Phượng Nghi

Chương 6: Chương 6



Bị Bùi Tuấn đả kích một phen, Phượng Ninh không vào phòng bếp nhỏ nữa. Dương Ngọc Tô không để bụng chuyện này, thậm chí còn sợ Phượng Ninh mệt mỏi, chỉ có điều Chương Bội Bội không chịu. Vị Đại tiểu thư này đã bị Phượng Ninh nuôi chiều đến nỗi kén ăn, ngày nào không được ăn điểm tâm do nàng làm thì sẽ cảm thấy ngứa ngáy khắp người.

Chương Bội Bội hoàn toàn trái ngược với Mao Xuân Tụ. Phụ thân của nàng ấy là Trần Khang Hầu, lại là chất nữ của đương kim Thái hậu, Thái hậu không có con cái nên coi nàng ấy là hòn ngọc quý trên tay, nàng ấy mới thực sự là người có thể đi ngang khắp Kinh thành này, tuy nhiên nàng ấy chưa bao giờ ỷ mạnh hiếp yếu.

Nàng ấy nghĩ mọi cách lấy lòng Phượng Ninh, hôm nay tặng hoa cho nàng, ngày mai tặng son phấn cho nàng. Phượng Ninh mềm lòng, không cưỡng lại được những lời năn nỉ của nàng ấy nên tiếp tục nấu thêm hai bữa cho nàng ấy. Sau mấy lần như vậy, ba cô nương dần dần làm thân với nhau.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Tử Cấm thành cứ như một chiếc lồng hấp nóng cháy, ban đầu phòng của Phượng Ninh ở ngoài cùng, cửa sổ rất nhỏ nên oi bức vô cùng, Chương Bội Bội bèn đưa hai người vào phòng mình nghỉ ngơi.

Chính điện Diên Hi cung dành riêng cho hai người nghỉ ngơi, đông thứ gian là của Dương Uyển, tây thứ gian dành cho Chương Bội Bội. Các nàng ban ngày đến nha môn của mình làm việc, buổi tối về đây nghỉ ngơi. Cả hoàng cung ai cũng có thể chịu nóng, nhưng hai vị chủ tử này không thể bị nóng, dù sao cũng là ứng cử viên tương lai cho vị trí Hoàng hậu, cho nên nước đá đều chủ yếu đưa đến chính điện.

Vừa dùng bữa tối xong, ba cô nương nằm nghỉ trong minh thính. Phượng Ninh không sợ nóng như hai người kia nên chỉ im lặng ngồi thắt nút kết, Dương Ngọc Tô liên tục vẫy quạt quạt gió cho mình, Chương Bội Bội thoải mái hơn nhiều, nàng ấy ngủ gà ngủ gật trên bàn, hai cung nhân đứng đằng sau quạt mát cho nàng ấy.

Lát sau, một cung nữ vui vẻ bưng một bát dưa hấu ướp lạnh vào phòng: “Cô nương, cô nương, nô tỳ lấy chút dưa hấu từ Từ Ninh cung về đây, người tranh thủ lúc dưa vẫn còn mát mà ăn đi.”

Chương Bội Bội nhất thời tỉnh táo, vội rửa tay, sau đó cầm thìa múc hai chén nhỏ đưa cho Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô. Chương Bội Bội ăn một miếng dưa, sau đó tặc lưỡi: “Ơ, sao dưa nhạt vậy?”

Cung nữ cười khổ: “Cô nương, dưa này vốn được chuẩn bị cho bệ hạ, chỉ có điều bệ hạ không cần, khi nô tỳ đến thì Thái hậu nương nương thưởng cho nô tỳ, bảo nô tỳ mang về cho người dùng.”

Nghe vậy, Chương Bội Bội cau mày, sau đó quay sang thè lưỡi thì thầm với Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô: “Hoàng đế biểu huynh không thích ăn đồ ngọt. Nhưng mà dưa không ngọt thì sao ngon được?”

Dương Ngọc Tô là người thông minh, chỉ cười chứ không nói lời nào. Nàng ấy sẽ không ngu ngốc đến mức nói xấu Hoàng đế, nàng ấy cầm đũa chọc một lát chứ không ăn dưa. Phượng Ninh thì không như vậy, hồi bé không phải lúc nào nàng cũng được ăn no nên sẽ không bao giờ lãng phí lương thực, nàng chậm rãi ăn hết cả bát dưa, Dương Ngọc Tô và Chương Bội Bội ngồi đó nhìn nàng ăn dưa.

