Sau Khi Ghép CP Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 94



Trước một ngày bão đi, ban đêm đã mất điện. Đến buổi sáng có điện thì lại bị cắt nước.    

Từ ngoài cửa sổ nhìn ra, nhánh cây rơi vãi khắp nơi, có rất nhiều rác không biết từ nơi nào cuốn đến, còn có nhân viên đang dọn dẹp đường.

Việc bão xảy ra ở thành phố C lên hot search, cư dân mạng đăng lên những thảm trạng trước cửa nhà mình, còn có nhà quên không đóng cửa sổ, sau khi về nhà chính là một mảnh hỗn độn.

Fans nguyên tác và fans chú ý đến tiến độ quay phim nhắn tin dưới tài khoản Weibo chính thức của đoàn làm phim để hỏi tình huống. Hôm nay chắc chắn không thể quay phim được nên cả đoàn phim được nghỉ một ngày.

Đột nhiên được nghỉ cũng xem như là một niềm vui bất ngờ.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Lộ Trạch Thanh tiếp tục ngủ nướng.

Thời gian rảnh rỗi cậu lại bắt đầu lên kế hoạch, cách thời gian hẹn với Thích Trạch Vũ là nửa tháng.

Mấy hôm nay.

Lộ Trạch Thanh có phát hiện nhỏ, ví dụ như cậu cảm thấy... hình như Giang Tư Úc không phải còn thích mối tình đầu kia, có lẽ đối với mỗi người, tình đầu luôn rất khó quên.

Cậu còn phát hiện.

Lúc cậu trêu chọc dụ dỗ Giang Tư Úc thì đôi khi Giang Tư Úc bị cậu làm phiền cũng sẽ trêu chọc lại.

Giang Tư Úc cảm thấy yêu đương cần phải dựa trên việc thích nhau. Cho nên, chỉ cần Giang Tư Úc cũng thích cậu thì không phải vấn đề đã được giải quyết sao.

Đáy lòng Lộ Trạch Thanh ghi lại: Anh Tư Úc thích hôn môi.

Lại thêm một câu: Cần phải luyện kỹ thuật hôn.

Cậu cảm thấy Giang Tư Úc rất coi trọng cảm giác nghi thức, còn phải chính thức một chút.

Vậy chọn một đêm không phải quay phim. Theo kinh nghiệm điều tra nghiên cứu của Lộ Trạch Thanh thì thổ lộ vào buổi tối sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn.

Có lẽ bởi vì ánh trăng tương đối đẹp, cũng có thể bởi vì nguyên nhân áp lực công việc ban ngày.

Buổi tối cảm xúc sẽ càng dễ bộc lộ hơn, lúc này thổ lộ, nếu có không khí thì rất có thể sẽ thành công.

Cuối cùng, Lộ Trạch Thanh quyết định thời gian là ngày mười lăm, là một ngày thích hợp để kết hôn, cũng là ngày lành xác suất thành công nhân hai.

Lộ Trạch Thanh có chút hưng phấn, lại bắt đầu chọn lựa thời gian cùng địa điểm, nửa tháng nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, trước tiên cứ chuẩn bị đầy đủ, thừa còn hơn thiếu!

Vào diễn đàn ẩn danh.

[Xin giúp đỡ: Thổ lộ nên tặng cái gì?]

[L1: Là người có ID6273384 sao?]

Lộ Trạch Thanh rất ít khi đăng bài trong diễn đàn này, cũng không có thói quen sửa nickname, tên vẫn giữ nguyên theo hệ thống. Cậu cảm thấy không có vấn đề gì, bị hỏi cũng trực tiếp thừa nhận.

[L6]: Chủ bài viết đã tiến đến bước thổ lộ rồi sao? Có thể ngồi xổm chờ xem phát sóng trực tiếp không?

[L11]: Không thể thiếu lãng mạn và quà.

[L26]: Thổ lộ dưới ánh nến.

[L29]: Lầu trên là thẳng nam sao, ngàn vạn lần cầu xin, đừng.

[L34]: Nữ sinh thì tặng trang sức, nam sinh thì là giày thể thao chơi bóng, nếu chủ bài viết có tiền thì tặng xe, tôi không tin có con trai không thích xe.

[L41]: Đi biển xem mặt trời mọc, lại hôn một cái rồi thổ lộ.

[L56]: Nói có việc cần hỗ trợ, sau đó cho đối phương một bất ngờ, thuận theo đó mà thổ lộ.

