Ánh nắng chiều tà ấm áp màu hung đỏ phủ trải dài trên những mái nhà theo phong cách trung cổ của thị trấn khởi đầu. Những con hẻm nhỏ dần mờ đi theo bóng tối. Tiếng ồn ào và không khí náo nhiệt vài giờ trước cũng đã lắng xuống.
Khu chợ đông đúc giờ cũng đã vãn khách. 5 tiếng trước, khoảng 13 giờ chiều, hơn 10.000 người chơi đổ dồn vào thị trấn khởi đầu khiến cho mọi thứ gần như mất kiểm soát.
Giờ đây chỉ còn lác đác vài người chơi đang thảnh thơi bước đi. Họ tắm mình dưới ánh nắng hoàn hôn.
Trên con đường lát đá cổ dẫn lối từ 4 cổng chính của thị trấn.
Họ có thể là những người vừa mới đi săn về, những người bạn, người đồng đội cười đùa vui vẻ. Đang trò chuyện về những trải nghiệm trong trò chơi này. Mỗi người đều cảm nhận thực tế về thế giới ảo này.
Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên bên trong các quán rượu vắng khách. Như chuông báo về một đêm nhộn nhịp sắp sửa bắt đầu.
Cách khu chợ không xa, chỉ khoảng 5-7 phút đi bộ từ lối vào, là quảng trường trung tâm của thị trấn, nơi đầu tiên người chơi xuất hiện sau khi đăng nhập vào Sword Art Online.
Một cái tháp cao đứng sừng sững dưới ánh nắng cuối ngày, nó như xẻ đôi bầu trời chiều đỏ vàng của thị trấn, một nửa lấp lánh dưới ánh sáng, một nửa bị che khuất bởi bóng đen.
Đó là tháp chuông.
Cái tháp cao v·út được dựng lên bằng đá mịn với hoa văn được khắc lên chi chít, trên đỉnh còn treo một chiếc chuông cổ khổng lồ hiện rõ dưới ánh nắng cuối chiều.
Người chơi và cả Npc đều đang đắm chìm trong sự yên tĩnh, tận hưởng tiếng nhạc nhẹ nhàng. ( nhạc: the first town )
Nhưng rồi.
Tiếng chuông cuối ngày vang lên nặng nề, như xé toạc không gian yên tĩnh. Bầu trời dường như trĩu nặng.
Ánh sáng chậm rãi lẩn mất sau những con hẻm, lưu luyến tách khỏi những mái nhà đã phơi mình dưới nắng cả một ngày dài.
Âm thanh trầm thấp vang đi trong không gian. Tiếng vọng vang xa tới tai những người chơi, dù là đang săn quái ở những cánh đồng bên ngoài thị trấn khởi đầu hay đang nghỉ ngời hồi sức trong những quán trọ, hay chỉ đơn giản là thư giãn ở quảng trường chính. Họ đều có thể cảm nhận được sự bất an trong lòng.
Giống như muốn báo hiệu điều gì đó đang tới.
Ngay lập tức, từng đốm sáng nhỏ trôi nổi xuất hiện tại quảng trường trung tâm, ánh sáng dần lụi tàn để hiện ra những người chơi còn đang hoang mang đứng ở dưới chân tháp chuông.
Ban đầu, những đốm sáng xuất hiện lẻ tẻ. Nhưng, khi số người chơi bị dịch chuyển đến quảng trường tăng lên, những đốm sáng cũng dày đặc theo. Chẳng mấy chốc quảng trường rộng lớn đã chật kín người.
“Chuyện gì thế này?”
“K..Không biết nữa!”
“Là dịch chuyển bắt buộc.”
Những người chơi, họ nhìn nhau với ánh mắt hoang mang đầy lo sợ. Vài người bắt đầu thở gấp.
Sau khi không còn bất kỳ đốm sáng dịch chuyển nào xuất hiện nữa. Tiếng chuông cũng lặng lẽ dừng lại.
