Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 93



Lúc sau Lộ Trạch Thanh mới phát hiện mình bị kéo đen, trong khung trò chuyện có thêm một dấu chấm than đỏ.

Không biết vì cái gì, cậu cảm thấy có chút buồn cười, cậu còn cảm thấy hành vi này thật trẻ con. Lộ Trạch Thanh cũng không để ở trong lòng.

Mấy ngày tiếp theo.

Đoàn phim bắt đầu bận rộn, bọn họ đã quay liên tục hai ba đêm, thậm chí Lộ Trạch Thanh còn không có thời gian chơi điện thoại.

Mỗi ngày đều vô cùng bận rộn, quay xong phải xem kịch bản hoặc là tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chưa đến 7 giờ đã phải rời giường đến đoàn làm phim, có đôi khi 4 giờ sáng đã phải ở phim trường để hóa trang.

Lộ Trạch Thanh quay xong một cảnh, bây giờ là khoảng 8 rưỡi sáng.

Thời gian này có lẽ Thích Hoài và Thích Trạch Vũ còn chưa đến công ty, Lộ Trạch Thanh canh thời gian gọi video về nhà, cậu gọi cho bà nội Thích.

Nhận được cuộc gọi của Lộ Trạch Thanh, bà nội Thích vô cùng vui vẻ hỏi.

"Ai nha, Thanh Thanh. Sao lại gọi cho bà vậy?"

"Bà nội, chào buổi sáng."

"Thanh Thanh, sớm như vậy đã bắt đầu đóng phim rồi sao?" Lộ Niệm Sơ nhìn vào màn hình, Lộ Trạch Thanh đã hóa trang thay đồ xong, cũng không biết là đã dậy sớm bao nhiêu, nếu ở nhà thì hiện tại cậu vẫn còn ngủ nướng.

"Buổi tối còn có cảnh phải quay nữa, có lẽ con sẽ không thể ăn trung thu cùng với mọi người rồi."

Không tiếc nuối là không có khả năng.

Đây là trung thu đầu tiên sau khi Lộ Trạch Thanh quay về nhà họ Thích.

Cả nhà đoàn viên với nhau.

"Hôm nay con có bánh trung thu đó." Lộ Trạch Thanh giơ lên hộp bánh trung thu trong tay, "Là đoàn phim phát cho."

"Ở bên ngoài phải tự chăm sóc chính mình, đến bữa phải ăn đầy đủ đúng giờ. Không được để bụng đói, như vậy không tốt cho dạ dày. Bà nghe tin tức nói, hôm nay sẽ có bão lớn ở thành phố C, đoàn phim của cháu cũng không nghỉ ngơi sao?"

Bà nội Thích nhìn trời đầy mây bên ngoài, "Thành phố A cũng sắp mưa rồi."

"Chỗ của cháu vẫn còn nắng." Lộ Trạch Thanh quay điện thoại ra bên ngoài, "Mặt trời vẫn còn trên cao, mọi người cứ yên tâm. Mọi người ở thành phố C cũng nói hàng năm có bão lớn nhưng không đến thành phố C."

Bà nội Thích vẫn không yên tâm, "Các cháu đóng phim ở trong nhà đúng không?"

"Đúng ạ, mấy cảnh hôm nay đều là ở trong nhà."

"Vậy là tốt, vậy là tốt, nếu có gió to thì đừng đi ra bên ngoài."

Trong mắt của bà nội Thích , Lộ Trạch Thanh vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ, bà không nhịn được dặn dò thêm vài câu.

"Bà của con nói đúng đó, bão có đến hay không chúng ta không thể nào biết được. Hôm nay nếu không có việc gì thì cũng đừng đi ra ngoài, nếu quay xong sớm thì nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi..... Sao mẹ có cảm giác con gầy đi vậy?"

Lộ Trạch Thanh mới rời nhà chưa được một tháng nhưng Lộ Niệm Sơ đã cảm thấy rất lâu rồi không được gặp Lộ Trạch Thanh.

"Nào có, là do điện thoại tự chỉnh làm đẹp thôi ạ." Lộ Trạch Thanh xoa xoa khuôn mặt của mình, "Mọi người nhìn xem, vẫn rất có thịt."

