Lò địa long ở Dưỡng Tâm điện được đốt quá hừng, Bùi Tuấn vốn là người trẻ tuổi, cơ thể khỏe mạnh, cho nên hắn khó mà chịu được. Hắn tiện tay kéo cổ áo rồi ra lệnh cho nội thị mở toang cửa sổ. Ngay lập tức, gió lạnh ùa vào, cuốn sạch cái nóng hầm hập trong Ngự thư phòng. Bùi Tuấn ngồi nghiêm chỉnh tiếp tục xem tấu chương bên án thư.
Đó là bản tấu vấn an cuối năm từ quan viên Bố chính ty, trong đó liệt kê các cống phẩm từ các địa phương, như ngọc trai, pháo hoa, nhân sâm v.v…
Bùi Tuấn đọc những tấu chương này mãi nên đã thấy chán ngán, nhưng hắn vẫn phải phê duyệt từng tấu chương một.
Đồng hồ Tây Dương trên chiếc kệ cổ chỉ rõ bây giờ đã là giờ thân ba khắc rồi, nhưng hắn vẫn chưa thấy Lý Phượng Ninh đâu.
Bùi Tuấn đặt tấu chương xuống, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy cung nhân đang leo lên thang gỗ để treo dải lụa mới. Tết Nguyên đán đã cận kề, hắn nghĩ đến thân phận nàng khác biệt với người thường thì không biết có nên ban thưởng gì đó cho nàng hay không. Đang trầm tư suy nghĩ thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, chẳng bao lâu sau, tiểu nội thị đi nghe ngóng tin tức khom lưng bước vào rồi quỳ xuống tâu:
“Bẩm Hoàng thượng, nô tài không gặp được Phượng Ninh cô nương.” Giọng nói của tiểu nội thị hơi run rẩy.
Bùi Tuấn nheo mắt, đặt hẳn tấu chương xuống, giọng lạnh lùng: “Ý ngươi là gì?”
Khuôn mặt của tiểu nội thị nhăn nhó trông rất khổ sở, nội thị đáp: “Bẩm Hoàng thượng, nô tài đến Lý phủ thì họ nói Phượng Ninh cô nương đã về cung rồi. Nô tài tìm suốt dọc đường, nhưng...”
“Nhưng sao?”
“Nô tài thấy Phượng Ninh cô nương gặp Thế tử phủ Vĩnh Ninh Hầu trong tiệm sách.” Nội thị vừa dứt lời thì cúi gằm đầu xuống không dám nhìn sắc mặt của Hoàng đế.
Bùi Tuấn ngẩn ra một lúc lâu rồi mới hồi thần, sau đó phát ra một tiếng cười khẽ, tiếng cười ấy lạnh lùng và âm trầm.
Hắn ở đây còn đang lo tính thưởng lễ Tết cho nàng, thì nàng lại lén lút đi gặp vị hôn phu cũ.
Nàng chẳng lẽ quên đã hứa với hắn rằng sẽ không bao giờ gặp lại Hàn Tử Lăng ư?
Cơn giận không thể kiềm chế dâng trào trong lòng, Bùi Tuấn ấn tay lên trán, mặt mày xanh mét.
Hàn Tử Lăng đương nhiên phải xử lý, nhưng hắn càng căm hận Lý Phượng Ninh không biết cân nhắc điều gì nên làm, điều gì không nên làm.
Bùi Tuấn thầm mắng nàng một tiếng ngu ngốc, rồi cho gọi Đề đốc Đông xưởng, chỉ với một ánh mắt, hắn đã khiến ông ta hiểu phải xử lý việc này ra sao.
*
Bên này, Phượng Ninh bất ngờ bị kéo mạnh một cái, nàng giật mình kinh hãi. Khi ngẩng đầu lên nhận ra là Hàn Tử Lăng, sắc mặt nàng liền biến đổi, nàng rút tay ra thật mạnh, giận dữ mắng hắn ta:
“Hàn Thế tử, ngươi đang làm gì vậy!”
Phượng Ninh muốn đi ra ngoài, nhưng Hàn Tử Lăng kịp thời ngăn lại:
“Lý Phượng Ninh, nàng không cần tín vật nữa sao?”
Phượng Ninh dừng bước, quay đầu nhìn hắn ta.