Giang Tư Úc nhăn mày, hắn cảm thấy cư dân mạng có chút hiểu lầm với lãng mạn.

Do dự một lúc, cuối cùng Giang Tư Úc không so đo hiềm khích lúc trước, bỏ kéo đen, nhắn tin cho người này.

[Tôi có thể cho cậu kiến nghị.]

Giang Tư Úc cúi đầu đánh chữ.

[Nhưng trước hết cậu phải xin lỗi tôi, thu hồi câu kia...]

Giang Tư Úc còn chưa đánh xong chữ thì đối phương đã thả ra một icon khuôn mặt lễ phép cười.

"?"

Giang Tư Úc xóa câu đang đánh, hỏi một câu.

[Gửi mấy cái đó không tính là xin...]

[Băng Khoát Lạc]: Tuy rằng không lễ phép lắm nhưng nếu anh hiểu biết như vậy thì tại sao vẫn còn cô đơn?

Giang Tư Úc: "......"

[Băng Khoát Lạc]: Tôi không biết các anh nói chuyện thâm sâu gì nhưng anh sẽ cùng với những người bạn khác ngoài đối phương nói chuyện thâu đêm sao?

Giang Tư Úc: "......"

Giang Tư Úc nghĩ không ra hắn cùng với mấy người bạn thuở nhỏ kia thì có chuyện gì để nói chuyện với nhau cả ngày được, thậm chí trong nhóm của bọn họ nếu không có việc gì thì đều không lên tiếng, mỗi người đều có sự nghiệp riêng, không rảnh rỗi gì.

[Băng Khoát Lạc]: Nếu anh không làm như vậy nhưng đối phương lại lấy danh nghĩa bạn bè mà nói chuyện thâu đêm với anh thì không phải là đối phương đang 'câu' anh sao?

Vốn dĩ muốn một câu xin lỗi - Giang Tư Úc, đột nhiên trầm mặc. Đáng ra hắn không nên kéo Băng Khoát Lạc từ số đen ra.

Nhưng Giang Tư Úc không có khả năng nhận thua.

[Cậu nói đúng, quả thật là sẽ không làm như vậy với bạn bè. Dựa theo ý của cậu thì nếu đối phương đang 'câu' tôi thì không phải là ám chỉ tôi theo đuổi đối phương sao?]

[Tuy nhiên, cậu đã đánh mất cơ hội có được lời khuyên của tôi.]

[Băng Khoát Lạc]: Cảm ơn anh vô cùng rộng lượng, 'không mang thù' mà kéo tôi ra khỏi danh sách đen. Người thì tôi có thể tự mình theo đuổi.

Giang Tư Úc không chút khách khí mà trả lời.

[Cậu trì độn đến mức thích một người cũng không biết, cậu xác định là có thể theo đuổi được đối phương?]

Giang Tư Úc gửi thêm một cái icon, nhưng sau đó hắn nhìn thấy một dấu chấm than.

Được rồi, hiện tại người bị kéo đen là hắn.

Giang Tư Úc: "......"

Hai hôm sau.

Tiến độ quay phim đã đuổi kịp theo kế hoạch, mọi thứ lại khôi phục như bình thường.

Cảnh của buổi chiều hôm nay là cảnh giường chiếu của tiểu hoàng tử và quốc sư. Vì để quay tốt cảnh này, đạo diễn Chân đặc biệt để ra một buổi chiều chỉ để quay cảnh này.

Nhân viên không liên quan được mời ra bên ngoài.

"Tuy được nghỉ một buổi chiều nhưng tôi càng muốn ở lại phim trường 'học tập'."

Kim Đình thẹn thùng cười, "Tôi còn muốn nghỉ phép, kết quả lại vừa khéo như vậy. Buổi chiều liền có cảnh diễn của tôi, không có biện pháp, chỉ có thể bị bắt ở lại."

"Tôi hoài nghi cậu đang nói xạo." Tiết Mẫn Mẫn nhướng mày, "Tôi cũng là diễn viên chính, có cái gì mà tôi không thể xem được?"

"Đúng vậy." Nhạc Cảnh tỏ vẻ tiếc nuối, "Tôi cảm thấy chúng ta có thể 'học tập' một chút, rốt cuộc thì tôi cũng chưa từng quay cảnh giường chiếu bao giờ. Không bằng đạo diễn Chân cho chúng tôi một cơ hội học tập đi."

"Người quá nhiều ảnh hưởng đến hai người bọn họ phát huy, không được." Đạo diễn Chân quyết đoán từ chối.