Lộ Niệm Sơ bị cậu chọc cười.

"Phải ăn nhiều cơm một chút, biết chưa? Để dì giúp việc làm nhiều đồ ăn tốt cho dạ dày một chút, uống nhiều nước, cũng phải ăn cả hoa quả nữa."

"Vâng ạ."

Lộ Trạch Thanh không cảm thấy phiền.

Trái ngược lại, trong cuộc đời mười mấy năm đến nay của cậu, đây là lần đầu tiên cậu được người thân nhắc nhở như vậy. Trước kia Lộ Trạch Thanh từng nghe bạn học than phiền chê cha mẹ luôn lải nhải làm phiền.

Lộ Trạch Thanh không tham gia vào những cuộc trò chuyện đó, nhưng thật ra cậu có chút hâm mộ.

Bởi vì quan tâm thì mới lải nhải.

Vốn dĩ Lộ Trạch Thanh muốn xin nghỉ vào ngày trung thu, như vậy cậu có thể trở về đón trung thu với cả gia đình, nhưng vì thay đổi diễn viên diễn nhân vật kia của Từ Tiệp Hành nên tiến độ quay phim phải kéo dài.

"Xin lỗi, con không thể về ăn trung thu với mọi người."

"Không sao cả, không phải chờ con quay xong thì con sẽ về sao? Nếu cha có thời gian thì sẽ đưa mẹ và bà nội đến thăm con."

Thích Hoài đứng ở phía sau bà nội Thích, Thích Trạch Vũ không cam lòng yếu thế, cũng chen vào màn ảnh.

Lộ Trạch Thanh cười, nói chuyện với bọn họ vài câu, đến khi tới lượt cậu diễn thì cậu mới tắt máy.

Thậm chí Giang Tư Úc còn bận đến nỗi không kịp chào hỏi với người nhà họ Thích. Lúc Lộ Trạch Thanh nghỉ ngơi thì hắn có hai cảnh cần phải quay.

Giữa trưa.

Các diễn viên ăn xong liền quay về phòng nghỉ, vì buồn ngủ nên tốc độ ăn cơm của Lộ Trạch Thanh tăng lên rất nhiều.

Cậu và Giang Tư Úc ở chung một phòng nghỉ, trong phòng có hai cái giường gấp, còn là dựa vào nhau.

"Ăn no liền đi nghỉ sao?" Giang Tư Úc hỏi.

Lộ Trạch Thanh gật đầu, "Tôi buồn ngủ lắm rồi."

"Không biết tối nay có phải quay không?"

"Có lẽ là không."

Thật ra Lộ Trạch Thanh muốn ngủ một giấc thật ngon nhưng cũng không phải chỉ có một mình cậu mệt, tất cả mọi người trong đoàn làm phim cũng làm việc không ngừng.

"Có lẽ đêm nay sẽ có bão lớn." Giang Tư Úc nhìn dự báo thời tiết, các trang mạng xã hội của chính phủ cũng có cảnh báo trước.

Trước kia Lộ Trạch Thanh chỉ sinh hoạt trong một huyện nhỏ ở thành phố B, xung quanh đều là núi, cậu không biết rõ về duyên hải thành phố C lắm, gần đây cậu mới biết được người dân ở đây đã vô cùng quen thuộc với bão lũ.

Dù sao ai cũng nói với Lộ Trạch Thanh, bão chưa từng lan trực tiếp đến thành phố C, mỗi lần dự báo có bão lớn thì cuối cùng chỉ có một chút mưa, không có ảnh hưởng gì lớn.

Lộ Trạch Thanh đã nghe nhân viên công tác nói qua, vì thế cậu cũng không để trong lòng.

"Đạo diễn Chân cũng cho người theo dõi tình hình, nếu không thể quay được thì chắc chắn sẽ được nghỉ ngơi." Giang Tư Úc nằm xuống, "Hẳn là một lúc nữa sẽ bắt đầu làm việc, tranh thủ nghỉ ngơi đi."

"Ngủ ngon nha thầy Giang."

"Ngủ ngon."

