Quy Dã - Kim Vụ

Chương 13: Giờ bạn học gặp nhau cũng không chào tiếng nào?



“Thua.”

“Mẹ nó lại lên cơn, tôi đây không hành hạ bản thân nữa.”

Trận đấu kết thúc, tỷ số xấu đến ngại nhìn, đội trưởng bên kia đi tới giơ tay đấm Hứa Kim Dã một đấm: “Hôm nay cậu nổi điên không nhẹ.”

Tất cả đều trút lên người bọn họ.

Hứa Kim Dã rời khỏi sân bóng đã trở lại trạng thái lười biếng của ngày thường, rũ đuôi mắt như thể Hứa Kim Dã trên sân lúc nãy không phải Hứa Kim Dã bây giờ, không còn tính công cách mạnh mẽ như vậy.

Anh chỉ cười trả lời: “Trời nóng quá.”

“Có chơi có chịu, bữa này chúng tôi mời.”

Hứa Kim Dã khẽ cười, nói được, nhặt túi xách từ dưới đất lên, lúc đứng thẳng lên có một cái áo đen được đưa tới.

Hứa Tri Hành đẩy gọng kính: “Chơi rất tuyệt.”

Hứa Kim Dã chỉ cầm áo, không đáp.

Đường nét khuôn mặt anh lạnh lùng, cứng rắn, khuôn mày và đôi mắt như được điêu khắc ra.

Hai anh em họ không giống nhau lắm.

Có lẽ một người giống mẹ, một người giống ba.

Hứa Kim Dã giống ba, cũng giống ông nội, còn Hứa Tri Hành thì trông nho nhã hơn. Ba anh ta thường nói người hiền lành không thể điều binh, Hứa Kim Dã thích hợp trên thương trường hơn anh ta.

Hứa Kim Dã không có chút hứng thú gì, mấy năm nay toàn bộ tiền đều đốt trên các cuộc đua xe, và anh thật sự đã tạo ra thành tích vì thế trong nhà cũng không phản đối một cách mãnh liệt nữa.

Đôi lúc Hứa Tri Hành thật sự hâm mộ Hứa Kim Dã, đôi khi thân phận con trai trưởng nhà họ Hứa trói buộc anh ta đến không thở nổi, còn Hứa Kim Dã mang tiếng công tử ăn chơi nhưng vẫn có thể đường ta ta đi, làm theo ý mình.

Trời dần tối.

Ban đầu vẫn còn phiếm màu tím xanh, ngay sau đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy càng lúc càng tối, cho đến khi bốn phía đều trở nên mơ hồ chỉ còn lại những đường viền xa xăm..

Tống Nguyên cảm thấy bầu không khí không đúng, giữa hai người này có giống anh em ruột đâu. Trước đây Hứa Kim Dã cũng chưa từng nhắc tới mình còn một người anh, Tống Nguyên cầm túi xách đứng bên đường đợi.

“A Dã.”

Hứa Tri Hành lên tiếng trước: “Em đừng làm khó Thẩm Thanh Đường.”

Câu này suy luận từ đâu ra? Lúc này Hứa Kim Dã mới nhìn thẳng vào Hứa Tri Hành, đầu lưỡi chống lên hàm răng trên, khẽ xùy một tiếng: “Anh nói gì?”

“Em biết anh đang nói gì, em muốn đối xử với anh thế nào cũng được nhưng đừng ảnh hưởng đến người khác.” – Hứa Tri Hành lại lần nữa kéo kính xuống, ánh mắt dưới tròng kính bình tĩnh: “Em cũng thấy được tính cách cô ấy nhút nhát ngoan ngoãn, da mặt mỏng, không chịu nổi ác ý của em.”

“Em muốn khiến anh khó xử cũng không cần ra tay với cô ấy.”

Hứa Kim Dã nghe anh ta tự lảm nhảm giống như đang nghe chuyện cười, bật cười hai tiếng: “Hứa Tri Hành, rốt cuộc anh có bệnh gì vậy?”

“Tự anh cảm thấy mình quan trọng? Mẹ nó cả thế giới này chuyển động quanh anh à?”

Sắc mặt Hứa Tri Hành khó coi: “Nói gì thì anh cũng là anh trai em, em nói chuyện lễ phép chút đi?”

“Muốn nghe mấy lời thuận tai thì đi về công ty, trợ lý, cấp dưới của anh có một đống lời muốn ra rả lên người anh đấy, không cần lãng phí thời gian ở chỗ tôi.”

