Phượng Nghi

Chương 7: Chương 7



Vừa nghe Hoàng đế đến đây, Thái hậu giật mình thon thót, lơ đễnh liếc về phía Phượng Ninh. Tuy Phượng Ninh không thể đe dọa địa vị của Chương Bội Bội nhưng nếu để Hoàng đế coi trọng Phượng Ninh vào thời điểm này thì e rằng trong thời gian ngắn, Hoàng đế sẽ không còn tâm trạng lâm hạnh người khác. Bà ta nắm giữ quốc tỉ mãi cũng không ổn, chờ khi Hoàng đế sớm ngày cưới Bội Bội thì bà ta mới tiện bề trả lại quốc tỉ cho hắn. Thái hậu không biết nên thu xếp như thế nào cho Phượng Ninh, đành phải để đó tính sau.

Thế là Thái hậu dùng ánh mắt ra hiệu với lão ma ma bên cạnh, lão ma ma lập tức ra hiệu cho Phượng Ninh và Dương Ngọc Tô đi theo mình ra ngoài từ cửa sau. Hai người rời khỏi Từ Ninh cung thông qua cửa nách, đi qua Từ Tường môn đến ngõ nhỏ giữa Dưỡng Tâm điện và Từ Ninh cung.

Bước ra ngoài, Phượng Ninh hít sâu một hơi, Dương Ngọc Tô thấy gò má đỏ au của nàng thì nhẹ nhàng xoa bóp: “Đừng lo, Thái hậu không có ý định cho muội gặp bệ hạ đâu.”

Dương Ngọc Tô có vẻ cẩu thả nhưng thực chất lại là người tinh tế, chẳng mấy chốc đã thấy rõ mọi chuyện.

Phượng Ninh cười ngại ngùng, không lên tiếng. Từ lâu nàng đã nghe các tỷ tỷ phàn nàn rằng Hoàng đế hỷ nộ vô thường, tâm tư khó đoán, rất khó hầu hạ. Vả lại, Hoàng đế chưa chắc sẽ để mắt đến nàng. Theo nàng thấy thì đám người kia đề phòng nàng cũng chỉ lo bò trắng răng.

Hai người về đến Diên Hi cung thì thấy Dương Uyển đang vẽ tranh trong đại sảnh. Dương Ngọc Tô bèn dẫn Phượng Ninh tiến lên chào nàng ta: “Hôm nay Dương tỷ tỷ rảnh rỗi vậy à?”

Dương Uyển nâng cổ tay, cười trả lời: “Ngày kia là minh đản* của Tương Vương điện hạ, Long An Thái phi sẽ chủ trì điển lễ cúng tế ở Phụng Tiên điện, ta vẽ một bức tiêu thử đồ** cho Thái phi.”

*Minh đản: Ngày sinh nhật của người đã khuất.

**Tiêu thử đồ: Tranh vẽ cảnh giải nhiệt, tránh nóng của người thời xưa.

“Thì ra là vậy.”

“Thế thì tỷ tỷ cứ vẽ từ từ.”

Hai người hành lễ rồi định về trị phòng nghỉ ngơi. Trước lúc rời đi, Phượng Ninh nhìn thoáng qua bức tranh, tranh vẽ của Dương Uyển vừa tỉ mỉ vừa chân thật, có thể thấy bản lĩnh rất vững vàng, nàng rất hâm mộ.

Phượng Ninh đi theo Dương Ngọc Tô về phòng, sau đó hỏi nàng ấy: “Tương Vương điện hạ là người phương nào?”

Dương Ngọc Tô biết hồi mới vào cung nàng bị Mao Xuân Tụ xa lánh nên hoàn toàn không biết gì về tình hình trong cung. Nàng ấy bèn kéo nàng ngồi xuống, sau đó giải thích: “Tương Vương bệ hạ là cha ruột của bệ hạ, đệ đệ ruột thịt của tiên đế. Sau khi tiên đế qua đời không có con cái, Thái hậu nương nương và bách quan bèn nghênh đón Thế tử Tương Vương, cũng chính là đương kim bệ hạ lên ngôi…”

“Thì ra là vậy.” Phượng Ninh ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Nếu đã là cha ruột của bệ hạ thì sao lại gọi là điện hạ?” Theo lẽ thường, nhi tử làm Hoàng đế thì phải truy phong phụ thân, nếu không truy phong thì bài vị của phụ thân sẽ bị đặt ở vị trí thấp hơn nhi tử, điều này không hợp luân thường.