Chỉ có khoảng 40 phút nhưng đối với người buồn ngủ đến nỗi chạm gối là ngủ như Lộ Trạch Thanh thì cũng đủ.

Giang Tư Úc mới nằm không lâu thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều của Lộ Trạch Thanh.

Nhìn người đang ngủ bên cạnh, trái tim Giang Tư Úc có chút ngứa. Sau vài giây giằng co, cuối cùng hắn hôn lên trán Lộ Trạch Thanh một cái.

Sau đó, Giang Tư Úc cảm thấy mỹ mãn mà nằm xuống giường của mình.

...........

"Thầy Giang, thầy Lộ."

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, Giang Tư Úc bị tiếng động này đánh thức, hắn nhìn Lộ Trạch Thanh vẫn đang chôn đầu trong gối, đứng dậy đi ra mở cửa.

"Làm sao vậy?"

Cửa vừa mở thì có một trận gió lớn thổi qua, "Đạo diễn Chân nói buổi chiều không quay phim, hiện tại gió có chút lớn, không biết bão có đến không nên bảo chúng ta nhanh chóng quay về khách sạn."

Nhân viên công tác đều đang vội vàng thu dọn đạo cụ, đã có vài nhân viên và nghệ sĩ chuẩn bị quay về khách sạn. Trước khi ngủ còn có mặt trời nhưng hiện tại mây đã bao phủ đầy trời.

Không biết gió có thể lớn như nào nhưng nhìn bầu trời này thì có thể mưa sẽ không nhỏ.

"Được rồi, cảm ơn."

Nhân viên công tác vừa rời đi thì trợ lý cũng đến.

"Tuy rằng khoảng cách gần nhưng em vẫn lái xe đến đây, nhỡ đâu tí nữa mưa to thì chỉ dùng ô cũng không đủ."

"Vất vả rồi." Giang Tư Úc nói với Tiểu Trần, "Tôi đi gọi Thanh Thanh, mấy cậu lên xe chờ chúng tôi trước đi."

"Vâng."

Động tĩnh bên ngoài không nhỏ, Lộ Trạch Thanh đã ngồi dậy, khóe mắt có chút nước do vừa ngáp, "Làm sao vậy?"

"Công việc kết thúc sớm, không quay nữa."

Lộ Trạch Thanh lập tức khẩn trương, "Bão đến rồi sao?"

"Không biết, có lẽ tí nữa sẽ có mưa to, đạo diễn Chân nói buổi chiều tạm thời sẽ không quay, bảo chúng ta đi về trước."

Trong khi nói chuyện thì Lộ Trạch Thanh đã đứng lên sửa sang lại quần áo.

"Đi thôi."

Hai người vừa mới ra ngoài, chưa kịp đóng cửa thì đã bị một trận gió lớn thổi đến đánh vào cửa, 'rầm' một tiếng, cửa đóng lại.

"Anh Úc, Thanh Thanh, chúng tôi về đây."

"Tạm biệt."

Những diễn viên khác đã ngồi trên xe chuẩn bị quay về khách sạn. Thấy đạo diễn Chân vẫn còn ở phim trường, Lộ Trạch Thanh hỏi vài câu.

"Các cậu cứ đi trước đi, tôi đang kiểm tra lại đồ vật." Đạo diễn Chân không yên tâm lắm, sợ nhân viên công tác lại bỏ quên cái gì ở bên ngoài.

"Yên tâm đi, còn có một chiếc xe nữa, tí nữa tôi sẽ đi luôn."

"Có cần hỗ trợ không?"

"Không cần." Đạo diễn Chân vẫy vẫy tay, "Không đến năm phút, các cậu quay về trước đi."

Lộ Trạch Thanh trở lại trên xe, phim trường cách nơi bọn họ ở không xa, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút, lái xe thì chỉ năm phút liền đến bãi đỗ xe.

Trời còn chưa mưa nhưng gió càng thổi càng mạnh, lá của mấy cây đại thụ đã rơi đầy đất.

"Đi vào trước đi." Giang Tư Úc đóng cửa lại, nói với mọi người, "Đều kiểm tra lại cửa sổ, phải đóng thật chặt."