Tất cả người chơi đều không hiểu mục đích của việc kéo họ dịch chuyển tới quảng trường trung tâm là gì.
Từng tiếng thảo luận nhỏ bắt đầu xuất hiện, rồi chúng dần lan ra như bệnh dịch, chẳng mấy chốc không gian yên tĩnh ban đầu đã không còn.
Lúc này, một người hét lên:
“Nhìn lên trời kìa!”
Chẳng biết đó là lời nói của ai, nhưng tất cả mọi người ai nấy đều không tự chủ mà ngẩng đầu lên theo bản năng.
Không gian trở nên tĩnh lặng.
Đám mây vàng cam trôi nổi bồng bềnh giữa trời như những miếng kẹo bông. Ánh nắng yếu ớt cố len lỏi. Chiếu lên khuôn mặt của từng người chơi đang lo lắng tột độ, nhưng đây không phải là thứ khiến họ chú ý.
Một tấm bảng hình lục giác màu đỏ như máu vướng ở giữa không trung. Nó tạo nên một cảm giác hồi hội đáng lo ngại. Thứ màu đo đỏ như máu nhấp nháy liên tục như đèn bị chập điện.
Rồi, chớp mắt một cái, hàng chục, hàng trăm, không, hàng ngàn những bảng thông báo y hệt như vật xuất hiện. Chúng đan khắp bầu trời, ánh sáng xung quanh vẩy lên màu đỏ như máu.
Từng giọt chất lỏng đỏ tươi rỉ xuống khỏi bầu trời. Chúng tụ lại với nhau tạo thành một cục máu khổng lồ. Những tia sáng đen tối bủa vây lấy cục máu hình kén đang ngọ nguậy.
“Cái...cái quái gì vậy?”
Vài người chơi cảm thấy rùng mình. Chân của họ run run rồi lùi lại theo bản năng, như báo hiệu rằng cái kén, cực kỳ nguy hiểm.
Trước sự chứng kiến của hàng ngàn con mắt. cục máu vặn vẹo méo mó rồi biến hình. Một chiếc áo choàng màu đỏ tươi chui ra khỏi cái kén bằng máu, trông giống như những chiếc áo chùm kín đầu của đám tư tế tà giáo thường xuyên mặc trong những bộ anime hay tiểu thuyết có liên quan.
Không gian, thời gian như dừng lại, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất như thể nó chưa từng tồn tại.
Khi nhân vật giấu mình sau bóng tối bên trong chiếc áo xuất hiện. Tất cả người chơi có mặt nơi đây đều cảm thấy nhẹ nhõm. Giống như họ vừa buông một chiếc vali nặng nề xuống sau khi vác nó cả một giờ.
“Là GM”
(Game Master hay với cách gọi ngắn gọn “GM” có thể được hiểu ngắn gọn là người trực tiếp chịu trách nhiệm về một sản phẩm trò chơi do công ty mà họ làm việc phát hành. Những người nắm giữ chức vụ này buộc phải có kỹ năng tương đối điêu luyện và kiến thức chuyên sâu về chính tựa game mà mình đang quản lý, đồng thời đóng vai trò như một “người phán xử” đảm bảo giải quyết mọi t·ranh c·hấp đang diễn ra trong game.)
“Sao ông ta phải giấu mặt?”
“Là sự kiện gì chăng?”
Tiếng thảo luận cũng xuất hiện trở lại như thể GM là người cho phép những con người ở đây nói.
Kẻ quấn mình trong chiếc choàng màu đỏ lơ lửng như một vị thần cổ đại. Tay áo đỏ tươi bồng bềnh ở trên đỉnh đầu của từng người chơi.
Bỗng, Game Master giang rộng đôi tay của hắn và cất tiếng nói đầy uy quyền.
“Hỡi toàn bộ người chơi, xin chào mừng tới với thế giới này! Tên ta là Kayaba Akihito, hiện tại ta là người duy nhất có quyền ảnh hưởng tới thế giới này!”