Hàn Tử Lăng thở ra một hơi dài, hắn ta khoanh tay rồi chỉ vào bên trong:
“Chúng ta có chuyện cần nói rõ.”
Đây là một phòng trà, khách đến đây thường dành thời gian để đọc sách, nghỉ ngơi. Giữa phòng có một án dài bằng gỗ lê vàng, trên án có trầm hương nghi ngút, bút mực cũng được sắp xếp đầy đủ.
Phượng Ninh ngần ngại trong giây lát rồi ra hiệu cho ma ma đứng đợi ngoài cửa, rồi từ từ bước vào trong, nhưng nàng không ngồi xuống mà chỉ đứng cách hắn ta một đoạn, nhìn Hàn Tử Lăng với ánh mắt lạnh lùng:
“Có gì thì nói mau, nói xong trả tín vật lại cho ta.”
Ánh mắt Hàn Tử Lăng không rời khỏi khuôn mặt nàng, khi đối diện với ánh mắt thanh khiết lạnh lùng của nàng, hắn có chút ngượng ngùng, vội vã chắp tay nhận tội:
“Phượng Ninh, hôm nay ta quá đường đột, là lỗi của ta. Ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, Hoàng thượng có ý định nạp nàng làm phi không?”
“Liên quan gì đến ngươi chứ?” Phượng Ninh tức giận ngắt lời.
Hàn Tử Lăng cũng biết mình quay lại thế này là tự làm mất mặt chính bản thân mình, nhưng việc đã đến mức này thì chẳng còn gì phải giấu giếm, hắn ta lập tức thẳng thắn nói:
“Phượng Ninh, ta thừa nhận trước đây ta có lỗi với nàng. Giờ ta hối hận rồi, hối hận vì không giữ gìn được hôn ước. Bây giờ ta phải tự chuốc khổ ta cũng chịu, nhưng ta thật sự không nhịn được mà hỏi nàng, nàng thực sự định ở lại trong Hoàng cung sao? Hoàng cung không hợp với nàng đâu. Nàng là người ngây thơ trong sáng như vậy, ở lại Hoàng cung sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Nghe vậy, Phượng Ninh không giận mà cười: “Vậy theo ý ngươi, chẳng lẽ ta nên cầu xin Hoàng thượng thả ta ra khỏi cung, rồi tái giá với ngươi ư?”
Cổ họng Hàn Tử Lăng nghẹn lại.
Phượng Ninh cười khinh miệt: “Ngươi nghĩ Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?”
Hàn Tử Lăng cũng đầy vẻ u sầu: “Phượng Ninh, nếu Hoàng thượng thực sự thích nàng thì ta không có gì để nói. Nhưng nếu Hoàng thượng không có ý ân sủng nàng, vậy thì nàng hãy chờ hết kỳ nữ quan rồi xuất cung đi, được không?”
Hắn ta cũng biết hy vọng này rất mong manh, nhưng cứ không kiềm được mà cầu nguyện, lỡ đâu Lý Phượng Ninh có cơ hội xuất cung, hắn ta nguyện ý dùng tám kiệu lớn rước nàng về, nối lại duyên xưa.
Hôm nay hắn ta đến đây chính là để nói với Lý Phượng Ninh, hắn ta nguyện ý đợi nàng thêm một năm nữa.
Phượng Ninh không muốn phí lời với hắn ta, chỉ đưa tay ra:
“Trả tín vật cho ta, nếu không ta sẽ trình tấu với Hoàng thượng.”
Hàn Tử Lăng cười khổ: “Phượng Ninh muội muội, không phải ta không muốn trả tín vật cho nàng, mà thực sự là tỷ tỷ của nàng đang giữ tín vật của nội tổ mẫu (bà nội) ta mà không trả lại, nàng ta còn muốn dùng tín vật đó ép ta phải cưới nàng ta. Ta đành phải giữ tín vật của nàng, buộc cha nàng phải gây sức ép với nàng ta.”
Lý Nguy bị giáng chức nên bây giờ hôn sự giữa hai nhà không còn môn đăng hộ đối nữa. Nếu Lý Nguy thông minh thì ông ta nên giải trừ hôn ước sớm, không nên dùng tín vật của Lý Phượng Ninh khiến Hoàng thượng cảm thấy khó chịu.