Dáng vẻ của nàng thật sự rất ngoan ngoãn, làn da trắng trẻo mịn màng, cứ như tiên nữ trong tranh. Chương Bội Bội càng ngắm càng thích, không nhịn được nhéo má Phượng Ninh.

“Tiểu Ninh Ninh, hay là ta dẫn ngươi đến Dưỡng Tâm điện, dâng ngươi cho bệ hạ nhé?”

Nàng ấy không mong chờ Hoàng đế sẽ chung thủy với một người, nàng ấy thích có Phượng Ninh bầu bạn bên cạnh.

Phượng Ninh bị nghẹn, đỏ mặt nói: “Ngươi đừng xằng bậy!”

Dương Ngọc Tô cũng đánh lên tay Chương Bội Bội: “Bội Bội, ta và Phượng Ninh đã quyết tâm tương lai sẽ rời cung rồi, ngươi đừng có sinh lòng xấu xa.”

Chương Bội Bội nhún vai, tiếc nuối nói: “Để người ngoài chiếm chỗ thì chi bằng là hai người các ngươi.”

Dương Uyển vừa vào phòng thì nghe được câu này. Nàng ta mặc áo dài giao lĩnh viền đỏ thẫm, vóc dáng cao gầy đoan trang, hai tiểu cung nữ đi theo đằng sau, mỗi người đều bưng mấy cuốn sách, tuân thủ lễ nghi, không nói một lời.

Ánh mắt của Dương Uyển và Chương Bội Bội âm thầm chạm nhau, sau đó cả hai đều mỉm cười.

Tuy Chương Bội Bội không chán ghét Dương Uyển nhưng không thể không thừa nhận rằng hai người là đối thủ ngầm của nhau. Dương Uyển nhắm vào vị trí Hoàng hậu, mà Thái hậu cũng muốn để Chương Bội Bội nhập chủ Khôn Ninh cung. Vì sự đấu tranh ngầm giữa hai người mà các nữ quan cũng dần dần chia thành hai phe, ví dụ như Dương Ngọc Tô và Phượng Ninh gần gũi với Chương Bội Bội, còn Trương Nhân Nhân đến từ quý phủ Cẩm y vệ và Trần Hiểu Sương đến từ quý phủ Binh bộ Thượng thư thì chơi thân với Dương Uyển.

Có lẽ là vì lần trước Bùi Tuấn xử phạt Mao Xuân Tụ một cách quyết đoán đã gõ vang hồi chuông cảnh báo cho các cô nương nên lúc này, cả tòa Diên Hi cung thoạt nhìn vẫn êm ấm hòa thuận.

Trong số bốn cô nương, Dương Uyển lớn tuổi nhất, ba người nhao nhao đứng dậy thi lễ với nàng ta. Chương Bội Bội chỉ vào bát dưa hấu ướp lạnh: “Ta vẫn còn thừa nửa bát dưa hấu ướp lạnh, Dương tỷ tỷ có muốn ăn một miếng giải khát không?”

Dương Uyển người cũng như tên, tính cách dịu dàng nhã nhặn. Nàng ta rảo bước tiến lên, mỉm cười lắc đầu: “Ăn dưa hấu ướp lạnh hại bụng, các muội ăn ít một chút.”

Nàng ta nói xong câu này thì trở về đông thứ gian. Có thể nghe được tiếng nàng ta dặn dò cung nữ: “Sao chép hai cuốn sách này thêm một phần, ngày mai đưa một phần đến Dưỡng Tâm điện cho bệ hạ, phần còn lại đưa đến Từ Ninh cung cho Thái hậu.”

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu lên gò má của nàng ta, khiến dung mạo của nàng ta trở nên mờ ảo như sương khói.