Dương Ngọc Tô đặt chén trà xuống bàn: “Muội hỏi rất đúng trọng điểm. Thái hậu và triều thần có ý để bệ hạ của chúng ta quá kế làm nhi tử của tiên đế, sau đó mới lấy thân phận Thái tử kế thừa đại thống nhưng bệ hạ của chúng ta không chịu, nói rằng chỉ kế thừa đại thống chứ không kế thừa huyết mạch, ngài ấy đã là đích thôn của Hiếu Tông Hoàng đế, tiên đế băng hà, luận trưởng ấu thì nên đến lượt ngài ấy nắm quyền. Vả lại, Tương Vương điện hạ cũng chỉ có mình bệ hạ của chúng ta là nhi tử, lỡ quá kế bệ hạ cho tiên đế thì ai sẽ cung phụng nhang khói cho Tương Vương?”

“Quá kế thì từng có tiền lệ, mà không quá kế thì cũng có lý do riêng, vì chuyện này mà bệ hạ vẫn giằng co với bách quan.”

Phượng Ninh không hiểu được sóng ngầm quỷ quyệt trong triều đình, chỉ biết đặt vào tình huống của mình, nếu bắt nàng ruồng bỏ cha mẹ mình để gọi người khác là cha mẹ thì nàng cũng không làm được.

“Vậy còn Long An Thái phi là ai? Vì sao lại để bà ấy chủ trì lễ cúng tế?”

Dương Ngọc Tô giải thích tiếp: “Long An Thái phi là Quý phi của tiên đế, đồng thời cũng là di mẫu của bệ hạ. Nay cha mẹ của bệ hạ đã qua đời, chỉ còn một vị trưởng bối duy nhất cùng huyết thống là bà ấy, trong cung không có Hoàng hậu, Thái hậu không có khả năng chủ trì lễ minh đản cho Tương Vương điện hạ, đương nhiên là để Long An Thái phi ra mặt.”

“Ta hiểu rồi.” Phượng Ninh tiếp tục uống trà.

Dương Uyển vẽ một bức tiêu thử đồ xong thì giao cho cung nữ phơi khô, sau đó đi vào cung điện nghỉ trưa. Cung nữ tâm phúc đã trải nệm sẵn cho nàng ta.

Thấy nàng ta tiến vào, cung nữ hầu hạ nàng ta nằm xuống: “Hôm nay bệ hạ phát chỉ dụ cho Lễ bộ, chẳng phải Nội các đã thông qua rồi sao? Nay nên gọi Tương Vương điện hạ là Tương Hiến Đế, sao lúc nãy người lại nói nhầm là Tương Vương điện hạ?”

Mấy ngày nay Bùi Tuấn vẫn bận chuyện này. Vừa đổi Lễ bộ Thượng thư thì lập tức có hiệu quả, Viên Sĩ Hoằng trước kia là Trưởng sử của Vương phủ, nay là Lễ bộ Thượng thư nhanh chóng dâng thư khẩn cầu truy phong phu thê Tương Vương, nói rằng “Dù là Thiên tử cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với phụ mẫu”. Đúng vào thời điểm này, Hoàng đế rải rác lời đồn phu thê Tương Vương yêu thương hắn nhường nào, dân chúng đặt mình vào vị trí của Hoàng đế nên đều đứng về phía Hoàng đế, vả lại Thái hậu và Dương Nguyên Chính đều sốt ruột mong Hoàng đế lập hậu, mỗi người đều có ý lấy lòng hắn, thế là sau khi cân nhắc, cuối cùng nghị định truy phong phu thê Tương Vương là Tương Hiến Đế và Tương Hiến Hậu. Chỉ có điều Thủ phụ Dương Nguyên Chính kiên quyết không chịu bỏ thêm chữ “Hoàng” vào trước Hiến Đế, mặc dù Hoàng đế bất mãn nhưng vẫn biết mình đã thắng lợi bước đầu, đành phải từ bỏ chuyện này.

Cuối cùng, danh phận của phu thê Tương Vương cũng đã được quyết định.

Xưa nay Dương Uyển vốn là người cẩn thận, đương nhiên nàng ta sẽ không vô duyên vô cớ phạm sai lầm. Nàng ta vuốt tóc mai, mỉm cười nói: “Ngày mai mới ban bố chuyện này, ta cũng không nói sai.”