"Nhưng mà mấy người có thể xem từ máy theo dõi."

"Ở phim trường còn muốn xem phát sóng trực tiếp?"

"Không cò kèo mặc cả." Đạo diễn Chân không nói nhiều với bọn họ, "Hỏi tổ đạo cụ xem đã bố trí xong chưa?"

"Đạo diễn Chân, có thể bắt đầu được rồi."

......

Giang Tư Úc đi vào màn ảnh, đứng trước cửa phòng đang đóng chặt kia.

Dáng đứng của quốc sư vô cùng thẳng, không ai nhìn ra được là hắn đã uống say. Hắn gõ cửa liên tục.

Không có người mở cửa, hắn lại tiếp tục gõ cửa.

"Mở cửa." Giọng nói của hắn lạnh lẽo mang theo một chút cảm giác mệnh lệnh không được từ chối.

Kẽo kẹt một tiếng.

Cửa mở ra, tiểu hoàng tử vì men say mà mông lung, cậu ta híp mắt, đứng không vững, phải dựa vào người hầu bên cạnh để đứng.

"Quốc...... Là quốc sư." Tiểu hoàng tử lắc lắc đầu, "Không đúng, quốc sư sẽ không tới tìm ta. Ngươi là ai, vì cái gì giả mạo quốc sư, có biết tội không?"

Tiểu hoàng tử lung lay, đẩy người dìu đang dìu cậu ta, "Ta đứng vững được, đừng chạm vào ta."

Cả khuôn mặt của quốc sư tối sầm, tầm mắt của hắn dừng trên mấy người quần áo đầu tóc rối bù đứng bên cạnh, "Dạ, dạ..."

Mấy người run run rẩy rẩy, đối diện với tầm mắt muốn giết người kia, lập tức hoảng loạn mà chạy ra ngoài.

"Ai đưa ngài tới mấy nơi như này, lại là ai bảo ngài uống nhiều rượu như vậy?"

"Ta tự tới, dựa vào cái gì lại không thể tới, quốc sư có thể tới, bổn hoàng tử...." Lời nói còn chưa dứt thì cả người tiểu hoàng tử đã bay lên, "A! Cứu mạng, giết người."

Giọng nói bị ngăn cách lại, mặc kệ tiểu hoàng tử đấm đá, quốc sư không thả cậu ta ra, thần sắc của hắn u ám, "Ai đưa ngài tới? Bọn họ chạm vào nơi nào của ngài, tay hay là mặt...."

"Tê......"

"Ngươi là ai, dựa vào cái gì niết mặt của ta." Tiểu hoàng tử trừng mắt nhìn hắn, "Ta không cần ngươi hầu hạ, ta muốn đổi người. Người đâu, đem, đem người đẹp nhất ở nơi này đến đây cho ta, ta muốn ...... Muốn ôn nhu."

Trong nháy mắt tiếp theo, cả người tiểu hoàng tử bị ném lên trên giường.

Tiểu hoàng tử ngốc trong chớp mắt, bỗng nhiên nổi giận! Dám quăng cậu ta ngã?

"Điêu dân to gan."

Cậu ta đá rồi lại đá nhưng đều rơi vào khoảng không, đến tận khi mắt cá chân bị người nắm lấy, cậu ta giãy giụa như nào cũng không ra được.

"Ngươi, ngươi biết ta là ai không?"

"Dám bất kính với bổn hoàng tử như vậy, ngày mai ta sẽ bảo phụ hoàng trừng phạt ngươi."

Cậu ta bỗng nhiên khịt mũi, "Thơm quá, trên người của ngươi thơm quá."

"Dừng!"

Đạo diễn Chân đứng lên, người quay phim nhường vị trí cho cô.

"Thầy Giang, chỗ này..... cậu cần có cảm xúc va chạm, d.ục v.ọng trong đáy lòng cậu đang không ngừng lên men nhưng lý trí của cậu lại đang lôi kéo, khiến cho cậu phải nhẫn lại, khắc chế chính mình."

"Cậu có d.ục v.ọng với tiểu hoàng tử, tình yêu d.ục v.ọng."

"Ngày thường cậu tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi giữa quân thần nhưng trong đáy lòng lại không khống chế được dục niệm, cậu muốn kéo tiểu hoàng tử cao thượng kia xuống, muốn tiểu hoàng tử thần phục cậu."

"Loại thần phục này chính là tình yêu, cậu có thể hiểu không? Cần phải có thêm sức bật, cảm xúc tự mình giãy giụa, xung đột lẫn nhau."

