Quy Dã - Kim Vụ

Chương 12: Nữ thần của em là chị dâu của anh hả?



Cổ tay cầm đũa đang tì lên mặt bàn của Hứa Tri Hành khựng lại vài giây, có vẻ không thoải lắm lắm, cảnh tượng Thẩm Thanh Đường và Hứa Kim Dã ngồi chung với nhau khiến cho Hứa Tri Hành cảm thấy đặc biệt khó chịu, nhưng cụ thể khó chịu thế nào thì anh ta không diễn tả được.

Cũng có thể đơn giản chỉ vì hai người vốn đơn thuần không có giao tiếp gì đột nhiên dây dưa với nhau.

Hứa Kim Dã không nể nang ai đã thành thói, có khoảnh khắc nào  anh để ý đến cảm nhận của người khác thì  phải cảm tạ trời đất.

Thẩm Thanh Đường cúi đầu, không nói gì.

Hứa Tri Hành cho rằng cô gái nhỏ da mặt mỏng, không tiện lên tiếng vì thế anh ta nhíu mày, thấp giọng quát: “Em ngồi bên đó làm gì?”

“Thế tôi nên ngồi đâu?” – Hứa Kim Dã cười khẽ: “Ngồi với anh?”

“Hai người đàn ông, không thích hợp đâu.”

Hứa Tri Hành đau đầu: “Em muốn ngồi thì ngồi, ngồi đàng hoàng vào, chỗ đã không rộng em đừng chen chúc với Đường Đường.”

Sau đó nói với Thẩm Thanh Đường: “Tính tình nó là thế, em đừng để trong lòng.”

“Ừm.” – giọng cô đáp lời rất nhỏ rất nhỏ.

Đường Đường.

Gọi thân thiết thế cơ đấy.

Hứa Kim Dã khẽ xùy, không quan tâm Hứa Tri Hành.

Chỗ ngồi thật sự không rộng rãi, lúc cúi đầu ăn cơm, cánh tay khó tránh khỏi sẽ chạm nhau, có điều không biết cố ý hay vô tình, cô luôn cảm thấy Hứa Kim Dã cứ dựa về bên này.

Chắc là ảo giác, dù sao không gian có hạn.

“Không phải em nói em có trận bóng không đến được à, trận bóng bị hủy hay em không ra sân?” – Hứa Tri Hành nghe thấy trong điện thoại có người gọi Hứa Kim Dã đến sân bóng làm nóng trước khi trận đấu bắt đầu.

Lúc đó Hứa Tri Hành còn hỏi: “Khi nào trận đấu bắt đầu, anh đến trường rồi, có thời gian ăn bữa cơm không?”

Hứa Kim Dã luôn thờ ơ với Hứa Tri Hành, không trả lời.

Hứa Tri Hành rất muốn ra dáng làm anh cả, nhưng thực tết thời gian hai anh em ở chung quá ít thế nên có rất nhiều câu mà trước khi nói Hứa Tri Hành đều luôn cân nhắc mình có tư cách hay không.

“Trước trận đấu cũng không có quy định không thể ăn cơm.” – Hứa Kim Dã trả lời.

Bầu không khí người ăn cơm của ba người có chút kỳ quái.

Người nói luôn là Hứa Tri Hành, anh ta lớn hơn hai người họ bốn tuổi, đã có dáng vẻ của người lớn, xem hai người họ như trẻ con. Hứa Kim Dã không đáp lời thì anh ta hỏi Thẩm Thanh Đường gần đây học hành thế nào, tương lai có dự định gì không, muốn du học hay ở lại học nghiên cứu sinh?

“Chưa nghĩ xong.” – Thẩm Thanh Đường dừng đũa, câu trả lời của cô là thật lòng, lần trước cô cũng trả lời như vậy.

“Năm hai cũng không còn sớm nữa, rất nhiều chuyện có thể chân nhắc trước, nếu em muốn đi du học, anh có mấy người bạn chuyên về mảng này, nếu em cần thì lần sau gặp mặt ăn bữa cơm.”

“Được, cám ơn.”

“Em không cần khách sáo với anh, dì có nói với anh tính tình em có hơi khó hòa nhập, nhưng không sao, qua lại lâu dần sẽ tốt hơn.”

“Ừm.”

“….”

Quả thực Thẩm Thanh Đường nói rất ít, thậm chí còn đạt đến trình độ trả lời cho có, điều này đã đi ngược lại với sự giáo dục mà cô trải qua trước đây của cô, trong xã hội điều này rất không lễ phép.