Chương Bội Bội không thể nhìn thấu nàng ta. Nàng ấy nhún vai rồi trở về tây thứ gian, bĩu môi ra hiệu cho Dương Ngọc Tô và Phượng Ninh đi vào theo mình. Phượng Ninh nghĩ đến Bùi Tuấn, không khỏi ngẩn người nhìn ra cửa sổ, Chương Bội Bội và Dương Ngọc Tô nằm nghiêng trên giường La Hán tán gẫu.

Dương Ngọc Tô hỏi Chương Bội Bội: “Ta thấy ngươi cứ suốt ngày ở lại Diên Hi cung chơi cùng chúng ta, sao ngươi không đến Dưỡng Tâm điện lộ mặt?”

Nhắc đến chuyện, Chương Bội Bội lại nhức đầu. Nàng ấy chỉ vào đông thứ gian, nói: “Ta không tài giỏi bằng Dương tỷ tỷ, mỗi lần đến đó không phải là pha trà không ngon thì cũng là nghiền mực không mịn, bệ hạ nhiều quy củ lắm, ngài ấy chê ta chướng mắt.”

Chương Bội Bội vén làn váy thêu hoa, thở dài: “Còn ta ấy à, chỉ có thể chú tâm vào ẩm thực thôi.”

“Cũng đúng.” Dương Ngọc Tô cười tiếp lời: “Ngươi làm việc ở Thượng thực cục, không chú tâm vào ẩm thực thì còn chú tâm cái gì?”

Hoàng cung có sáu cung một ty, sáu cung bao gồm Thượng cung cục quản lý văn thư, Thượng nghi cục dạy lễ nghi và chuẩn bị xuất hành, Thượng phục cục quản lý xiêm y và đồ trang sức, Thượng thực cục lo toan ẩm thực và dược vật, ngoài ra còn có Thượng tẩm cục thu xếp cuộc sống hằng ngày của Hoàng đế, và Thượng công cục chủ yếu là làm việc thêu thùa may vá. Trong đó phải kể đến công việc của Thượng công cục là rườm rà phức tạp nhất, cũng hiếm khi có cơ hội lộ diện trước mặt Hoàng đế nhất. Hồi trước Phượng Ninh bị Mao Xuân Tụ xa lánh nên mới bị đưa đến Thượng công cục làm việc.

Ngoài ra còn có Cung chính ty nắm giữ quyền lực cao hơn sáu cung, giữ gìn trật tự trong cung đình, quản lý trách phạt giới lệnh, các ma ma ở đây đều là người của Thái hậu.

Chương Bội Bội chọn công việc hợp với nàng ấy nhất.

“Có điều bệ hạ không ham mê nữ sắc, cũng không coi trọng chuyện ăn uống, ta có bản lĩnh đầy mình cũng không có đất dụng võ…” Nói đến đây, nàng ấy như nghĩ đến điều gì đó, bèn ngồi dậy kéo Phượng Ninh hoàn hồn: “Hảo muội muội, có phải là vì Hoàng đế đã chán đồ ăn trong cung rồi nhỉ? Hôm khác ngươi làm loại điểm tâm khác cho ta để ta đưa đi lấy lòng Hoàng đế, được không?”

Phượng Ninh không nỡ từ chối nàng ấy. Sáng sớm hôm sau, ba cô nương chui vào phòng bếp nhỏ, Chương Bội Bội và Dương Ngọc Tô phụ một tay, Phượng Ninh cầm muỗng. Nàng yêu cầu thứ gì thì các nàng ấy sẽ đưa thứ đó. Phượng Ninh nhớ lại tích ngọc cao mà mấy hôm trước mình làm cho Bùi Tuấn, hắn ăn hết không để lại một miếng, nàng nghĩ có lẽ khẩu vị của nam nhân đều như nhau, thế là quyết tâm làm một đĩa tích ngọc cao.

So với lần trước, hôm nay nàng thay đổi phong cách, điêu khắc bức tranh thuyền rồng trêu cá trên tích ngọc cao, lại tô điểm bằng chút nguyệt quế. Nàng vốn không tìm được thứ này nhưng không thể làm khó Chương Bội Bội. Ba cô nương loay hoay suốt buổi sáng, đến đầu giờ trưa đã hoàn thành ba món ăn vô cùng tinh xảo.