Phượng Ninh tức đến đỏ mắt: “Hàn Tử Lăng, chuyện giữa hai người các ngươi đừng có lôi ta vào. Trả đồ của ta, mọi chuyện giữa hai chúng ta coi như đã được thanh toán xong xuôi hết. Nếu không, khi Hoàng thượng truy xét thì Hàn gia của ngươi mới là kẻ phải chịu tội đấy.”
Hàn Tử Lăng cũng không nhượng bộ: “Thế thì nhờ Hoàng thượng ra mặt, giúp giải trừ hôn ước giữa hai nhà càng tốt. Ta cũng cầu còn chẳng được.”
Trời đã không còn sớm, Phượng Ninh còn phải trở về cung trước khi cửa cung khóa cửa, thấy Hàn Tử Lăng cứng rắn như thế, nàng biết rằng không thể kéo dài thêm nữa, thế là nàng tức giận quay người bỏ đi.
Xe ngựa của Lý phủ đưa Lý Phượng Ninh đến bên ngoài Đông Hoa môn, Lý Phượng Ninh dặn dò lão ma ma nói cho Lý Nguy biết về chuyện hôm nay, bảo Lý Nguy nhất định phải xử lý cho sạch sẽ, sớm lấy lại tín vật, rồi vội vàng quay về Diên Hi cung.
Dương Ngọc Tô về trước nàng rồi, nàng ấy thấy sắc mặt nàng mệt mỏi thì hỏi: "Ôi tổ tông của ta ơi, sao giờ muội mới về? Có việc gì xảy ra chăng?"
Phượng Ninh lắc đầu, mệt mỏi ngồi xuống uống một chén trà. Gần đến cuối năm, nhà ai cũng có vài việc phiền lòng. Mấy ngày trước Yến Thừa đã gửi rất nhiều lễ vật phong phú đến Dương gia, điều này khiến Dương Ngọc Tô đã cảm thấy rất phiền não, Phượng Ninh cảm thấy chẳng thể nói ra việc của mình khiến nàng ấy thêm lo lắng nữa.
Dương Ngọc Tô nói: "Vừa rồi Bội Bội gửi người nhắn rằng tối nay muội phải thay Bội Bội hầu hạ, dâng bữa khuya cho Hoàng thượng, nàng ấy có việc không thể trở về."
Phượng Ninh ngạc nhiên: "Tỷ ấy không về sao?"
Không hiểu sao trong lòng nàng có dự cảm bất tường, nàng chần chừ.
Dương Ngọc Tô cười trêu: "Sao thế? Trước đây khi được tới Dưỡng Tâm điện thì vui vẻ lắm mà, hôm nay muội lại không muốn đi à?"
Phượng Ninh nghe vậy mặt đỏ bừng, đáp: “Được rồi, ta sẽ chuẩn bị để đi Dưỡng Tâm điện ngay.”
Nàng vào trong tắm rửa thay y phục và ăn vài miếng cơm tối rồi vội vàng đến Dưỡng Tâm điện.
Vừa đi qua bức bình phong ngọc, bất giác nàng đã cảm thấy bầu không khí ở Dưỡng Tâm điện đêm nay có gì đó khá u ám, trước đây tuy nơi này có bầu không khí nghiêm cẩn nhưng ít ra còn có vài tiếng thì thầm của các tiểu thái giám ở hai bên hành lang, dưới mái hiên chính điện cũng không thiếu bóng người qua lại, thế mà hôm nay lại im ắng đến lạ lùng, người thì không quá nhiều, nhưng tất cả đều im lặng không động đậy gì, giống như tượng bùn, không có tiếng động nào cả.
Phượng Ninh cũng không tiện hỏi kỹ, nàng lập tức đi đến Ngự thiện phòng, nhìn qua bữa cơm đêm dành cho Hoàng thượng, rồi theo khẩu vị của hắn mà điều chỉnh lại nguyên liệu, tự tay nấu một chén hạt óc chó nấu với sữa, sau đó dẫn cung nữ quay trở lại Dưỡng Tâm điện. Khi đến dưới hành lang như thường lệ, mấy vị thái giám Ngự tiền đêm nay đều đã tập trung đầy đủ, mỗi người nhìn nàng với một vẻ mặt khác nhau.