Nhưng cô chẳng còn cách nào ngoài việc cố gắng phớt lờ sự tồn tại của Hứa Kim Dã.

Ở khoảng cách gần đến mức không thể bỏ qua hơi thở và mùi hương đặc trưng thuộc về anh, khi nhiệt độ của anh dường như xuyên qua lớp vải truyền đến chỗ cô, mà Thẩm Thanh Đường vẫn có thể cười nói với một người khác, cô không làm được.

Thông qua khóe mắt cô có thể thấy Hứa Kim Dã cúi đầu, thong thả ăn phần cơm trước mặt, đường viền hàm rõ ràng nối với đường cổ mượt mà, cộng thêm ngũ quan sắc nét, góc hàm của Hứa Kim Dã tựa như bước ra từ truyện tranh.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Hứa Tri Hành bị cắt ngang, anh ta nhìn về nơi phát ra âm thanh.

Người còn lại cũng không vội vã, tư thế lười biếng tùy hứng, ăn hết nửa phần cơm trước mặt, nghiêng đầu hỏi Thẩm Thanh Đường có khăn giấy không, rõ ràng Thẩm Thanh Đường cũng rất ngạc nhiên, đơ người một giây sau đó lấy khăn giấy trong túi đưa qua.

Giọng Hứa Kim Dã trầm trầm nói cám ơn.

Làm xong một loạt những việc này, anh mới nghe máy.

Là Tống Nguyên gọi đến, cậu ta ở trong ký túc xá mặc xong áo đấu, lúc đi ra thì không thấy Hứa Kim Dã đâu, còn tưởng anh đến sân bóng trước, đến khi Tống Nguyên đến sân bóng thì rõ ràng chả thấy Hứa Kim Dã đâu.

“Thiếu gia cậu đâu rồi, năm giờ đấu rồi, đã tụ tập đông đủ thiếu mỗi cậu đấy.”

“Ăn cơm.” – Hứa Kim Dã thờ ơ phun ra hai chữ.

Tống Nguyên nghi ngờ nhìn đồng hồ: “Giờ này?”

“Ờ.”

“Được được được, ngài ăn cơm xong có thể di giá đến đây được không ạ? Đám người bên khoa Xây dựng đã tới rồi, người nào người nấy ăn cái quỷ gì to cao như voi, đều trên mét chín, anh, chúng em cần anh tới chống lưng.”

Cụp mắt, Hứa Tri Hành hỏi trước: “Trận đấu sắp bắt đầu rồi sao, có thể xem không?”

Trong lời nói hiện rõ là ý tốt.

Hứa Tri Hành thật sự muốn cải thiện mối quan hệ giữa hai anh em.

“Không ép buộc gì anh nhé?”

Hứa Kim Dã thong dong đứng dậy, bưng khay cơm lên đi cất,  ánh mắt anh và Thẩm Thanh Đường chạm nhau, đáy mắt đen nhánh như mực mới từ từ thả lỏng.

“Bạn học Thẩm.”

“Sân bóng rổ khu Bắc, phiền cậu dẫn đường.”

Lại là giọng điệu thờ ơ thường thấy.

Trái tim Thẩm Thanh Đường như bị thứ gì đó đè nén, cô thoáng chững lại, sau đó gật đầu nói được.

Hứa Kim Dã rời đi rồi dấu hiệu khác thường đó mới từ từ giảm bớt. Chỉ còn lại cô và Hứa Tri Hành, Hứa Tri Hành thấu hiểu lòng người khác nói nếu cô không thích xem bóng rổ có thể không đi, chắc là anh vẫn nhớ đường, căn tin có thể tìm được thì sân bóng rổ sẽ dễ tìm hơn.

“Không sao, buổi tối tôi không có tiết.” – Thẩm Thanh Đường nói.

Có lẽ mang tâm lý muốn bù đắp nên cô nói nhiều hơn khi nãy một chút.

Cô không thích bóng rổ.

Nhưng muốn xem Hứa Kim Dã chơi.

Cái trước, vốn không đủ để ngăn lại cái sau.

Sân bóng rổ khu Bắc đông nghịt người, tập trung ở một khu vực, không cần phí sức đi tìm, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nơi nào có trận đấu.

Đông người đến mức Hứa Tri Hành cũng cảm thấy bất ngờ: “Đông người vậy sao? Bây giờ sinh viên đều thích xem đấu bóng rổ vậy á?”

Một nửa trong số đó là nữ sinh.