Mười phút sau.

Gió vẫn thổi lớn, bầu trời nháy mắt tối sầm xuống, không bao lâu, những hạt mưa cũng rơi xuống.

"Không phải buồn ngủ sao? Đi ngủ một lát đi."

Lộ Trạch Thanh buồn ngủ nhưng cậu không muốn đi ngủ. Bên ngoài mưa to gió lớn, Lộ Trạch Thanh làm sao ngủ được, đây còn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cảnh này nữa.

Tiểu Trần vô cùng bình tĩnh, "Cái này căn bản không được tính là bão lớn."

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Muộn nhất là chạng vạng tối thì mọi thứ sẽ ổn định lại." Tiểu Trần là người thành phố C, đã thấy qua rất nhiều kiểu sấm to mưa nhỏ, thùng rỗng kêu to này.

"Cùng lắm là 4 tiếng thì báo động bão lớn sẽ được gỡ bỏ."

Tiểu Trần đưa điện thoại cho Lộ Trạch Thanh, "Xem, có một bài viết luôn."

[Người địa phương tỏ vẻ: Bão sẽ không ảnh hưởng trực tiếp đến thành phố C, nên làm gì thì cứ làm, chớ hoảng sợ]

[Trời mưa để giảm nhiệt độ cũng tốt, đã gần sang tháng mười rồi nhưng trời vẫn nóng như vậy.]

[Cảnh báo cái gì? Cái gì gió? Chỉ là một trận mưa thôi.]

Lộ Trạch Thanh yên tâm, cậu đi tắm rửa một cái, thoải mái dễ chịu mà nằm ở trên giường, ngủ một giấc.

Sự thật cũng như Tiểu Trần đã đoán, tới chạng vạng tối thì mưa ngừng.

Nhưng vì an toàn, đạo diễn Chân vẫn lùi lịch quay tối nay sang sáng ngày mai, buổi chiều và buổi tối coi như là cho mọi người nghỉ trung thu.

Buổi tối Lộ Trạch Thanh còn ăn bữa cơm trung thu với mọi người.

Biệt thự năm người, cũng coi như là có một cái tết trung thu náo nhiệt.

Sau khi ăn uống xong, mọi người ai về phòng nấy.

Lộ Trạch Thanh tắm rửa xong liền chạy đến phòng của Giang Tư Úc, cậu ôm gối đầu, chơi điện thoại chờ Giang Tư Úc ra.

Ngủ cả buổi chiều, Lộ Trạch Thanh đã không còn mệt nhọc, còn đặc biệt có tinh thần.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Lộ Trạch Thanh chui vào trong chăn. Thời điểm Giang Tư Úc đi ra, quả thật là không phát hiện ra Lộ Trạch Thanh.

Mông vừa mới chạm giường, còn chưa kịp lấy chăn thì Giang Tư Úc đã bị Lộ Trạch Thanh đánh úp trùm chăn vào người.

Giang Tư Úc sửng sốt nửa giây nhưng không động đậy, tùy ý Lộ Trạch Thanh đánh lén hắn.

Thấy Giang Tư Úc không phản kháng, Lộ Trạch Thanh dứt khoát đẩy người ngã xuống. Không chờ động tác tiếp theo của cậu, Giang Tư Úc bỗng nhiên xoay người ấn Lộ Trạch Thanh trên giường.

"Chơi vui không?"

Tiếng cười của Lộ Trạch Thanh bị chăn ngăn lại.

"Chơi vui."

"Trộm đi vào phòng của tôi là định làm chuyện xấu gì?"

"Như thế nào? Cho phép anh ngủ giường của tôi nhưng tôi lại không được ngủ giường của anh?"

Lộ Trạch Thanh không phục, mở ra hai tay, ăn vạ trên giường Giang Tư Úc.

"Hôm nay bão lớn, tôi muốn ngủ cùng với anh."

"Bão đã ngừng."

"Vậy cũng muốn ngủ trên giường của anh." Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, đúng tình hợp lý mà nói. "Không đúng, nếu mà nói rõ ràng thì đây là nhà của anh tôi."

"Bốn bỏ lên năm thì cũng coi như nhà của tôi."