Phượng Ninh cảm thấy ngột ngạt khó chịu khi bị nhiều người nhìn mình như thế, nàng cúi mình hành lễ, mọi người tránh không nhận lễ của nàng.
Liễu Hải tiến tới hỏi khẽ:
“Cô nương về rồi à.”
Nói rồi ông ấy dẫn nàng vào trong, mở hộp thức ăn, kiểm tra các món ăn, thấy không có sai sót gì thì gật đầu ra hiệu cho Hàn Ngọc mang vào.
Phượng Ninh định bước theo, nhưng Liễu Hải đột nhiên ngăn lại: “Phượng cô nương, hôm nay tâm trạng của bệ hạ không tốt, không muốn gặp ai cả. Cô nương về trị phòng nghỉ đi.”
Đây là lần đầu tiên Phượng Ninh bị ngăn ngoài cửa, nàng âm thầm kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều mà lui ra ngoài đứng cùng với những người khác dưới hành lang chờ, đêm nay trong tây vi phòng chỉ có Lương Băng trực, Dương Uyển không thể trực đêm nên đã về Diên Hi cung, dưới hành lang chỉ còn mình Phượng Ninh là nữ quan.
Đêm đông lạnh giá, gió đêm như những lưỡi dao không ngừng quất vào mặt khiến Phượng Ninh không thể chịu đựng nổi, nhưng nàng cũng biết đêm nay có gì đó khác với mọi khi cho nên không dám tự ý rời đi. Quả nhiên, Liễu Hải vừa vào trong không lâu đã mang chén hạt óc chó nấu sữa ra, các hộp thức ăn khác vẫn giữ lại, chỉ có chén cơm đêm do nàng tự tay làm là bị trả ra. Trong lòng Phượng Ninh lập tức có dự cảm không lành.
“Công công, có chuyện gì vậy?” Phượng Ninh tiến tới hỏi, không nhịn được mà liếc nhìn về phía Ngự thư phòng, rèm vải dày nặng đã che mất mọi cảnh tượng bên trong, nàng không thể nhìn thấy gì.
Liễu Hải nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, do dự một lát rồi cũng thành thật nói:
“Vạn tuế gia nói, cô nương tự uống chén sữa này đi.”
Dù Phượng Ninh có ngốc đến đâu cũng biết đã chuyện gì xảy ra rồi, cảm giác chua xót tràn ngập trong lòng, nàng cố kìm nước mắt hỏi: “Công công, bệ hạ đang giận ta sao? Ta đã làm gì để bệ hạ không vui ư?”
Liễu Hải cũng không biết lúc này có nên nói thật hay không, người trong Ngự thư phòng xưa nay không thích người khác lắm miệng, nhưng cứ để thế này cũng không phải cách, Liễu Hải cuối cùng liều lĩnh dẫn Phượng Ninh đến phòng trà ở cuối hành lang, nói rõ mọi chuyện.
“Binh lính của Đông xưởng lấy lý do bất kính với Hoàng thượng, đánh Hàn Tử Lăng đến sống dở chết dở rồi ném trả lại phủ Vĩnh Ninh Hầu. Còn về cô nương, bệ hạ không muốn gặp, ngài ấy đang nổi giận đùng đùng đó.”
Nghe xong, sắc mặt Phượng Ninh trắng bệch đi vài phần, lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nàng vội nói:
“Công công, xin ngài cho ta vào, ta muốn đích thân giải thích với bệ hạ, mọi chuyện không phải như vậy.”
Liễu Hải cười khổ: “Lão nô cũng muốn cho cô nương vào, nhưng bệ hạ chưa cho phép, cô nương biết rõ nếu xông vào sẽ phải chịu tội gì mà.”
Không còn cách nào, Phượng Ninh đành quỳ trước cửa Ngự thư phòng để xin lỗi.
Một khắc trôi qua, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, lại hai khắc nữa trôi qua, đến giờ hợi ba khắc, bình thường lúc này Hoàng thượng đã nên đi nghỉ, nhưng Bùi Tuấn vẫn đứng đó, một tay cầm bút viết thư pháp, thần sắc giống như hồ sâu trong đêm tối, không hề dao động.
