Phượng Nghi

Chương 59: Chương 59



Hôm nay vốn được nghỉ, Phượng Ninh không đến Dưỡng Tâm điện báo cáo nữa mà đi cùng Dương Ngọc Tô ra Đông Hoa môn.

"Phụ thân của muội sẽ không bày trò gì nữa đấy chứ?"

Bây giờ Phượng Ninh đã không còn sợ ông ta: "Bệ hạ đã lên tiếng, ông ta không dám làm gì ta đâu, bọn họ cũng chẳng thể uy hiếp ta được nữa."

Dương Ngọc Tô suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng đúng, bây giờ ông ta nịnh bợ muội còn không kịp."

Đúng như dự đoán, lần này về phủ, ngay cả Lý phu nhân cũng tươi cười, đối xử với nàng vô cùng khách sáo.

Phượng Ninh ngồi trong noãn các, nhìn quanh một lượt:  

"Tỷ tỷ đâu rồi?"

Lý phu nhân hơi khựng lại rồi cười đáp: "Dạo này tỷ tỷ con thấy khó chịu trong người nên sang ngoại tổ gia ở một thời gian."

Lý phu nhân cũng không thể nói rằng Lý Vân Anh oán hận Phượng Ninh lâu như vậy, bây giờ không muốn phải hạ mình trước mặt nàng nên mới giận dỗi về ngoại tổ gia.

Phượng Ninh cũng chẳng để tâm, chỉ ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống. Nàng đã định bụng để bụng đi sang chỗ Ô tiên sinh hàng xóm ăn mì dầu.

Phu thê Lý Nguy thấy nàng không ăn nữa cũng gác đũa theo. Vì chuyện bị giáng chức mà tâm trạng Lý Nguy rất nặng nề, ông ta vẫn chưa từ bỏ ý định, luôn tìm cách từ chỗ Phượng Ninh.

"Ninh Nhi, chuyện lần trước chắc con cũng biết rồi, bệ hạ lấy cớ giáng chức phụ thân con, giờ phụ thân con chỉ là một viên quan Cửu phẩm nhỏ bé. Không những thế, bệ hạ thậm chí còn gửi thư đến Lại bộ, nói rõ là không cho ta thăng chức."

Một thời gian rồi không gặp, Lý Nguy gầy đi trông thấy, tinh thần cũng sa sút, nói vài câu đã thở hổn hển.

"Nhưng dù sao ta cũng là phụ thân của con, con thử nghĩ mà xem, nếu con muốn đứng vững gót chân trong cung có phải vẫn cần có nhà mẹ đẻ chống lưng không? Hiện tại bệ hạ chưa từng phong phi cho ai nhưng ngày tháng còn dài, đến lúc các nương nương trong cung sinh hạ tử tự, địa vị ngang nhau, con sẽ hiểu tầm quan trọng của nhà mẹ đẻ..."

Lý phu nhân cũng ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, nói tốt cho phu quân mình:

"Nữ nhân một là phải dựa vào trượng phu, hai dựa vào nhà mẹ đẻ, một mình đơn đả độc đấu là chuyện không thể, con nói tốt mấy câu bên tai bệ hạ, giúp phụ thân con cũng là giúp chính bản thân con."

Phượng Ninh chẳng nghe lọt tai câu nào: "Phụ thân và mẫu thân tính sai rồi, bệ hạ chỉ chướng mắt khi thấy nữ quan trong cung ức hiếp lẫn nhau nên mới giúp đỡ con thôi, cũng không phải thật lòng thích con. Không giấu gì phụ thân, đến giờ bệ hạ chưa từng sủng hạnh con, nếu thật lòng thích, chẳng phải đã sớm phong vị cho con rồi sao?"

Lý Nguy lại trừng mắt nhìn nàng: "Con đúng là đứa ngốc, sao vẫn còn hồ đồ như, bệ hạ bảo vệ con ngay trước mặt bao nhiêu triều thần như vậy, đây chẳng phải là xem trọng con sao. Bây giờ bệ hạ còn chưa sủng hạnh con, có lẽ là không muốn cúi đầu trước Nội các sớm như vậy, không vội đưa nữ quan lên làm Hoàng phi. Con cứ chờ mà xem, những ngày tháng tốt đẹp của con còn ở phía trước."

