu Xích Thố, ra hiệu cho nó chậm lại. Tiểu Xích Thố vốn là con ngựa kiêu căng tự phụ, nó không thèm chấp nhặt với Tiểu Tráng, vì vậy từ từ dừng bước lại đợi Tiểu Tráng. Đợi Tiểu Tráng tới gần, nó còn đắc ý vẫy đuôi, ra hiệu Tiểu Tráng đi cùng mình.
Quyển Quyển thấy vậy nhảy lên lưng Tiểu Tráng, duỗi chân ra tạo dáng vô cùng "quyến rũ" trên lưng Tiểu Tráng làm Phượng Ninh buồn cười.
Những buồn bực không vui mà Bùi Tuấn mang lại đã biến mất không còn dấu vết.
Cứ thế, Phượng Ninh một người một mèo, mỗi người cưỡi một con ngựa thong thả dạo chơi dọc theo chân núi Cảnh.
Đến trưa, Phượng Ninh ăn tạm chút lương khô mang theo lấp bụng, định nghỉ ngơi một lát nhưng Tiểu Xích Thố cứ hất cằm về phía đỉnh núi Cảnh, ra hiệu nàng đi với nó. Phượng Ninh ôm Quyển Quyển leo lên lưng ngựa, vừa mới cưỡi ngựa đi được một đoạn thì chợt nghe thấy tiếng vó ngựa chỉnh tề vang lên ở phía sau. Phượng Ninh quay đầu nhìn, thấy Bùi Tuấn đang dẫn theo thị vệ tiến đi đến bên này.
Tuyết trong rừng núi đã tan đi nhiều, trên những sườn núi cao chỉ còn lác đác vài đốm trắng. Hắn khoác áo lông cừu, chậm rãi cưỡi con ngựa cao lớn dừng lại bên cạnh nàng, cảnh sắc núi rừng lạnh lẽo làm tôn lên phong thái bình tĩnh oai nghiêm trên gương mặt hắn.
Phượng Ninh nhìn hắn đến ngẩn người, hành lễ với hắn trên lưng ngựa: "Thần nữ thỉnh an bệ hạ."
Bùi Tuấn liếc nhìn Quyển Quyển trong lòng nàng, nhíu mày ghét bỏ: "Nàng dẫn mèo đi cưỡi ngựa?"
Có lẽ vì nhớ lại chuyện sáng nay mà trong lòng còn khúc mắc, Phượng Ninh biết rõ hắn không thích mèo chó nhưng vẫn ôm chặt lấy Quyển Quyển, giả ngu nói: "Vâng, là thế này, Quyển Quyển muốn ra ngoài cung chơi nên thần nữ dẫn nó đi cùng."
Bùi Tuấn liếc nhìn Tiểu Xích Thố với bộ lông óng mượt rồi nhìn gương mặt ửng hồng thanh tú xinh đẹp của Phượng Ninh, Quyển Quyển lấm lem dính đầy cỏ khô chắn ở giữa trông thật chướng mắt.
Hắn bực bội nói: "Đừng để con mèo bẩn thỉu đó của nàng cưỡi Tiểu Xích Thố."
Không biết Phượng Ninh lấy dũng khí ở đâu ra, nàng mà lại chống đối hắn, ôm lấy Quyển Quyển xuống khỏi lưng Tiểu Xích Thố, xoay người dắt Tiểu Tráng.
Bùi Tuấn chưa kịp nói gì thì Tiểu Xích Thố đã tỏ ra không vui, nó quay đầu lại bám theo sau, thấy Phượng Ninh muốn lên ngựa, nó lập tức thò đầu chen vào giữa ngực Phượng Ninh và lưng Tiểu Tráng, không cho nàng cưỡi Tiểu Tráng.
"Hí hí hí..." Tiểu Xích Thố nóng nảy đến giậm chân, nhìn nàng với vẻ mặt đầy ấm ức.
Bùi Tuấn nhìn hai con ngựa, một người và một con mèo, chẳng biết phải làm sao.
Sau đó Phượng Ninh đắc ý ôm Quyển Quyển leo lên lưng Tiểu Xích Thố. Không những vậy, có lẽ vì muốn chọc tức Bùi Tuấn, nàng cố ý đặt Quyển Quyển lên đầu Tiểu Xích Thố, con ngựa ngốc nghếch Tiểu Xích Thố đó lại còn tỏ ra rất vui vẻ.
Bùi Tuấn không nói gì, xụ mặt thúc ngựa đi trước.
Phượng Ninh vừa cưỡi ngựa theo sau, vừa ngâm nga hát. Quyển Quyển còn to gan hơn nàng, kêu lên với vị Hoàng đế oai nghiêm phía trước đầy khiêu khích.