"Tôi ở trong nhà của chính mình, muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó."

"Đúng." Giang Tư Úc nang cằm, đồng ý với Lộ Trạch Thanh, "Em nói có lý."

"Thầy Giang ở địa bàn của tôi...... Cũng là của tôi."

"Bá đạo như vậy?"

Lộ Trạch Thanh không nói tiếp, lén lút chơi xấu, cậu mặc áo ngủ ngắn tay mùa hè, mũi chân cậu đã đến cẳng chân của Giang Tư Úc, cố ý cọ lên phía trên một chút.

Giang Tư Úc xốc chăn, bắt lấy mắt cá chân của Lộ Trạch Thanh.

"Em làm gì?"

Lộ Trạch Thanh vô tội chớp mắt, "Có chút lạnh."

"Vậy tắt điều hòa đi." Giang Tư Úc ném chăn lên người Lộ Trạch Thanh, "Ngủ, đừng nghịch ngợm."

"Được được."

Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn đáp lời, không đến một phút, ngón tay không an phận lại chọc về phía Giang Tư Úc.

"Thầy Giang."

Giang Tư Úc nheo mắt, không phản ứng Lộ Trạch Thanh, quay người đi giả bộ ngủ.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã có kinh nghiệm.

Giang Tư Úc càng phản ứng, Lộ Trạch Thanh lại càng hăng hái. Mấu chốt là Lộ Trạch Thanh quyến rũ người xong thì lại chạy mất, còn không phụ trách chuyện đằng sau.

Thú vui của Lộ Trạch Thanh chính là chọc lửa trên người hắn.

"Anh Tư Úc."

Giang Tư Úc vẫn như cũ không để ý tới.

Lộ Trạch Thanh tiến đến gần bên tai Giang Tư Úc, cố ý thổi gió, "Anh Tư Úc, để ý đến tôi một chút đi."

Giang Tư Úc nhắm mắt lại.

Đợi một lúc, Lộ Trạch Thanh không có động tác gì, Giang Tư Úc lại không kìm nén được, mở một con mắt, Lộ Trạch Thanh nở nụ cười.

"Thầy Giang, anh giả vờ ngủ."

Giang Tư Úc lại nhắm mắt, kiên quyết không phản ứng Lộ Trạch Thanh. Giây tiếp theo, cảm giác cổ áo có hơi lạnh tiến vào, Giang Tư Úc lập tức mở mắt ra.

Đối diện với con mắt sạch sẽ của Lộ Trạch Thanh.

"Anh có ngủ được không?"

"Ngủ được."

Lộ Trạch Thanh an phận nằm bên cạnh, không chờ Giang Tư Úc thở phào nhẹ nhõm, Lộ Trạch Thanh lại ôm lấy hắn từ phía sau, trán đặt trên vai hắn.

"Nhưng mà tôi không ngủ được."

Giang Tư Úc: "......"

Ngón tay của Lộ Trạch Thanh không an phận mà trượt vào vạt áo của Giang Tư Úc, sờ đến cơ bụng rắn chắc. Sau đó, Lộ Trạch Thanh bị Giang Tư Úc giữ tay lại.

"Anh Tư Úc, anh làm tôi đau." Lộ Trạch Thanh cố ý tỏ ra ủy khuất mà làm nũng ở bên tai hắn, Giang Tư Úc không dao động.

"Nằm yên, ngủ. Như thế thì tôi sẽ buông ra."

"Không ngủ."

Giang Tư Úc: "......"

"Đêm còn dài, ngủ thì thật lãng phí." Lộ Trạch Thanh kiên trì không ngủ.

"Đêm dài, tôi buộc em vào cột đầu giường thì liền không lãng phí nữa, được không?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Anh Tư Úc, anh không có tình thú gì cả."

"Đúng." Giang Tư Úc cười lạnh một tiếng. "Em có tình thú. Kể chuyện một nửa rồi chính mình ngủ trước."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Em muốn nói về tình thú, vậy tôi hỏi em." Giang Tư Úc bị Lộ Trạch Thanh chọc, cũng không có suy nghĩ đi ngủ, hắn dứt khoát ngồi dậy, "Biết cái gì kêu tình thú không?"