Chương Bội Bội dẫn người bưng hộp thức ăn đi đến Dưỡng Tâm điện, đi được nửa đường thì có cung nhân đến bẩm báo: “Đại tiểu thư, Thái hậu nương nương truyền lời rằng hôm nay bệ hạ dùng cơm ở Từ Ninh cung, Thái hậu gọi người cùng đến đó một chuyến.”

Thái hậu luôn tạo cơ hội cho Chương Bội Bội. Chương Bội Bội càng vui vẻ,  vừa lúc để cô mẫu nếm thử tay nghề của Phượng Ninh. Nếu Phượng Ninh thật sự muốn rời cung, chỉ cần cô mẫu vẫn nhớ điểm tốt của nàng thì tương lai có thể ban hôn sự tốt cho nàng.

Giữa trưa, Chương Bội Bội xuất hiện ở Từ Ninh cung đúng giờ. Nàng ấy cười tươi roi rói đưa hộp thức ăn cho nữ quan, sau đó hào phóng tiến lên hành lễ với Hoàng đế.

Bùi Tuấn mặc long bào minh hoàng, tay cầm một chuỗi tràng hạt, thản nhiên gật đầu đáp lại nàng ấy.

Thái hậu ngồi bên cạnh Hoàng đế, bà ta mặc một chiếc áo bối tử bằng vải lụa xanh biếc thêu hoa tinh xảo, châu ngọc cắm đầy đầu, dáng vẻ ung dung lộng lẫy. Cả đời bà ta chưa bao giờ sinh con đẻ cái nên thật lòng yêu thương Chương Bội Bội. Bà ta ôn hòa dặn dò: “Hôm nay con phụng dưỡng Hoàng đế dùng bữa.”

Bùi Tuấn từ chối một cách khéo léo: “Biểu muội là hòn ngọc quý trên tay Thái hậu nương nương, không cần phải câu nệ lễ nghĩa kiểu này.”

Hắn không thích nữ nhân cứ sáp lại gần mình. Người coi trọng hắn thì hắn từ chối không chút do dự, người không coi trọng hắn thì hắn cũng không cần phải khách sáo.

Nụ cười trên môi Thái hậu phai nhạt. Suốt một năm qua, Bùi Tuấn vẫn gọi bà ta là “Thái hậu nương nương” với thái độ xa cách, những lúc không có người khác chung quanh cũng chỉ gọi là “Hoàng bá mẫu”, kiên quyết không nhận bà ta là mẫu thân, trong lòng Thái hậu khó tránh khỏi khó chịu. Song bà ta vẫn có thể thông cảm cho hắn, nghe nói phu thê Tương Vương coi hắn như trân bảo, tình cảm gia đình thắm thiết, hơn nữa mẫu thân của hắn chỉ mới qua đời chưa đầy mấy năm, e rằng lúc này trong lòng hắn vẫn nhớ nhung mẫu thân của mình. Nếu Bùi Tuấn thật sự khom lưng uốn gối trước quyền thế thì mới thực sự khiến người ta coi thường.

Không gọi mẫu thân cũng được, chỉ có điều hắn phải cưới Bội Bội. Thái hậu khăng khăng: “Bội Bội, chẳng phải con mang theo hộp thức ăn đến hay sao? Dâng lên cho bệ hạ đi.”

Chương Bội Bội phụng dưỡng trong hoàng cung cũng được một năm rồi, đã sớm phát hiện sự giao phong trong âm thầm của hai vị thần tiên này. Đến nay quốc tỉ vẫn nằm trong tay Thái hậu, mỗi ngày Hoàng đế phê duyệt sổ con nhưng cuối cùng vẫn cần Thái hậu đóng dấu, tuy Thái hậu rất ít khi bác bỏ quyết định của Hoàng đế nhưng suy cho cùng thì chuyện này vẫn đụng chạm vào cấm kỵ của bậc Đế vương. Chương Bội Bội biết Hoàng đế không thích cô mẫu, do đó nàng ấy không dám vượt quá giới hạn.

Nàng ấy biết nắm giữ chừng mực, bèn cười tủm tỉm dâng hộp thức ăn lên, ba món ngon được bày ra bàn, sau đó nàng ấy nhanh nhẹn lùi sau một bên, cung kính nói: “Bẩm bệ hạ, mùa hè trời nóng, thần nữ lo rằng khẩu vị của người không tốt nên đã vắt óc nghĩ cách đổi món khác cho người, người dùng thử xem có hợp khẩu vị của người hay không?”