"Nếu thật sự không được thì cậu tưởng tượng một chút." Đạo diễn Chân vén tóc tiếp tục nói, "Dù sao cậu và Thanh Thanh cũng là người yêu với nhau, các cậu chắc.... rồi đúng không? Thay đổi cảm xúc này một chút, không khó đúng không?"

"Thanh Thanh, cậu hiểu tính cách của tiểu hoàng tử nhất, lúc này tiểu hoàng tử sẽ có phản ứng như thế nào với quốc sư? Dù đã uống say nhưng tiểu hoàng tử cũng sẽ không để yên cho quốc sư bắt lấy cậu ta."

"Cậu ta sẽ phản kháng, thậm chí trong lúc phản kháng còn cố ý làm ra một vài hành vi khiêu khích."

"Không sao đâu, hai người có thể từ từ tìm cảm giác."

Đạo diễn Chân cũng không vội.

Cô để ra cả một buổi chính là muốn có được hiểu quả tốt nhất.

"Các cậu có thể giao lưu với nhau một chút, mọi người đều có thể phối hợp với hai cậu."

"Hai người còn thiếu cảm giác đ.ộng t.ình, quốc sư là người đ.ộng t.ình, tiểu hoàng tử là bị quốc sư kéo ra sự đ.ộng t.ình. Hai người phối hợp một chút. Không chỉ là chân tay 'lên giường' mà cả biểu cảm lẫn thần thái, phải để tôi nhìn ra được khát vọng mong muốn đối phương."

"Tôi không muốn chỉ có khát vọng t.ình d.ục với thân thể mà còn là khát vọng trong tình cảm. Quốc sư và tiểu hoàng tử đều yêu thầm nhau nhưng quốc sư ngại địa vị quân thân, vì thế khắc chế tình cảm của mình."

Đạo diễn Chân nghĩ là mình đã nói rõ ràng nhưng Lộ Trạch Thanh nghe xong thì vô cùng mê man, cậu quay đầu nhìn về phía Giang Tư Úc.

"Các cậu cứ nói chuyện đi, chúng tôi đi ra ngoài trước." Đạo diễn Chân dẫn nhân viên công tác đi ra ngoài, còn đặc biệt đóng cửa lại.

Bọn họ muốn làm cái gì bên trong, đọc kịch bản hay đối diễn, hay là ôm ấp hôn hít, tìm cảm giác trên người đối phương cũng được.

Thật ra không phải là Lộ Trạch Thanh không hiểu ý của đạo diễn Chân, chỉ là cậu không biết phải biểu đạt ra như thế nào, càng không biết làm sao để có thể đi vào cảm xúc của tiểu hoàng tử.

"Em có thích...."

Giang Tư Úc chần chờ một chút đem chữ 'người' đổi thành đồ vật vô tri.

"Để hiểu rõ cảm giác thích nhưng không thể chiếm được này, em có thể nghĩ thử, lý trí nói với em là thứ này không thuộc về em nhưng em lại rất muốn chiếm cho riêng mình."

"Hiện tại, thứ này ở gần ngay trước mắt, chỉ cần duỗi tay là có thể chạm đến. Em muốn duỗi tay nhưng em lại cảm thấy như vậy là không đúng, nên em lại thu tay lại."

Lộ Trạch Thanh hiểu một chút.

Ví dụ như: Cạy góc tường là không đúng, nhưng cậu không nhịn được muốn cạy.

"...... Có lẽ đã hiểu một chút?" Lộ Trạch Thanh chần chừ, bởi vì sự rối rắm của cậu và tiểu hoàng khác nhau, tiểu hoàng tử không chiếm được đáp lại, quốc sư cố tình xa cách.

Nhưng Lộ Trạch Thanh không giống nhau.

Nếu cậu là tiểu hoàng tử, tuy rằng biết sẽ không được nhưng sẽ không bởi vì quốc sư xa cách mà từ bỏ. Trước kia Lộ Trạch Thanh không muốn có cái gì đặc biệt cho nên nếu đã muốn có, cậu sẽ càng chủ động để có được.

Mặc dù bị quốc sư đẩy ra.

"Thầy Giang từng có cảm giác này sao?"

"Có." 

Giang Tư Úc nhìn Lộ Trạch Thanh, con ngươi đen nhánh là hình bóng của cậu, Lộ Trạch Thanh có một loại ảo giác chợt lóe qua nhưng lại quá nhanh để có thể bắt lại được.

"Vậy anh sẽ vứt bỏ sao?"