Phượng Ninh chỉ cảm thấy buồn cười, tựa bàn đứng dậy:  

"Ngày tháng sau này của con có tốt đẹp hay không thì có liên quan gì đến mấy người? Lúc mấy người ăn sơn hào hải vị có nhớ đến con không? Lúc mấy người cùng nhau ra ngoài đi ngắm hoa đăng có nghĩ đến việc đưa con đi cùng không? Hai người chưa từng chịu khổ cùng con thì cũng đừng nghĩ đến việc hưởng phú quý cùng con!"

Phượng Ninh để lại những lời này rồi ra ngoài, bỗng nhớ ra chuyện gì, nàng đứng ở cửa nói:

"Phụ thân mau lấy lại tín vật của mẹ con, nếu không con không biết phải ăn nói thế nào với bệ hạ."

Đây mới là mục đích nàng về đây hôm nay.

Lý Nguy vội vàng đuổi theo sau nàng, muốn mắng nhưng lại không dám, lảo đảo hét lên: "Con hoàn toàn không hiểu nỗi khổ tâm của ta, ta giấu con suốt tám năm chỉ chờ đến ngày con khiến Thánh thượng kinh ngạc trước vẻ đẹp của mình, được ngài ấy yêu thích, bây giờ con phú quý rồi lại mặc kệ sự sống chết của phụ thân mình. Lý Phượng Ninh, con tự nghĩ kỹ lại đi, nếu con đã muốn đứng vững trong hoàng cung, không có cha mẹ giúp đỡ thì không làm được đâu."

Phượng Ninh coi lời ông ta như gió thoảng bên tai, đi dọc theo hoa thính về phía tây rẽ vào hoa viên, đẩy một cánh cửa nhỏ ra bước vào học đường của Ô tiên sinh.

Bụi trúc đã khô héo từ lâu, những cánh hoa rụng trôi dập dềnh trong hồ nước, trong viện tử tĩnh lặng như không một bóng người.

"Tiên sinh?"

Cửa không khóa, rõ ràng tiên sinh biết nàng sẽ tới. Phượng Ninh khóa cửa lại, đi dọc theo con đường lát đá bước vào hành lang, men theo hành lang đi thẳng đến căn bếp nhỏ phía đông, quả nhiên nhìn thấy Ô tiên sinh đang xắn tay áo nấu mì.

Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng kia, Ô tiên sinh đã nhận ra là Phượng Ninh.

Ô tiên sinh không quay đầu lại, chỉ nói: "Đợi một lát nữa, mì sắp chín rồi."

Nhìn bóng dáng cao lớn của Ô tiên sinh, chẳng hiểu sao Phượng Ninh lại thấy sống mũi cay cay, có ảo giác như một con chim mệt mỏi tìm về được đến cánh rừng.

"Tiên sinh..." Nàng khẽ gọi, ngây ra nhìn hắn ta.

Ô tiên sinh bị hơi nước bốc lên bao quanh, không nghe thấy lời nàng nói. Một lúc sau, hắn ta bê một bát mì dầu đầy ắp đến trước mặt nàng, cười tủm tỉm nhìn nàng: "Vừa rồi ngươi nói gì?"

Phượng Ninh thoáng định thần lại, lắc đầu nói: "Không có gì, ta chỉ đang nhớ đến món mì dầu của tiên sinh."

Nàng ngồi xuống ăn từng miếng mì lớn. Hôm nay Ô tiên sinh nấu một bát mì dầu, những sợi mì được cắt bằng dao dai ngon, đầy ắp hành lá, hương thơm ngào ngạt.

Ô tiên sinh rửa tay ngồi đối diện nhìn nàng ăn, dần dần nhận ra mắt nàng đỏ hoe.

"Phượng Ninh, ngươi đã chịu ấm ức gì ở trong cung à?"

Phượng Ninh lắc đầu:  "Không có."