Xem thi đấu là giả, xem người thì đúng hơn.

Trận đấu còn chưa bắt đầu đã có rất nhiều hò hét cố lên, xen lẫn tiếng cười ở xung quanh, âm thanh nối tiếp âm thanh rất nhộn nhịp.

Hứa Tri Hành cảm nhận được sức sống thanh xuân, khẽ cười, cảm thán: “Ở công ty cứ nghĩ tuổi mình còn nhỏ, hôm nay vừa trở về trường liền không nhịn được phải nói rằng mình thật sự già rồi. Những thứ này cảm thấy như đã trôi qua từ lâu, dường như đã là chuyện của kiếp trước.”

“Ngài không già.” – Thẩm Thanh Đường không biết an ủi người khác thế nào, thuận miệng nói.

Nói xong cô mới ý thức được câu này nghe ra cũng chẳng có tác dụng an ủi, cô nói xin lỗi, nhịn không được nở nụ cười.

Hứa Tri Hành cũng cười: “Vẫn phải cám ơn em đã an ủi anh, nhưng làm lần sau đừng dùng trang trọng(*) như vậy nữa nhé.”

“Được.” – mặt mày cô cong cong.

Trong lúc trò chuyện hai người đã đến sân bóng.

Thẩm Thanh Đường dễ dàng nhìn thấy Hứa Kim Dã trong nhóm người, anh mặc áo thi đấu, gương mặt lạnh lùng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen, xung quanh là đồng đội. Một đội khác đi tới, trong số đó có một nam sinh cao cáo, nước da hơi đen giơ tay về phía anh.

Hứa Kim Dã nắm lại, khẽ cười, tán gẫu.

“Trước đây anh cũng từng chơi, suýt chút còn được vào đội tuyển của trường.” – Hứa Tri Hành đột nhiên nói, có thể do đông người, anh thấy nóng nên cởi áo khoác ngoài, chỉ còn mặc áo sơ mi.

Thẩm Thanh Đường thu hồi tầm mắt: “Thật đáng tiếc.”

“Không có gì đáng tiếc.” – Hứa Tri Hành cười: “Bọn họ nói chiều cao anh không đủ.”

“…..” – Hứa Tri Hành đang kể chuyện cười?

Hứa Tri Hành nhìn vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của cô, giơ tay đầu hàng, gãi lông mày: “Ngại quá, kỹ năng chơi bóng của anh cũng tệ như kỹ năng kể chuyện cười.”

“Không có.”

“Thẩm Thanh Đường mím môi, miễn cưỡng đật đầu nói: “Ừm, cũng có chút buồn cười.”

Hết lần này đến lần khác đều là vẻ mặt rất nghiêm túc.

Cùng với câu nói: “Ngài không già”, Hứa Tri Hành nghĩ có lẽ mình sẽ nhớ rất lâu.

Thật đáng yêu.

Hứa Tri Hành cười, đáp lời: “Cám ơn, đã được an ủi.”

Thẩm Thanh Đường nghe ra được hàm ý bên trong, khẽ cười một tiếng chỉ có thể trả lời: “Không cần khách sáo.”

“Mẹ kiếp, nữ thần của tôi tới, bên cạnh là ai vậy, vừa nói vừa cười, nhìn cách ăn mặc này là giáo viên?”

Tống Nguyên đang ngồi xổm trên mặt đất thắt dây giày, lúc đứng lên vô tình trông thấy Thẩm Thanh Đường ở phía đối diện, nữ thần đến xem trận đấu, Tống Nguyên còn chưa kịp vui vẻ ra mặt thì cậu ta đã chú ý tới người đàn ông thành thục đứng bên cạnh.

Hứa Kim Dã nhướng mi mắt lên nhìn lướt qua.

Nhìn hai người nói chuyện khá vui vẻ, Hứa Tri Hành nói một câu, Thẩm Thanh Đường mím một cười nhạt, cô cúi đầu, tóc mai vụn bên tai theo đó rơi xuống, cô đưa tay nhẹ nhàng vén nó trở lại.

Sự e thẹn của thiếu nữ không thể che giấu.

Hứa Kim Dã nheo mắt.

Tống Nguyên chăm chú nhìn hồi lâu, hỏi một cách không chắc chắn: “Trẻ như vậy không giống giáo viên, chẳng lẽ là bạn trai ngoài trường của nữ thần?”

Tiếng cười lạnh đột nhiên vang lên, giống như trả lời cậu ta.