Liễu Hải thực sự không chịu nổi nữa, ông ấy quỳ xuống dập đầu:
“Bệ hạ, Phượng cô nương đã quỳ ở bên ngoài rất lâu rồi, một cô nương trẻ tuổi mà quỳ lâu như vậy sẽ sinh bệnh ở đầu gối, xin ngài hãy gặp cô nương ấy một lần để tránh sinh ra hiểu lầm, biết đâu cô nương ấy có điều gì oan khuất.”
Bùi Tuấn im lặng một lúc, rồi ném bút lông sói xuống, lạnh giọng nói: “Để nàng đi vào.”
Liễu Hải vội vàng ra hiệu cho Hàn Ngọc ngoài cửa, Hàn Ngọc vén rèm lên, mời Phượng Ninh đi vào.
Phượng Ninh nén cơn đau nhức ở đầu gối để bước vào Ngự thư phòng, nàng lén nhìn Bùi Tuấn một cái. Hắn đang ngồi sau án thư, không rõ đang xem gì mà mi mắt hơi khép hờ khiến nàng không thể thấy rõ cảm xúc của hắn. Phượng Ninh lập tức khom lưng quỳ xuống và giải thích:
“Bệ hạ, hôm nay thần nữ không cố ý gặp Hàn Tử Lăng, là hắn ta đã cản đường thần nữ.”
Liễu Hải ở bên đã dẫn người lui hết ra ngoài từ lâu, trong Ngự thư phòng chỉ còn Bùi Tuấn và Lý Phượng Ninh hai người.
Bùi Tuấn nghe thấy liền ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn nàng: “Tại sao hắn ta lại ngăn cản không cho nàng đi?”
“Bởi vì....” Lý Phượng Ninh đột nhiên ngập ngừng một chút, hắn vốn không thích nàng có liên hệ với nam nhân khác, nhưng thật không may nàng lại vướng vào một chuyện đáng xấu hổ. Nàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ thẳng thắn:
“Bởi vì tín vật đính hôn mà trưởng bối trao vẫn còn trong tay hắn ta, thần nữ muốn lấy lại.”
Sắc mặt Bùi Tuấn thay đổi hoàn toàn, giống như mặt hồ đang tĩnh lặng đột nhiên bị cơn gió lạ lùng thổi qua, báo hiệu cơn bão đang đến gần.
Lý Phượng Ninh bị sắc mặt của hắn làm cho toát mồ hôi: “Bệ hạ, khi thần nữ lui hôn thì tín vật đã được trả lại cho phụ thân thần nữ. Vốn là chỉ cần chờ khi hắn ta thành thân với tỷ tỷ, phụ thân thần nữ sẽ đòi lại tín vật. Nhưng sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, Hàn Tử Lăng lấy tín vật ép phụ thân thần nữ hủy hôn sự này. Tỷ tỷ của thần nữ không đồng ý nên hắn ta không chịu trả, hai bên giằng co...”
Bùi Tuấn không đợi nàng nói xong, sắc mặt hắn đã u ám vô cùng, hắn cắt lời nàng: “Tại sao nàng không nói sớm với Trẫm?”
Cổ họng Lý Phượng Ninh nghẹn lại: “Ta...”
Hai người họ đã đến mức có thể chân thành đối đãi với nhau mọi chuyện sao?
Hắn luôn đứng ở vị trí cao vời vợi, lại không thích phiền phức, lúc nào hắn cũng bảo nàng phải tự lập, mạnh mẽ, không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nàng làm sao có đủ can đảm để nói với hắn, nhờ hắn giúp đỡ lấy lại tín vật được.
Đến hôm nay, khi biết Hàn Tử Lăng vẫn không chịu hối cải, nàng mới định bẩm báo lại cho hắn, nhưng không ngờ hắn lại phát hiện trước.
“Ngày đó người xuất hiện trách mắng phụ thân ta và Hàn gia, ta nghĩ rằng họ sẽ sớm trả lại tín vật thôi. Ai mà ngờ...”
“Nàng có thể nói với trẫm...” Sắc mặt Bùi Tuấn gần như đờ đẫn, khóe môi hắn thậm chí còn cong lên chút chế giễu khó nói:
“Lý Phượng Ninh, nàng vừa không chịu nhận sắc phong của trẫm, lại vừa không muốn từ bỏ tín vật, chẳng lẽ nàng định bắt cá hai tay, đợi đến khi kỳ hạn nữ quan kết thúc, nếu trẫm không cho nàng vị trí quý nhân, nàng có thể xuất cung làm chính thê của thế tử Vĩnh Ninh Hầu, đúng không?”