Giọng nói chỉ vừa dừng lại, những người đang đứng trên nền đá ở bên dưới bắt đầu xôn xao.
“Người thật hả?”
“Ông ta hẳn phải là một thiên tài!”
“Chắc hẳn...mọi người đều đã nhận ra, nút [Log Out] (thoát) ở menu chính đã biến mất” kẻ tự xưng là Kayaba tiếp tục nói.
Hắn ta đưa đôi găng tay trắng muốt của mình ra đằng trước rồi vuốt nhẹ vào không khí.
Đây là động tác gọi hệ thống cá nhân mà mỗi người chơi mới đăng nhập vào đều đã được học.
Ngón tay giấu sau chiếc găng tay lướt về hướng [Cài Đặt] rồi kéo xuống cuối cùng, nơi nút đăng xuất ban đầu giờ đã biến mất.
“Nhưng đây...hoàn toàn không phải là lỗi kỹ thuật. Ta xin nhắc lại: Đây không phải là lỗi. Mà hoàn toàn là một tính năng của Sword art online.”
Cả thế giới như sụp đổ sau câu nói của Gm. Một lượng lớn người chơi rùng mình, con sâu nghi ngờ bắt đầu nảy sinh trong họ.
“T-tính năng?”
“Các bạn không thể đăng xuất khỏi Sword art online, và không ai ở thế giới thực có thể tháo hệ thống kết nối ra khỏi đầu của các bạn, và nếu điều đó xảy ra, một lượng sóng bức xạ cực lớn sẽ được kích hoạt từ bên trong mũ trò chơi hay còn gọi là NerveGear, sẽ đốt cháy não bộ và sẽ dẫn tới t·ử v·ong.” Game Master tiếp tục giải thích, sau khi nói đến đoạn t·ử v·ong thì hắn dừng lại.
Đám đông bên dưới bắt đầu rục rịch, vài người ngồi phệt xuống đất, đôi mắt của họ dường như mất đi tia sáng hy vọng.
Những người khác. Họ đứng im như tượng giữa không gian yên ắng tới lạnh lùng.
Bỗng một vết nứt xuất hiện trên môi họ.
“T..thế là sao?”
“Chắc chỉ là diễn để tăng thêm cảm giác thôi!”
“Thật là nhàm chán, đi thôi!”
Một vài game thủ có kinh nghiệm đều biết hết mấy trò giật típ này của đám công ty game. Nhằm tăng trải nhiệm người dùng nên họ cũng không lo lắng mà quay người định rời khỏi quảng trường trung tâm.
Thay vì phí thời giờ ở đây, không bằng tìm cách lên cấp hoặc cày vài nhiệm vụ kiếm tiền.
Nhưng, thứ chờ đợi họ ở bên ngoài lại là một bức tường vô hình.
“Này! Không ra được!”
Nụ cười trên môi vài kẻ gan dạ đã biến mất, thay vào đó là sự bối rối và căng thẳng.
Có vẻ như GM đang rất nghiêm túc.
“Tên đó đang làm nhảm cái gì vậy? Đâu ai điên là đi làm mấy trò đó, phải không Kirito?” Klein quay đầu nhìn sang người bạn mới quen của mình với ánh mắt bất an.
Tim của anh ta dường như đập nhanh hơn. Hệt như khi chơi tàu siêu tốc, Klein cố gắng tập chung, nghe câu trả lời của người bạn mới đầy kiến thức về trò chơi này.
Cậu thanh niên tên Kirito kia vẫn còn tỉnh táo vuốt cằm rồi lẩm bẩm một cách nghiêm túc:
“Tín hiệu được phát ra từ bộ sóng của NerveGear... đúng là cực giống với sóng bức xạ. Nếu chốt an toàn bị mở...thì...việc não bộ bị đốt cháy trong tích tắc là điều hoàn toàn khả thi...!” giọng nói của cậu đan xen giữa lo lắng và hồi hộp.