Tống Nguyên ngẩng đầu nhìn Hứa Kim Dã, chỉ thấy bóng lưng, thiếu niên dáng cao chân dài, lười viếng vỗ tay một cái: “Đến giờ rồi.”

“Được.”

Mọi người đồng thanh, lục tục cởi áo khoác ngoài.

Đa số sẽ vứt áo khoác vào túi xách, người có bạn gái thì đưa cho bạn gái.

Phản ứng đầu tiên của Tống Nguyên là cầm lấy áo của Hứa Kim Dã, định để chung với nhau, nhưng cậu ta lại thấy anh đi thẳng ra ngoài sân.

Đi về phía nữ thần của cậu ta.

Tống Nguyên: “?”

Người kinh ngạc không chỉ có Tống Nguyên, lúc Hứa Kim Dã đi qua, đưa áo khoác cho Thẩm Thanh Đường, vừa lười biếng vừa lịch sự nói: “Làm phiền nhé, vất vả cho cậu”, Thẩm Thanh Đường rõ ràng cảm giác được vào giây phút đó tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại, đến cả tiếng gió cũng tan mất.

Rất nhiều ánh mắt đều nhìn qua đây, không cần nhìn cũng có thể cảm giác được, cô hơi hoảng hốt vì thế áo khoác đã cầm trên tay nhưng cô vẫn có cảm giác không chân thực lắm.

Thời gian từng phút từng giây đều như kéo dài ra, trôi qua cực kỳ chậm chạp.

Cùng với tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu, dòng chảy thời gian mới bình thường lại.

Ngón tay không tự nhiên mà nhúc nhích một chút.

Áo khoác vẫn còn lưu lại nhiệt độ của Hứa Kim Dã.

“Xin lỗi.” – Hứa Tri Hành đột nhiên nói.

Thẩm Thanh Đường không rõ lắm tại sao anh ta lại xin lỗi.

“Có thể em không hiểu nó lắm, từ nhỏ A Dã lớn lên với ông nội. Lúc trở về cũng không thể hòa bình sống chung với anh được ngày nào, nó đối với anh luôn ôm một lòng thù địch.”

“Anh có thể hiểu, dù sao thì trong mắt nó, anh cướp đi toàn bộ sự quan tâm của ba mẹ vì thế chuyện gì nó cũng làm ngược lại anh.”

“Có thể nó biết được mối quan hệ giữa hai chúng ta nên mới cố ý làm như thế, không phải nhằm vào em đâu, em đừng để trong lòng.”

Hứa Tri Hành kể rất nhiều chuyện từ cấp ba đến đại học. Sau khi anh ta tốt nghiệp anh em họ không tiếp xúc với nhau nhiều, mâu thuẫn cũng không còn nhiều như lúc trước, anh ta tưởng đã thay đổi nhưng giờ xem ra vẫn không thể.

Thẩm Thanh Đường nghe đến thất thần.

Tâm trạng không khống chế được nhớ lại tối hôm đó, thuốc lá vẫn chưa dụi tắt kẹp trên tay anh, anh đến gần, gọi cô là cô gái ngoan ngoãn, cô chột dạ không đáp, giọng anh mang theo ý đùa giỡn: “Hay là…tôi nên gọi cậu là chị dâu?”

Những chi tiết trước nay chưa từng để ý lúc này lại trở nên rõ ràng.

Môn tự chọn anh chủ động vào nhóm.

Trong tiệm trà sữa, anh chơi xấu gọi một cốc trà chanh.

Anh chủ động thêm bạn Wechat.

Nửa đêm bạn anh gọi điện thoại cho cô, nói anh đang đánh nhau với người khác.

….

Thêm cả chuyện hôm nay anh ở trước mặt Hứa Tri Hành ngồi xuống cạnh cô, đưa áo khoác của mình cho cô giữ.

Tất cả, đều tuân theo từng dấu vết.

Thẩm Thanh Đường biết kiểu nữ sinh mà Hứa Kim Dã thích, Tưởng Thanh ra rả bên tai cô rất nhiều lần, nữ sinh bên cạnh anh người sau rạng rỡ xinh tươi hơn người trước, thân hình của người sau nóng bỏng hơn người trước.

Cô còn nghĩ mình đặc biệt cái gì đây?

Một cô gái ngoan ngoãn, tuân theo nguyên tắc, gọi dạ bảo vâng, buồn tẻ như một ngày mưa âm u với những đám mây dày, nhạt nhẽo và vô vị.

Sự gần gũi của Hứa Kim Dã trên thực tế rất vô lý.