"Em hỏi quốc sư hay là tôi?" Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng, thành thật nói.

"Quốc sư sẽ, nhưng tôi thì không."

"Nếu tôi đã muốn thì phải đạt được."

Từ nhỏ đến lớn, chỉ có hai thứ mà Giang Tư Úc đặc biệt muốn, một là trở thành diễn viên.

Từ nhỏ hắn liền vào đoàn làm phim nhưng chỉ diễn những vai phụ. Hắn thích đóng phim, hắn có thể nhận vai phụ, thậm chí vai hề, Nhưng những cái đó đều là bước đệm để hắn được diễn vai chính.

Cho nên hắn tiếp nhận những mài giũa và kiểm tra dài đằng đẵng đó.

Đối với người mình thích cũng như thế.

Giang Tư Úc có thể chấp nhận tạm thời không chiếm được, cũng có thể hạ mình chờ đợi một thời cơ tốt hơn nhưng nhất định hắn sẽ nghĩ cách để có thể đạt được.

Lộ Trạch Thanh li.ếm đôi môi khô ráp, răng không tự giác được mà cắn lên môi, cậu hơi dùng sức, cảm thấy đồng cảm. Lộ Trạch Thanh cảm thấy hiện tại hỏi vấn đề này có chút lỗi thời.

Nhưng ở dưới hoàn cảnh này cậu lại vô cùng muốn biết.

"Thầy Giang nói là đồ vật hay là... người?"

"Mặc kệ là người hay là thứ khác, cái này cũng không ảnh hưởng đến việc tìm cảm xúc đi?"

Giang Tư Úc mặc kệ có phải hắn tự mình đa tình hay không, ký ức của hắn bỗng nhiên bay đến đề tài 'tình yêu' mà hai người từng thảo luận.

Lúc ấy hắn cảm thấy Lộ Trạch Thanh cố chấp cho rằng, yêu đương không cần phải cùng với người mình thích.

Còn bởi vậy mà hai người cãi nhau.

Hiện tại nghĩ đến giống như cũng không hoàn toàn là bởi vì vấn đề 'quan niệm tình yêu', lúc đó thật ra Lộ Trạch Thanh muốn biểu đạt cái gì?

"Không ảnh hưởng, cái này không liên quan đến quay phim. Là tôi tự muốn biết." Lộ Trạch Thanh khó có khi thành thật, "Thầy Giang có thể nói cho tôi biết không?"

"Mặc kệ là người hay là thứ khác, tôi muốn thì đều sẽ không dễ dàng từ bỏ."

Lộ Trạch Thanh bỗng nhiên cười cười, "Thật trùng hợp, tôi cũng vậy."

Giang Tư Úc hoảng hốt trong nháy mắt, trực giác của hắn cho thấy Lộ Trạch Thanh là đang ám chỉ cái gì đó, mà đề tài là Lộ Trạch Thanh khơi mào ra, vậy......

"Em hỏi tôi cái này, là xuất phát từ tò mò, vẫn là bởi vì......" Giang Tư Úc kìm nén không được, tim của hắn đập có chút nhanh.

"Không phải tò mò." Lộ Trạch Thanh nhìn vào mắt Giang Tư Úc, nghiêm túc nhưng cũng thâm tình.

"Chuyện của anh, tôi đều muốn biết."

Thật ra Lộ Trạch Thanh đã chuẩn bị xong chuyện tỏ tình, còn có thời cơ phù hợp hơn, thậm chí cậu đã chọn xong ngày và chuẩn bị xong quà.

Nhưng không phải việc nào cũng có thể làm theo kế hoạch. Lộ Trạch Thanh có thể từ từ chờ đến ngày thổ lộ kia.

Chỉ cần Giang Tư Úc không hỏi, cậu liền sẽ không nói.

Nhưng Giang Tư Úc hỏi.

Trong nháy mắt, Lộ Trạch Thanh cũng có cảm xúc giống như tiểu hoàng tử.

Khi đã chọc thủng tờ giấy, những điều tiểu hoàng tử muốn nói, không thể nói, tất cả đều được nói ra.

Quyền lựa chọn vẫn ở trên tay quốc sư, nhưng mặc kệ kết quả như thế nào thì tiểu hoàng tử vẫn muốn lập tức cho quốc sư biết tâm ý của mình.

"Phần tâm ý mà tiểu hoàng tử đối với quốc sư kia, tôi cảm nhận được."

"Bởi vì hiện tại tôi cũng có tâm tình như vậy."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.