Hứa Kim Dã nhếch môi cười lạnh, không muốn phí lời, treo túi lên vai, sải bước lớn đi ra ngoài sân bóng. Đến khi Tống Nguyên đứng bên đường liếc nhìn về phía sau theo bản năng, nhìn ra được cuộc trò chuyện của hai anh em họ đã thất bại, Tống Nguyên cất điện thoại đi theo Hứa Kim Dã.

Không giống anh em, giống kẻ thù hơn.

*

Ban đêm, trời đột nhiên nổi gió, ngoài cửa sổ gió rít gào.

Thẩm Thanh Đường trở về lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm rửa, hơi nóng dần bốc lên, cô đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại, cô đứng như vậy cho đến khi da mặt bị nóng đến ửng đỏ, cô thở ra, tắt nước, lau khô người, thay quần áo.

Đẩy cửa đi ra ngoài, thế giới lại trở về quỹ đạo.

Cô vẫn là Thẩm Thanh Đường.

Thẩm Thanh Đường giặt đồ lót xong, phơi được một nửa, cửa phòng ký túc xá đột nhiên mở ra, mặt Trương Giai Di đỏ ửng, kích động tuyên bố bản thân thoát kiếp độc thân.

“Ai? Người đưa trà sữa hay anh Dã Vương?”

Tưởng Thanh bỏ điện thoại xuống, nghiêng đầu qua hỏi, dù không biết là ai nhưng cũng không ngăn cản được cô ấy hóng hớt.

Trương Giai Di nhăn nhó nói một câu đáng ghét: “Là đàn anh trong câu lạc bộ của tớ, câu lạc bộ chơi các môn thể thao phương Tây, tớ kể với các cậu rồi đó, quen trong câu lạc bộ tennis.”

“Cậu được nha Trương Giai Di, có tiền đồ!”

Tống Tuệ Nhu cảm thán: “Haiz, Trương Giai Di của ký túc xá chúng ta là người đầu tiên thoát kiếp độc thân, bạn trai cậu có mời ăn cơm không?”

“Tớ về hỏi các cậu nè, anh ấy nói định hôm nay mời mọi người ăn cơm.” – Trương Giai Di che mặt, thật ra là gọi cô đi ăn cơm riêng với nhau nhưng vừa mới ở bên nhau, cô vừa căng thẳng lại xấu hổ, lo sợ bầu không khí quá gượng gạo nên đề nghị mời hội chị em trong ký túc xá cùng nhau ăn bữa cơm.

Đàn anh đồng ý rất sảng khoái, thuận tiện gọi luôn nam sinh bên ký túc xá của họ cùng đi, sau này không cần đi thêm một bữa.

Trương Giai Di cũng thấy đề nghị này rất tốt, bản thân thoát kiếp độc thân cũng không thể quên hội chị em/ anh em.

“Đột ngột vậy sao?”

Tưởng Thanh hỏi.

“Khó lắm mới có một tối chúng ta đều không có lớp mà, mấy người kia cũng chưa ăn tối đâu. Mau mau mau, hành động đi, trang điểm đi, bảy giờ xuất phát là đẹp.” – Trương Giai Di đẩy bả vai Tưởng Thanh đi vào phòng.

“Tớ không đi đâu, tớ mới tắm xong.” – Thẩm Thanh Đường từ ngoài đi vào.

“Không được đâu Đường Đường, cậu phải đi. Đây là lần đầu tiên tớ yêu đương, cậu phải đi giúp tớ kiểm tra.” – Trương Giai Di ôm cánh tay Thẩm Thanh Đường nài nỉ: “Cậu nhẫn tâm để ba chúng tớ lẻ loi cô độc sao?”

Thẩm Thanh Đường cười cười: “Lần sau, lần sau tớ mời.”

“Đường Đường Đườ-n-g Đ-ư-ờ-n-g….” – Trương Giai Di cọ đầu.

Thẩm Thanh Đường đúng là chịu không nổi cách thức làm nũng này của cô nàng, cuối cùng phải đồng ý, cô ăn mặc đơn giản, khoác một cái áo khoác dày màu be, bên dưới mặc quần jeans, mang giày thể thao.

Không trang điểm, vì mới gội đầu nên chỉ tùy ý kẹp tóc lên.

Cô sửa soạn xong, đợi Tưởng Thanh và Tống Tuệ Nhu với Trương Giai Di

Trương Giai Di cúi đầu trả lời tin nhắn, vừa trả lời nhịn không được cười mãi, một lúc sau cô ấy ngẩng đầu lên nói: “Đàn anh đã đặt nhà hàng xong rồi, anh ấy nói ở đó rất được sinh viên ưa thích, hễ tối là rất khó đặt, nhất là phòng riêng.”

“Thấy rồi chứ, yêu đương vẫn phải tìm người lớn hơn mình, đàn anh giỏi giang bao nhiêu, suy nghĩ chu toàn.”