"Biết nha." Giọng điệu Lộ Trạch Thanh lười nhác, "Còn không phải là việc hiện tại anh đang làm sao?"

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh bị hắn ấn ở trên giường, một bàn tay liền có thể cầm chặt hai tay của Lộ Trạch Thanh, Lộ Trạch Thanh lại không phản kháng, cực kỳ giống......

Giang Tư Úc buông lỏng tay, Lộ Trạch Thanh chậm rì rì mà ngồi dậy.

"Em cứ trêu chọc tôi làm cái gì?" Giang Tư Úc hỏi cậu.

"Không phải anh đã nói, đây đều là hiện tượng s.inh l.ý bình thường, không cần phải để ý sao?"

Nhưng ngày đó, Giang Tư Úc là vì khuyên Lộ Trạch Thanh mới nói như vậy. Hắn sợ Lộ Trạch Thanh bởi vì việc giặt quần l.ót mà trốn tránh hắn.

Dù thế nào cũng không nghĩ tới, Lộ Trạch Thanh bị khuyên thật sự hiểu rõ, mấy chuyện trên giường càng không kiêng nể gì.

"Đó không phải là một chuyện."

"Vì cái gì không phải một chuyện, kết quả không phải đều là giống nhau sao?"

Kết quả gì?

Giang Tư Úc sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại ý của Lộ Trạch Thanh, hắn khó có thể tin mà trừng lớn mắt, "Thanh Thanh, em học xấu rồi."

"Anh nói là hiện tượng s.inh lý bình thường nhưng tôi không nhìn thấy." Lộ Trạch Thanh cố chấp nói, tầm mắt từ mặt Giang Tư Úc chuyển xuống bụng dưới.

Giang Tư Úc giật mình, không được tự nhiên mà lấy chăn chặn đi tầm mắt của Lộ Trạch Thanh.

Hắn đã rõ.

Không phải là Lộ Trạch Thanh đã nghĩ rõ ràng.

Là cảm thấy bị mất mặt ở trước mặt hắn cho nên cũng muốn hắn bị mất mặt ở trước mặt cậu.

Giang Tư Úc: "......"

Giang Tư Úc hơi mấp máy miệng nhưng thật sự hắn không biết nói cái gì, cuối cùng có chút bất đắc dĩ mà thở dài.

"...... Đi ngủ sớm một chút đi."

"Tôi ngủ không được."

"Em có thể."

"Tôi không thể." Tầm mắt của Lộ Trạch Thanh chằm chằm trên người Giang Tư Úc, "Trừ phi......"

"Đừng nghĩ."

Giang Tư Úc nằm lại trên giường, hắn quấn chặt trong chăn, lần này hạ quyết tâm.

Lộ Trạch Thanh có dụ dỗ như thế nào thì hắn cũng sẽ không trả lời.

Khi Giang Tư Úc cho rằng Lộ Trạch Thanh đã biết khó mà lui, kết quả cậu lại cúi đầu hôn lên môi hắn.

Cậu rất có kiên nhẫn.

Nhẹ nhàng chạm vào môi Giang Tư Úc từng chút từng chút.

Giây tiếp theo, đôi môi nhẹ nhàng dừng ở giữa mày Giang Tư Úc, chóp mũi, rồi lại dừng ở trên môi.

Vào đoàn làm phim một tháng, ngoài kỹ thuật diễn thì kỹ thuật hôn của Lộ Trạch Thanh cũng được cải thiện rõ rệt.

Lộ Trạch Thanh biết như thế nào để quyến rũ Giang Tư Úc, cũng biết như thế nào để Giang Tư Úc không khắc chế được bản thân mà hôn cậu.

"Tôi thích anh hôn tôi." Lộ Trạch Thanh nói. "Anh Tư Úc, anh hôn tôi đi."

Ánh mắt Giang Tư Úc hơi tối lại.

Hắn nâng tay nắm lấy cằm Lộ Trạch Thanh, một lần nữa hôn lấy đôi môi diễm lệ.

......

Bỗng nhiên.