Cung nữ bỗng tỉnh ngộ: “Tiểu thư cố tình nói như vậy cho Lý cô nương nghe ạ?”

Dương Uyển cụp mi mắt, chỉ cầm chén trà chứ không nói một lời.

Hôm nay Thái hậu đã gặp Lý Phượng Ninh, với hiểu biết của nàng ta về Thái hậu thì chắc chắn Thái hậu sẽ có ý định gì đó với Lý Phượng Ninh. Rõ ràng Chương Bội Bội có ý mượn sức Lý Phượng Ninh, sau này Lý Phượng Ninh sẽ được coi là lực lượng nòng cốt của phe Chương Bội Bội.

Trên thực tế, kể từ khi Lý Phượng Ninh vừa vào cung, Dương Uyển đã âm thầm quan sát nàng. Nói đúng hơn thì nàng ta vẫn âm thầm quan sát mỗi một vị nữ quan, nếu đã đặt mục tiêu là trở thành Hoàng hậu tương lai thì nàng ta cần thiết biết rõ về mỗi vị nữ quan và phi tần. Nàng ta để ý tới Phượng Ninh suốt hai tháng, cuối cùng nhận ra cô nương này chẳng những xinh đẹp mà lòng dạ còn rất lương thiện. Đồng thời nàng không được thông minh cho lắm, cũng chẳng có tài cán gì nhưng chỉ cần giao công việc nào đó cho nàng thì nàng sẽ cố gắng làm tốt, nàng cẩn thận, nghiêm túc và vô cùng chuyên chú. Bỏ qua những thứ khác thì Lý Phượng Ninh là người không có mưu mô, một nữ nhân có thể khơi mào dục vọng che chở của nam nhân. Một cô nương như vậy, đừng nói là Hoàng đế, ngay cả chính nàng ta cũng rất thích. Nàng ta đã tưởng tượng một khi Hoàng đế lâm hạnh Lý Phượng Ninh thì chắc chắn sẽ sủng quan hậu cung.

Dương Uyển có thể chấp nhận hậu cung có nhiều phi tần nhưng không thể chấp nhận một người độc sủng. Lý Phượng Ninh không thể ở lại hoàng cung.

Tin tức truy phong Tương Hiến Đế chỉ mới được quyết định, Dương Uyển ở ngay khu vực trung tâm nên mới biết trước tiên. Chương Bội Bội đang ở Từ Ninh cung nên chưa kịp truyền lời cho người khác, vả lại đêm nay đến lượt Chương Bội Bội gác đêm ở Dưỡng Tâm điện, nàng ấy không về được. Nói cách khác, trước mắt trong Diên Hi cung, chỉ có mình Dương Uyển hay tin này, nàng ta cần thiết lợi dụng sự chênh lệch thời gian này.

Mặc dù Lý Phượng Ninh không quen biết với người bên ngoài nhưng vẫn còn Dương Ngọc Tô, chỉ giấu được nhất thời chứ không giấu được một ngày, Dương Uyển cần xúi Dương Ngọc Tô đi chỗ khác.

Dương Uyển là người đứng đầu trong số các nữ quan, được giao nhiệm vụ hiệp trợ Long An Thái phi chuẩn bị nghi lễ cúng tế. Vậy là đến chiều, nàng ta triệu tập toàn bộ nữ quan đến chính điện Diên Hi cung nghe dặn dò, Dương Ngọc Tô được giao nhiệm vụ ra ngoài mua sắm, đây là sở trường của nàng ấy. Lý Phượng Ninh đến nhĩ phòng của Phụng Tiên điện để chuẩn bị rèm che mà ngày kia cần dùng đến, đây cũng là công việc của Thượng công cục. Dương Uyển ngăn cách Lý Phượng Ninh giao tiếp với người bên ngoài một cách khéo léo, công việc của mỗi người đều liên quan đến chức trách của họ, kế hoạch này có thể nói là không có sơ hở.

So với nhiệm vụ của người khác, công việc của Phượng Ninh là đơn giản nhất, không rườm rà, Dương Ngọc Tô rất yên tâm. Trước khi rời đi, nàng ấy đích thân đưa nàng đến Phụng Tiên điện: “Chờ ta về sẽ đến đón muội.”

Phượng Ninh ôm một xấp vải lụa bổ tử, cười nói: “Ta có phải là tiểu hài tử đâu, ta có thể tự chăm sóc bản thân, tỷ đi làm việc đi.”


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.