Tưởng Thanh nhướng mày với Tống Tuệ Nhu.

Tống Tuệ Nhu phụ họa: “Đúng nha, nhưng đàn anh không phải ai cũng có thể bắt được, cũng chỉ có em gái Trương Giai Di của chúng ta thôi.”

“Các cậu đáng ghét chết đi được!” – Trương Giai Di hờn dỗi, cúi đầu xuống tiếp tục lạch cạch gõ chữ.

Từ ký túc xá đi ra đã hơn bảy giờ.

Đàn anh và nam sinh bên ký túc xá bên kia đã đợi dưới lầu, hai bên gặp nhau, giới thiệu đơn giản.

Đàn anh tên Tạ Tư Duy, dáng người cao, đi cùng em gái Trương Giai Di ngọt ngào, chiều cao cách biệt.

Đoàn người đi ra ngoài.

Đến nhà hàng mới thấy rất đông người, phong cách trang trí bình thường thậm chí có chút đơn giản, nhưng nghe nói hương vị và giá cả rất tốt, Tạ Tư Duy đọc số đuôi điện thoại, phục vụ dẫn họ đến phòng riêng.

Đoàn người còn chưa ngồi xuống, tiếng ồn ào bên cạnh vọng tới, sắc mặt mọi người ngượng ngùng.

Độ cách âm này so với cách âm bằng tấm bình phòng không khác nhau là mấy.

Tạ Tư Duy hỏi phục vụ có thể đổi sang phòng khác không, phục vụ trả lời các phòng khác đều được đặt hết rồi, không đổi được.

“Không sao, không sao, cũng không phải ồn ào lắm, không ảnh hưởng đâu.” – Trương Giai Di tươi cười làm dịu bầu không khí.

“Chỉ có thể vậy thôi nhưng món ăn ở đây thật sự rất ngon.” – Tạ Tư Duy xoa đầu cô ấy.

“Tớ chỉ thấy tớ ra đây là để bị xát muối?”

“Món khai vị là cơm chó đúng không, đừng nói nữa, tôi no rồi.”

“Khỏi phải nói, mới bắt đầu đã thấy no no rồi đấy, sáu cái bóng đèn chúng ta đây sáng ngời sáng chói chang..”

“….”

Tính cách của ba người bạn cùng phòng của Tạ Tư Duy khá vui vẻ, nhanh chóng đã có đề tài nói chuyện khiến bầu không khí không đến mức chùng xuống, đôi bên trêu qua ghẹo lại, Tưởng Thanh và Tống Tuệ Nhu cũng bắt đầu hòa nhập.

Trương Giai Di và Tạ Tư Duy gọi món, cô ấy dẫu môi, món nào không chắc chắn sẽ hỏi Tạ Tư Duy, nhận được đáp án khẳng định sẽ vui vẻ đi gạch gạch vẽ vẽ.

Thẩm Thanh Đường nhìn thấy, khóe môi lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Đàn em Thẩm, bình thường em hay làm gì?” – người nói chuyện là nam sinh ngồi đối diện cô, làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, cậu ta để đầu đinh, ngũ quang không tính là xuất sắc nhưng đường cong lưu loát, soái ca giàu có của khoa thể dục.

Thẩm Thanh Đường chỉ nhớ được anh ta họ Phó.

“Phó Tinh.” – anh chủ động nói.

“Xin chào, đàn anh.” – Thẩm Thanh Đường khẽ gật đầu, còn câu hỏi vừa nãy là gì cô đã sớm quên mất, lòng cô không yên nhưng bản thân cô cũng không nhận ra.

Phó Tinh bắt chuyện, Thẩm Thanh Đường cũng trả lời nhưng rất kiệm lời, dù vậy vẫn không giảm bớt được sự nhiệt tình của đối phương.

Nam sinh thì thích uống rượu.

Cả két bia được bưng ra, một nửa số chai đã được khui, ngay từ đầu đã muốn chuốc say Tạ Tư Duy.

Trương Giai Di nhìn mà đau lòng, chỉ hận không thể thay người yêu đỡ rượu.

Âm thanh trong phòng càng lớn, không hề thua kém phòng bên cạnh.

Thẩm Thanh Đường không quen lắm, cô lấy cớ đi toilet để ra ngoài hít thở, cô đi ra hỏi nhân viên phục vụ toilet ở đâu rồi đi theo hướng đối phương chỉ, cô chỉ đi rửa tay.

Nhà vệ sinh nam và nữ của nhà hàng nằm gần nhau và dùng chung một bồn rửa tay.