Lời của hắn giống như được tạo ra từ băng giá, mang theo sự lạnh lùng làm người khác bủn rủn.
Lý Phượng Ninh nghi ngờ tai mình nghe nhầm, không tin rằng hắn lại đánh giá nàng như vậy. Nước mắt đã rưng rưng nhưng nàng cố gắng kìm lại, hít sâu một hơi, nghẹn ngào chất vấn: “Trong lòng bệ hạ, Phượng Ninh là người như vậy sao?”
Nàng uất ức vô cùng, đôi môi gần như cắn đến bật máu.
Bùi Tuấn nói ra liền hối hận, với tính cách trong sáng của Lý Phượng Ninh, làm sao có thể có lòng dạ như vậy. Hắn chỉ là tức giận nhất thời mà nói lỡ lời, nhưng hắn là thiên tử, đã nói ra thì không thể rút lại, hắn không quen cúi đầu.
“Lý Phượng Ninh, hôm nay trẫm cho nàng cơ hội cuối cùng. Nhận vị trí tài nhân, chờ khi nàng có thai, trẫm sẽ phong nàng làm quý nhân. Nếu không, nàng sẽ phải ở lại chức nữ quan suốt đời. Nàng suy nghĩ kỹ rồi trả lời trẫm.”
Khuôn mặt tuấn tú trước mắt đột nhiên trở nên mờ mịt, dòng lệ từ đôi mắt long lanh của nàng rơi xuống từng giọt, đôi mắt hạnh đen láy như trống rỗng, không còn chút thần khí nào.
Lý Phượng Ninh không nói một lời, lặng lẽ cúi đầu, hướng về phía hắn dập đầu một cái, sau đó cứng đờ rời khỏi Ngự thư phòng.
Liễu Hải đã đuổi hết mọi người, nhưng bản thân ông ấy lại tự canh giữ bên ngoài. Ông ấy đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi, thấy Lý Phượng Ninh mặt mày trắng bệch bước ra, lo lắng đến mức không biết làm sao, khuyên nhủ:
“Cô nương à, vạn tuế gia đang giận, cô nương tuyệt đối đừng để bụng, những lời đó không nên để trong lòng. Trước tiên hãy về Diên Hi cung nghỉ ngơi, có gì nói sau vài ngày nữa...”
Lý Phượng Ninh giống như vừa bước ra từ trong nước, ánh mắt không biết hướng về đâu, không chút phản ứng.
Liễu Hải còn định khuyên nữa thì bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng của Bùi Tuấn:
“Ngươi nói thêm một lời nữa, trẫm sẽ cắt lưỡi ngươi. Cứ để nàng đi!”
Nghe vậy, Lý Phượng Ninh chợt tỉnh lại, cắn răng một cái rồi không quay đầu lại mà lao ra khỏi Dưỡng Tâm điện.
Liễu Hải nhìn bóng lưng quyết tuyệt của nàng, chỉ biết đưa tay lên trời than thở.
Người ngoài kia có thể không quan tâm, nhưng người trong kia thì không thể không khuyên. Ông ấy đành cắn răng bưng một ấm trà vào trong, chỉ thấy Bùi Tuấn đã ngồi trên giường cạnh cửa sổ phía đông, long hài đã được cởi ra, hắn đang ngồi dựa vào gối mềm, một chân gập, khuỷu tay chống lên đầu gối, tay đè lên trán, khuôn mặt tuấn tú chìm trong bóng tối, không rõ biểu cảm.
Nhìn tình cảnh ấy, có thể đoán được hắn tức giận không hề nhẹ.
Liễu Hải bước lên rót một chén trà, lặng lẽ lui ra một bên.
Bùi Tuấn tức lắm, nếu nàng nói một lời mềm mỏng, hắn cũng không đến mức nổi trận lôi đình như vậy. Nhưng nàng thì sao, kiên cường chống lại, dứt khoát bỏ đi.
Nàng có giỏi thì đừng hối hận!