“Vậy nếu chúng ta ngắt nguồn điện..?” một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu Klein. Như một hy vọng, anh ta nhìn Kirito và nói một cách tươi tỉnh.
Nhưng ý tưởng mới chớm đã bị lời nói lạnh lùng như nước của Kirito dập tắt:
“Không được. Mũ trò chơi có hệ thống pin dự phòng..”
“Làm sao mà thế được? Chuyện. ..điều này thật điên rồ.” Klein không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt. Cố nằm chặt đôi bàn tay run rẩy đang rỉ đầy mồ hôi.
Hay nói đi, làm ơn..đây chỉ là trò đùa phải không?
Kẻ lơ lửng ở giữa bầu trời lại nói tiếp:
“Thật đáng buồn, đã có những trường hợp không nghe theo lời cảnh cáo. Bạn bè và gia đình của người chơi đã bỏ qua thông báo, và cố gắng tìm cách để tháo bỏ NerveGear.”
“Hậu quả là đã có tới 213 người chơi rời bỏ cả thế giới này lẫn thế giới thực.”
Không gian như đang thu hẹp lại, bầu không khí căng thẳng bủa vây. Chúng len lỏi qua không khí. Luồn qua từng dây thần kinh.
Những người chơi hoang mang. Họ run rẩy, đôi mắt đầy sự bất an.
“2..213?”
“K..không không không không, tôi không muốn chơi trò này nữa đâu.”
Giọng nói của Gm vẫn đều đều nhưng vang rõ tới tai của tất cả người chơi đang có mặt tại trung tâm thị trấn khởi đầu. Giọng nói của ông ta không chứa một chút thương hại nào đối với những người xấu số.
“Như các bạn đã thấy. Tin tức về tổng số n·gười c·hết đang xuất hiện ngày càng nhiều trên thông tin đại chúng.”
Đôi găng tay trắng muốt mà Game Master đeo, vung vẩy khe khẽ, nháy mắt hàng trăm trang thông tin báo trí bật lên trước mặt mọi người.
“Nhưng điều này cũng làm giảm s·ố n·gười t·ử v·ong do cố tháo mũ trò chơi xuống tối thiểu.
Các bạn...có thể yên tâm hoàn thành trò chơi. Nhưng...hãy nhớ lấy, từ giờ phút này, người chơi sẽ mất khả năng hồi sinh sau khi c·hết.
Nếu hp tụt xuống 0, avatar của bạn sẽ bị xóa xổ vĩnh viễn, cùng lúc đó...NerveGear sẽ phá hủy não bộ.”
Giọng nói dừng lại một cách hờ hững. Từng chữ một, từng chữ một chui vào trong đầu của họ.
Dù cho che mắt, bịt tai. Giọng nói khốn nạn vẫn vang vảng trong đầu, giống như có ai đó mở đầu họ ra và nhét thông tin vào.
Cả quảng trường như đóng băng. Những người chơi lo lắng trong sự yên lặng kéo dài tới vĩnh hằng.
Họ chờ đợi câu nói tiếp theo của Game Master. Hy vọng rằng, đây chỉ là trò đùa ác ý của nhà phát hành hay một đám h·acker nào đó.
Một lần nữa, thứ âm thanh duy nhất còn đọng trong đầu họ là giọng nói lạnh lùng hờ hững của sinh vật khổng lồ giấu mình trong bóng tối dưới chiếc áo choàng màu đỏ như máu.
“Chỉ có một cách duy nhất để rời khỏi đây. Đó là phá đảo được trò chơi này.”
Gm lại ra lệnh dựng lên một mô hình 3 chiều của Aincard.
“Nơi các bạn đang đứng là tầng thấp nhất của Aincard. Đánh bại con trùm chính của tầng đó và bước lên tầng tiếp theo. Cứ thế, khi đánh bại Boss của tầng thứ 100, tầng cuối cùng của Aincard, trò chơi sẽ kết thúc.”