Một tia chớp chợt xẹt qua làm cho trong phòng sáng như ban ngày, sau đó là âm thanh sấm sét rung trời.

Lộ Trạch Thanh sợ tới mức tay run lên, cả người dừng lại.

Tầm mắt cậu dừng ở cây đại thụ cao ba tầng bên ngoài, lá cây xào xạc, cành cây bị gió làm gãy, bị cuốn lên không trung, sau đó lại rơi mạnh xuống mặt đất.

Xe đỗ ở dưới cũng chịu cùng cảnh ngộ, âm thanh cảnh báo vô cùng chói tai, gió lớn giống như muốn đánh vỡ cửa sổ để xông vào cùng với mưa to.

Lộ Trạch Thanh chưa bao giờ thấy bão.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cậu không biết vì cái gì cả đêm đã ngừng mà hiện tại lại đột nhiên mưa to gió lớn.

"Cửa sổ liệu có bị vỡ ra không?"

Lộ Trạch Thanh lo lắng.

Giang Tư Úc: "...... Sẽ không."

"Liệu cây ở bên ngoài có bị thổi cho bật gốc lên không?"

"...... Sẽ không."

"Có phải là xe của tôi sẽ bị hỏng không?"

"......"

"Chúng ta ở trong đây có an toàn không?"

"Không phải nói sẽ không có bão sao?"

Lộ Trạch Thanh vừa dứt lời, bên ngoài lại có âm thanh vật nặng rơi xuống, cậu theo bản năng mà nắm chặt tay.

"Lộ Trạch Thanh." Trán Giang Tư Úc nổi lên gân xanh.

"Rất xin lỗi. Tôi...... Không phải cố ý. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy bão, có chút lo sợ."

Lộ Trạch Thanh thật cẩn thận nhưng lại mang theo chút hoảng loạn.

"Tôi, tôi làm anh đau sao?"

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh chột dạ mà thu hồi tay, nhưng cả trái tim còn nhớ đến mưa rền gió dữ ở ngoài, cậu thành thật hỏi: "...... Còn tiếp tục sao?"

"Được rồi."

Giang Tư Úc sợ 'hạnh phúc' của mình sẽ bị chặt đứt, hắn lựa chọn tự giải quyết, đứng dậy vào phòng tắm.

Vòi hoa sen mở ra, lại truyền đến giọng nói lo lắng của Lộ Trạch Thanh.

"Anh xong chưa?"

Mới vừa đi vào - Giang Tư Úc: "......"

"Tôi, tôi có chút sợ hãi."

Giang Tư Úc: "......"

"Tôi có thể đi vào không?"

"Tôi chỉ đứng ở bên cạnh anh thôi, không làm gì cả."

Lộ Trạch Thanh lo lắng mà nuốt nước miếng.

"Không biết là cửa sổ không đóng chặt hay là nguyên nhân gì, tiếng gió vô cùng giống như quỷ kêu, gió bão như rung trời, nhìn như là sắp phá cửa đi vào vậy."

Không nhận được câu trả lời, Lộ Trạch Thanh dựa vào cửa, vô cùng đáng thương nói.

"Vậy anh nhanh một chút."

_____ 'phanh' một tiếng.

Cửa bị kéo ra.

Vốn dĩ Lộ Trạch Thanh đang dựa vào cửa, cậu không kịp phản ứng mà nghiêng người về phía trước, vững vàng mà nhào vào lồng ng.ực Giang Tư Úc, tầm mắt cậu hơi đi xuống, khựng lại.

"Anh......"

"Quay lại giường đi."

Lộ Trạch Thanh nghe lời mà đi theo sau Giang Tư Úc, ngoan ngoãn giống như gà con.

Nhìn thấy bạn học Tiểu Giang còn rất có tinh thần, Lộ Trạch Thanh có chút băn khoăn, rốt cuộc vừa rồi Giang Tư Úc còn giúp cậu.

"Thật sự không cần tôi giúp anh?"

"Muốn đưa tôi lên hot search?"

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Tiêu đề: Suốt đêm Giang Tư Úc đi vào bệnh viện nam khoa."

Lộ Trạch Thanh: "......"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.