Vừa rồi lúc nàng vừa nhìn Ô tiên sinh bị hơi nước bao phủ, bỗng dưng hình bóng ấy lại hóa thành Bùi Tuấn. Nàng hận Lý Nguy đã đưa nàng vào cung, nếu không nàng cũng sẽ không gặp hắn, càng sẽ không yêu hắn, cũng không khao khát thứ hạnh phúc bình dị của những gia đình bình thường.

Lúc đầu mới vào cung, nàng ôm trong lòng suy nghĩ thoát khỏi vòng xoáy của Lý gia, tràn đầy sự háo hức và mong đợi với hoàng cung, mong rằng mình sẽ học được bản lĩnh, sau này có thể tự lực cánh sinh nhưng bây giờ, lần đầu tiên nàng nảy sinh cảm giác chán ghét với hoàng cung.

Ô tiên sinh nhìn nàng, híp mắt lại đầy vẻ thâm sâu, khẽ thở dài không thành tiếng.

Sau khi dùng ngọ thiện, Phượng Ninh theo Ô tiên sinh vào thư phòng, Ô tiên sinh cẩn thận chỉnh sửa lại một cuốn sổ nhỏ rồi đưa cho nàng:

"Đây là phiên dịch của một số từ hiếm gặp, ngươi mang về học thuộc lòng, sau này dịch sách sẽ cần đến."

Phượng Ninh ngồi nghiêng người trong chiếc ghế tròn đối diện Ô tiên sinh, đôi giày thêu hoa đã cởi ra, nàng thu mình trong ghế, lật mở cuốn sổ đọc từng câu một cách nghiêm túc, gặp những chỗ không hiểu nàng sẽ hỏi Ô tiên sinh, hắn ta giảng giải cho nàng.

"Tiên sinh, khẩu âm của tiên sinh rất chuẩn, ngài đã từng đến Đại Du Ba Tư chưa?"

Ô tiên sinh cười nói: "Ngươi chưa từng gặp người Đại Du Ba Tư, làm sao biết khẩu âm của ta chuẩn?"

Phượng Ninh khẽ cười: "Ở Thượng Lâm uyển có một Ngự mã quan là người Đại Du, thỉnh thoảng ta nghe thấy hắn ta nói tiếng Ba Tư, nghe rất giống với khẩu âm của ngài."

Ô tiên sinh vuốt râu, hỏi: "Vậy ngươi đã giao tiếp với hắn ta chưa?"

Phượng Ninh lắc đầu: "Trông hắn ta rất hung dữ, ta không dám nói chuyện với hắn ta."

Bùi Tuấn cũng không thích nàng tiếp xúc với nam nhân khác.

Ô tiên sinh đột nhiên hỏi nàng mấy câu bằng tiếng Ba Tư, Phượng Ninh lập tức ngồi thẳng dậy, trả lời một cách nghiêm túc. Ô tiên sinh nghe xong thì cười nói:

"Khẩu âm của ngươi mới hay, trong trẻo như dòng suối giữa khe núi vậy."

Đọc gì cũng thấy hay.

Phượng Ninh vui vẻ, đột nhiên hỏi: "Tiên sinh, "nhớ quân đã lâu" nói như thế nào?"

Ô tiên sinh thoáng ngừng lại: "Ngươi muốn học à?"

Phượng Ninh cười mi mắt cong cong đáp: "Ở xưởng Phiên Kinh Xưởng có một ông lão, thê tử của ông ấy đã mất nhiều năm. Hôm qua ông ấy nói muốn viết một bức thư bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau để đốt trước mộ thê tử, nhờ ta viết bằng chữ Mông Cổ và Ba Tư."

Phượng Ninh đã viết vài bản dịch, đưa cho Ô tiên sinh:  

"Ngài xem ta dịch như vậy có đúng không?"