Vì vậy khi Tống Nguyên đi ra, thoáng nhìn thấy Thẩm Thanh Đường, cậu ta ngạc nhiên mở to mắt: “Trùng hợp quá đúng không, ở đây mà cũng có thể gặp được.”

“Đúng là có chút trùng hợp.”

Thẩm Thanh Đường có ấn tượng không tệ với Tống Nguyên, lúc đến lớp tự chọn vẫn luôn chào hỏi.

“Trận bóng rổ của bọn tớ kết thúc liền đến đây ăn một bữa.” – Tống Nguyên chủ động chỉ vị trí, phòng bên cạnh phòng cô.

Thẩm Thanh Đường rũ mắt, thu hồi tầm mắt: “Rất tốt.”

Trò chuyện vài câu, Tống Nguyên về phòng trước.

Thẩm Thanh Đường đứng im một lúc, cô không muốn quay về lắm, cô rời khỏi nhà hàng nhưng không ngờ Phó Tinh lại đuổi theo, hỏi cô có phải không thoải mái không, nếu không thoải mái cậu ta có thể đưa cô về ký túc xá trước.

“Không có, tôi không sao, tôi chỉ thấy hơi ngột ngạt, cậu vào trong trước đi.” – Cô ôm cánh tay, đưa lưng về phía anh ta nhíu mày.

Phó Tinh lơ đễnh cười: “Không sao, tôi ở đây với cậu, tửu lượng của tôi không tốt, trốn ra đây một lúc.”

“….”

Gió vẫn đang thổi, tóc cô rối tung, tốc độ vuốt lại cũng không nhanh bằng chúng nó bay tán loạn, trong lòng cô buồn bực, kiên trì vài phút liền đi vào trong.

Bước vào phòng ăn, đập vào mắt cô là Hứa Kim Dã như người không có xương sống tựa vào quầy thu ngân, anh đã thay đồ đấu xuống, áo khoác quần dài, nghiêng mặt nói chuyện với nữ sinh ở quầy thu ngân.

Không biết anh nói gì, nữ sinh mím môi cười, gò má phiếm hồng rạng rỡ.

Cổ họng cô căng chặt, Thẩm Thanh Đường dời tầm mắt, cúi đầu, cô định chuồn vào trong.

Không nhất định anh sẽ nhìn thấy cô.

Vừa bước thêm một bước, trước mắt có một bóng người chắn đường của cô.

Giọng điệu lười biếng vang lên phía trên đỉnh đầu: “Giờ bạn học gặp nhau cũng không chào hỏi à?”

Thẩm Thanh Đường ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt trêu ghẹo của Hứa Kim Dã.

Anh cúi người xuống gần hơn một chút, đuôi mắt khẽ nhướng lên trên, chầm chậm nói: “Thi đấu không xem là vì gấp đi ăn cơm? Cuối cùng bọn tôi thắng, nếu cậu đã xem nửa trận đầu hẳn là cũng biết.”

Trên thực tế, nửa trận đầu cô cũng chẳng xem mấy.

Lông mi Thẩm Thanh Đường run rẩy, môi mấp máy, cuối cùng chỉ nói hai chữ: “Chúc mừng.”

Rất lạnh nhạt, lạnh đến nỗi không có bất kỳ cảm xúc gì.

Thẩm Thanh Đường vẫn cúi đầu, chỉ lộ ra nửa chiếc cổ nhỏ nhắn, mái tóc xõa buông xuống, lúc nói chuyện thậm chí cô không thèm nhìn anh lấy một cái.

Sự nóng nảy kéo dài cả đêm không vơi bớt, giờ khắc này lại dâng đến đỉnh điểm, trước nay chưa từng có, anh lười biếng đứng thẳng lại, cười nhạt thành tiếng, lời còn chưa nói đã bị người sau lưng Thẩm Thanh Đường cắt ngang.

“Hai người quen nhau?”

Đột nhiên mọc lên như một ngọn núi.

Hứa Kim Dã hơi híp mắt, hỏi ngược lại: “Không thấy đường à?”

Ngọn núi kia liếm môi cười, trong lúc nhìn nhau ánh mắt giữa hai người cũng không hề thân thiện: “Đại loại vậy.”

“Xin chào, Phó Tinh.”

Anh ta giơ tay, chủ động chào hỏi.

“Phó gì cơ?”

Hứa Kim Dã không giơ tay, tầm mắt rơi trên bàn tay của anh ta, lúc đối phương lặp lại lần nữa, anh cong môi cắt ngang, thờ ơ nói: “Mà cũng chẳng quan trọng.”
____

*Tác giả có lời muốn nói:

Hứa thiếu gia hệ điều hành OS: Lại thêm một tên đần xuất hiện, chịu luôn.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.