Chương Bội Bội biết chừng mực, Bùi Tuấn không thể không nể mặt nàng ấy.

Sau khi thái giám thử độc, Bùi Tuấn bèn cầm đũa bạc lên, sau đó thấy đĩa tích ngọc cao tinh xảo xinh đẹp ấy. Hắn không nghĩ nhiều mà gắp một chiếc bỏ vào miệng, hương vị đậm đà, vừa vào miệng đã tan chảy, giống y hệt đĩa bánh mà hôm trước Phượng Ninh làm cho hắn.

Chẳng lẽ đây là do nha đầu kia làm?

Bùi Tuấn ăn được nửa cái bánh thì dừng lại. Thái hậu thấy hắn nhíu mày, chỉ nghĩ rằng loại bánh này không vừa miệng hắn, bà ta không khỏi giận tái mặt: “Đầu bếp nào ở Ngự thiện phòng mà lại không nắm rõ khẩu vị của Hoàng đế? Bội Bội, đây là điểm tâm do người phương nào làm? Gọi đến hỏi tội!” Nghe giọng điệu này thì rõ ràng là định trị tội.

Chương Bội Bội cuống lên, khó tin nhìn Hoàng đế. Nàng ấy đã ăn thử rồi, hương vị rất ngon, làm gì có chuyện Hoàng đế không thích?

Bùi Tuấn cũng hiểu ý Thái hậu, không biết tại sao hắn lại nghĩ đến khuôn mặt nhu nhược ấy, bèn nhân từ một lần: “Không có gì, hương vị không tồi.”

Thế là Bùi Tuấn ăn hết đĩa tích ngọc cao ấy, còn hai đĩa điểm tâm khác không đụng vào. Hắn chỉ ăn tích ngọc cao để tránh Lý Phượng Ninh bị phạt, còn hai đĩa khác hắn không đụng vào để Chương Bội Bội đỡ làm phiền người khác.

Không ngờ hắn cũng có ngày làm việc tốt, Bùi Tuấn cười nhạo chính mình.

Chương Bội Bội thở phào nhẹ nhõm, sau đó tràn đầy thất vọng. Nàng ấy còn tưởng Phượng Ninh có thể nắm được dạ dày của hắn cơ, quả nhiên Hoàng đế này rất khó hầu hạ, không biết cả đời này có nữ nhân nào vừa ý hắn hay không.

Chương Bội Bội chán nản trở về Diên Hi cung.

Suốt cả ngày lẫn đêm trời đổ mưa to, hôm sau mưa tạnh, bầu trời trở nên quang đãng, không khí cũng không còn oi bức như trước, Chương Bội Bội định kéo hai cô nương ra Ngự hoa viên hít thở khí trời. Lần này Thái hậu lại phái người đến gọi nàng ấy: “Hôm nay tâm trạng nương nương thoải mái nên bảo cô nương dẫn mấy người đến Từ Ninh cung thỉnh an.”

Hành vi này của Thái hậu là có ẩn ý. Dạo trước Hoàng đế xử phạt Mao Xuân Tụ, nguyên nhân là vì một nữ tử xinh đẹp. Sau này tai mắt lại truyền tin về, Chương Bội Bội có vẻ thân thiết với cô nương ấy, Thái hậu lo Chương Bội Bội sẽ bị người khác lợi dụng nên định quan sát giúp nàng ấy.

Chương Bội Bội bèn dẫn Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô đến Từ Ninh cung.

Phượng Ninh chưa bao giờ đến Từ Ninh cung, hơn nữa nghe nói Thái hậu rất uy nghiêm nên không khỏi sợ hãi. Dù gì nàng ấy cũng chưa từng học quy củ, lỡ chọc giận Thái hậu khiến mình bị phạt roi thì sẽ phiền phức.

Chương Bội Bội hứa hẹn: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không để ngươi xảy ra chuyện gì đâu.”

Dương Ngọc Tô từng đi theo mẫu thân bái kiến Thái hậu, nàng ấy cười an ủi: “Muội yên tâm, Thái hậu sẽ không gây khó dễ cho hậu bối trẻ đâu.”