Thời gian ở bên cạnh Ô tiên sinh luôn trôi qua rất nhanh, đến đầu giờ Thân, Phượng Ninh mang theo hành lý Ô tiên sinh chuẩn bị cho nàng định trở về cung. Con hẻm Hỉ Tước ở gần con phố Sùng Văn môn, từ Sùng Văn môn đi thẳng về phía tây đến phố Kỳ Bàn phía trước Chính Dương môn là khu phố náo nhiệt nhất kinh thành, các quan lại quyền quý thường lui tới nơi này. Những cửa hiệu trên phố này có quy mô không nhỏ, trang trí cũng vô cùng xa hoa, cả con phố đông đúc tấp nập, náo nhiệt nhưng không ồn ào.

Phượng Ninh luyện chữ làm hỏng mấy cây bút, định mua một hộp bút lông Hồ Châu mới nên đã cho xe ngựa rẽ vào chợ Tiền Triều.

Người đánh xe của Lý phủ đi đỗ xe ngựa, một bà lão đi cùng Phượng Ninh bước vào một tiệm sách. Phượng Ninh ăn mặc rất khiêm tốn, đội mũ trùm màu xám che kín mặt.

Dù vậy Hàn Tử Lăng vẫn nhận ra nàng ngay, đi theo nàng vào tiệm sách. Lúc Phượng Ninh đang chọn bút lông Hồ Châu, hắn ta kéo nàng vào một nhã gian.

*

Mỗi khi Tết đến, trong cung thực ra lại vô cùng lạnh lẽo.

Hậu cung không có nương nương, các Thái phi đều ở Tây Lục sở xa xôi, khu vực Dưỡng Tâm điện lại yên tĩnh lạ thường.

Bùi Tuấn dùng ngọ thiện với Thái hậu xong, trở về Dưỡng Tâm điện nghỉ ngơi một lát. Hà Sở Sinh mang danh sách những nữ quan mới nhập cung đến cho Bùi Tuấn xem qua nhưng hắn lại đặt sang bên cạnh không vội xem mà hỏi về kỳ thi mùa xuân.

Hà Sở Sinh vội vàng đứng dậy cáo lỗi với hắn: "Bệ hạ, hôm nay người tha cho lão thần đi. Hôm nay là thọ đản nội tử của lão thần, lão thần muốn đi dạo chợ Tiền Triều chọn một chiếc vòng tay nàng ấy thích làm quà mừng thọ, nếu về muộn, tối nay lão thần sẽ gặp rắc rối mất."

Bùi Tuấn không ngờ Hà Sở Sinh lại sợ vợ như vậy, bật cười nói: "Ồ, tôn phu nhân bao nhiêu tuổi rồi?"

Hà Sở Sinh nghe ra ý trong lời Hoàng đế nói, vội vàng chắp tay: "Không dám làm phiền bệ hạ quan tâm, không phải thọ tròn nên cũng không có gì."

Dù vậy, Bùi Tuấn vẫn sai người vào nội khố lấy một hộp Đông Châu đến, thưởng cho Hà Sở Sinh mấy viên. Hà Sở Sinh vui mừng khôn xiết, quỳ xuống dập đầu cảm tạ.

Đông Châu là vật hiếm có, là vật ngự dụng, không được bán ở dân gian.

Bùi Tuấn nhìn viên kim châu lớn nhất trong hộp rồi liếc sang chiếc bàn nhỏ mà Lý Phượng Ninh thường ngồi, đột nhiên hỏi:

"Nàng ấy đâu rồi?"

Liễu Hải đã đi sang Nội các, lúc này Hàn Ngọc đang trực, hắn ta khom người trả lời:  

"Bệ hạ, hôm nay là Tiểu Niên, các cô nương đều ra ngoài cung đoàn tụ, Phượng cô nương cũng không ngoại lệ."

Bùi Tuấn trước giờ chưa từng can thiệp vào hành tung của Lý Phượng Ninh, hôm nay là lần đầu tiên.

"Ra ngoài cung đón nàng trở về."

Mỗi buổi chiều Phượng Ninh đều pha cho hắn một ấm trà ô mai giúp bồi bổ sức khỏe, tỉnh táo tinh thần. Hôm nay nàng không có ở đây, Bùi Tuấn thấy không quen.

Hắn đang nhớ trà của nàng.


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.