Đến lưng chừng núi, Phượng Ninh bắt đầu thấm mệt. Bùi Tuấn nhìn thấy trên trán nàng rịn mồ hôi bèn đưa tay về phía nàng:
"Trẫm đưa nàng đi."
Phượng Ninh cứ thế nhìn chằm chằm vào hắn, tầm mắt từ lồng ngực mà nàng từng khao khát chuyển đến bàn tay rộng lớn kia nhưng khi biết rằng mình không phải là kiểu nữ tử mà hắn yêu thích, vị trí ấy bỗng chẳng còn hấp dẫn như trước.
Nàng do dự một lúc rồi lắc đầu từ chối: "Bệ hạ, người từng nói làm người phải tự lập. Một ngọn đồi mà thần nữ cũng không leo lên nổi thì về sau còn có thể làm được gì?"
Nàng không bận tâm đến vẻ mặt của Bùi Tuấn, thúc Tiểu Xích Thố tiếp tục đi về phía trước.
Bùi Tuấn nhìn theo bóng lưng chật vật của nàng, im lặng hồi lâu.
Hắn biết nàng là người có nghị lực nhưng hôm nay hình như Phượng Ninh có gì đó không bình thường.
Hắn không tìm hiểu sâu, hắn cũng không thích bị ai dẫn dắt cảm xúc.
Lên đến đỉnh núi, toàn bộ Tử Cấm thành hiện ra trước mắt, các cung điện nguy nga giăng kín như một dải sao rực rỡ hiện ra dưới chân, cảm giác rung động đó khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Tiểu Xích Thố hí lên tranh công, tỏ ra vô cùng đắc ý. Phượng Ninh hít một hơi thật sâu, có cảm giác sảng khoái như thu cả trời đất bao la rộng lớn vào trong tầm mắt, nàng cũng vui vẻ cười lên theo Tiểu Xích Thố. Bùi Tuấn gọi nàng, nàng cũng không nghe thấy, vui vẻ dẫn theo hai con ngựa một con mèo đi loanh quanh, tâm trạng uất ức trong lòng bỗng chốc tan biến hết.
Một lúc lâu không thấy động tĩnh gì từ phía Bùi Tuấn, Phượng Ninh ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy hắn đang ngồi thẳng trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng:
"Lý Phượng Ninh, chọc giận trẫm vui lắm đúng không?"
Hắn còn không nhìn ra Phượng Ninh đang cố tình chống đối mình?
Phượng Ninh chớp chớp mắt: "Bệ hạ, thần nữ nào dám? Thần nữ đã làm gì khiến người không vui sao? Có phải người nghĩ nhiều rồi không?"
Khóc lóc trước mặt hắn có ích gì? Làm nũng có ích gì? Lúc hắn thích thì trêu đùa nàng một chút, không thích thì quay lưng là có thể vứt bỏ nàng.
Nàng không thể để tâm đến hắn nhiều như vậy, hắn có thể vừa tuyển nữ quan mình thích vào cung, vừa vui đùa với nàng ở đây, thì nàng cũng có thể làm chuyện tương tự.
Bùi Tuấn tức giận đến bật cười, bây giờ Phượng Ninh đã học được cách giả ngu với hắn rồi.
Sắp đến đêm giao thừa, các nữ quan ở Dưỡng Tâm điện gần như không còn thời gian nào để nghỉ ngơi, vừa dẹp loạn Tây Nam đại thắng, Bùi Tuấn bận rộn bàn bạc chuyện ban thưởng với Hộ bộ và Binh bộ, việc lễ tế tổ tiên cuối năm rồi chuyện mừng năm mới, suốt ngày suốt đêm ở Văn Hoa điện và Nội các nghị sự.
Phượng Ninh cũng bận rộn, các bản khắc chữ lần lượt hoàn thành, nàng phải kiểm tra từng cái một, có lỗi là phải sửa và khắc lại ngay.
Cuối năm, nha môn nào cũng bận rộn, các công tượng lo lắng không được nhận bổng lộc kịp thời, tâm trạng ít nhiều có phần thấp thỏm, Phượng Ninh phải chạy qua lại giữa xưởng Phiên Kinh và Dưỡng Tâm điện.
Đến ngày hai mươi tư tháng chạp, dân gian có tục mừng Tiểu Niên*, các cô nương trong cung lần lượt về nhà đoàn tụ. Phượng Ninh vốn cũng không có ý định về phủ, không ngờ Lý Nguy lại sai người đến báo tin xe ngựa đã chờ ở Đông Hoa môn, đón nàng về nhà ăn tết Tiểu Niên.
*Tiểu Niên: một ngày lễ ở Trung Quốc, tùy vào phong tục từng nơi mà có cách đón tết khác nhau, có nơi sẽ có tập tục cúng thần bếp tương tự như tết ông Công ông Táo bên mình.