Phượng Ninh hơi yên lòng.

Khi ba người tiến vào, Thái hậu đang nằm chợp mắt dưới cửa sổ phía Đông. Mấy hôm trước thời tiết quá nóng nên không thể không để băng trong cung điện, nhưng dùng băng thì bị lạnh mà không dùng băng thì quá nóng, vậy nên trong khoảng thời gian này Thái hậu vẫn cảm thấy không khỏe, mãi đến hôm nay trời hết nóng thì mới thoải mái hơn, bèn tranh thủ dịp này ngủ bù. Lúc này bà ta mở mắt ra thì thấy ba cô nương đồng loạt quỳ xuống thỉnh an.

“Con quỳ làm gì?” Thái hậu lườm Chương Bội Bội.

Chương Bội Bội quỳ xuống là để làm mẫu cho Phượng Ninh. Nàng ấy nghe vậy thì đứng dậy, cười tủm tỉm đi đến trước mặt Thái hậu: “Chẳng phải người cứ chê con không hiểu quy củ à? Hôm nay con làm đúng quy củ một lần cho người xem.”

Thái hậu lắc đầu bật cười, sau đó nhìn về phía Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô.

“Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn xem nào.”

Thái hậu từng gặp Dương Ngọc Tô nên biết nàng ấy. Mãi đến khi thấy gương mặt xinh đẹp của Lý Phượng Ninh ngước lên từng chút một trước mắt, cứ như một bức tranh thủy mặc lộng lẫy tuyệt diệu dần dần hé lộ, Thái hậu không khỏi chấn động.

Lúc này, bà ta chợt hiểu tại sao Mao Xuân Tụ lại muốn giết chết người này. Bà ta đã sống trong hoàng cung mấy chục năm nên biết rõ một nữ nhân tuyệt sắc đồng nghĩa với điều gì. Năm xưa tiên đế cũng từng đắm chìm trong sắc đẹp, ăn đủ loại đan dược để hoan lạc ngày đêm, cuối cùng thân thể bị vắt kiệt sinh lực, mãi đến khi mất vẫn chưa để lại một đứa con. Chương Bội Bội dẫn theo một người như vậy bên cạnh, rốt cuộc là phúc hay họa đây? Bà ta không khỏi trách cứ tiểu chất nữ không rành thế sự, không biết đề phòng người khác.

Trong lòng Thái hậu băn khoăn, mặt ngoài lại không tiết lộ: “Đứng dậy đi.”

Phượng Ninh rụt rè đứng dậy: “Đa tạ ân điển của nương nương.”

Ánh mắt của nàng dù không cười cũng như một đầm nước mùa xuân lấp lánh, nam nhân nào thấy nàng mà chẳng dao động?

Thái hậu hỏi: “Ngày thường, các ngươi hay đọc sách gì?”

Phượng Ninh cười đáp: “Hồi bẩm nương nương, thần nữ chỉ biết mấy chữ mà thôi.” Đây là câu trả lời mà Chương Bội Bội dạy nàng.

Thái hậu hơi yên lòng. Nếu đã có gương mặt này mà còn kèm theo tài hoa như Dương Uyển thì làm gì còn chỗ cho các cô nương khác?

“Phụ thân của ngươi là người phương nào?”

Phượng Ninh đáp: “Gia phụ là Thiếu khanh Hồng lư tự, Lý Nguy.”

“Ồ…” Thái hậu nghe vậy thì càng yên tâm hơn. Người này không thể đe dọa được Bội Bội, dù gì gia thế cũng đặt ở đó.

Tuy Thái hậu chỉ mới chung sống với Hoàng đế một năm, song vẫn thấy rõ tính cách của hắn, cực kỳ chú trọng khuôn phép, sẽ không mất trí vì một nữ nhân nào đó.

Bầu không khí trở nên nhẹ nhõm thì có thể trò chuyện thoải mái hơn, lại có Chương Bội Bội đứng giữa chòng ghẹo, ngay cả Phượng Ninh cũng mỉm cười chứ không căng thẳng như ban đầu. Ấy vậy mà đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng nội thị cao giọng truyền lời từ bên ngoài: “Bệ hạ giá lâm!”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.