Biết rõ được sự thật dường như cũng không khó chịu như trong tưởng tượng, từ lúc bắt đầu không phải đã rõ ràng rồi sao?

Thẩm Thanh Đường rũ mi mắt xuống, vừa vặn che giấu được tâm trạng, cô khẽ nói: “Tôi mới nhớ ra, ngày mai có một bài tập phải nộp, tôi đi trước.”

“Gấp vậy sao?” – Hứa Tri Hành hỏi.

“Ừm, hơi gấp, bài tập lớp chuyên ngành, rất quan trọng.” – cô nói.

Hứa Tri Hành cảm thông: “Ừ, học hành quan trọng, anh đưa em về.”

“Không cần.”

Thẩm Thanh Đường trả lời rất nhanh, cô đưa áo khoác trong tay cho Hứa Tri Hành, ngón tay tê dại cứng ngắt: “Áo khoác của Hứa Kim Dã.”

Hứa Tri Hành vẫn tiễn cô ra sân bóng sau đó lại quay vào trong.

Lúc Thẩm Thanh Đường quay đầu lại nói tạm biệt, tiếng hoan hô vang lên, có nữ sinh gào đến biến giọng: “Hứa Kim Dã quá đỉnh, em là vợ anh!”

Chắc là ghi điểm rồi.

Bước chân Thẩm Thanh Đường dừng lại, hít sâu, khí lạnh tràn vào khoang ngực, cảm giác lạnh lẽo lan đi toàn cơ thể, cô chớp chớp mắt, chua chát dần dần tan đi, cô nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.

*

Nửa trận sau kết thúc.

Hứa Kim Dã ném một cú ba điểm, một mình anh giành được hai mươi mốt điểm, mạnh mẽ kéo ra sự chênh lệch với đội bên khoa Xây dựng, trận đấu đến lúc này đã không còn căng thẳng nữa.

Tống Nguyên mệt đến thở dốc, kết thúc trận đấu cậu ta tu ừng ực hơn nửa chai nước, lau mồ hôi, hỏi lại vấn đề mà trước trận đấu cậu ta chưa kịp hỏi: “Anh đưa áo khoác cho nữ thần của em làm gì, đứng bên cạnh cậu ấy không phải bạn trai ngoài trường sao, thật sự không sợ người ta đánh anh à.”

Nhịn hết nửa hiệp, cuối cùng cũng hỏi được.

“Là anh trai tôi.” – chơi được nửa trận, thấm mệt nên giọng nói hơi khàn

“?”

Tống Nguyên ngước mắt, mức độ khiếp sợ trong mắt so với trước khi thi đấu còn nhiều hơn: “Mẹ kiếp, nữ thần của em là chị dâu của anh?”

Để chị dâu cầm áo khoác, hợp lý hơn nhiều.

“….”

Hứa Kim Dã nhìn Tống Nguyên như thể đang nhìn người bị khuyết tật trí tuệ.

“Á, nữ thần rời đi lúc nào nhỉ?” – Tống Nguyên thở hổn hển, nhìn Thẩm Thanh Đường, ánh mắt tìm kiếm một vòng mà không thấy bóng dáng cô đâu.

“Tiếc ghê, mới nãy trên sân em còn ra sức làm dáng cho đẹp, không biết nữ thần có thấy không.”

Động tác lau mặt của Hứa Kim Dã dừng lại.

Anh quay người lại chỉ thấy Hứa Tri Hành, trên tay đang cầm cái áo khoác của anh.

Hứa Kim Dã chống lưỡi lên hàm răng trên, trên môi tràn ra tiếng cười nhạt, anh khẽ nâng cằm, trong mắt không có chút ý cười nào.

Cảm giác hơi tệ.

Đã thắng nhưng không cách nào xua  tan sự nóng nảy.

Sang hiệp hai, Hứa Kim Dã còn chơi tuyệt hơn hiệp một, dưới sự áp bức kiểm soát tuyệt đối, đối thủ bị đánh cho thở không ra hơi.

Đội trưởng bên đội khoa Xây dựng chịu không nổi hỏi: “Đã thắng rồi còn chơi liều mạng vậy, cậu thù oán gì chúng tôi?”

“Không thù.”

Hứa Kim Dã cướp bóng lần nữa, úp bóng vào rổ trước mặt

“Gai mắt.”


____

*Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Kim Dã – người còn chưa ghen xong đã phát hiện vợ đi mất.

Ừm.

Trâu bò đấy. Dữ dằn đấy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.