Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 2: Ren.



Chương 02: Ren.

Không gian yên lặng bị xé toạc.

Câu nói của Kayaba kẹt cứng trong vòm họng của toàn bộ người chơi đang có mặt tại đây.

Họ nhìn nhau với đôi mắt đầy sự hoang mang. Họ lại nhìn lên vị thần đang lơ lửng ở trên trời với sự sợ hãi lấp đầy trong võng mạc.

Cảm súc nghẹn lại từng tấc một, rồi phá tan không gian.

“P..phá đảo ư?”

“Ông ta đang nói cái quái gì vậy?”

“Làm gì có chuyện lố bịch như vậy được?”

“Đánh bại con boss tầng 100?”

“Rõ ràng...đây là điều không thể.”

“Đến cả những người chơi bản thử nghiệm(beta)...còn chưa đi được tới mức đó.”

Câu hỏi, những câu hỏi đổ dồn về phía Kayaba như những viên đạn. Tất cả, đều bị lờ đi, kẻ mặc áo choàng lại nói:

“Và cuối cùng, Ta sẽ tặng cho các bạn một món quà. Nó nằm ở trong kho đồ của các bạn. Hãy xem thử đi.”

Mọi người chơi đều tò mò trước món quà bất ngờ, họ nhanh chóng mở kho đồ và kiểm tra.

Ren cũng vậy.

Cậu quan sát những người xung quanh mình. Rồi ánh mắt dừng lại trước hai người bạn mới quen. Họ cũng đang tập trung vào món quà.

Nhìn thấy Kirito mở kho đồ một cách thành thạo, Ren cũng bắt chước làm theo.

Cậu vẩy nhẹ tay trái. Hành động nhẹ nhàng nhưng với Ren hay tất cả những ai đang có mặt ở đây bây giờ. Đôi tay họ như bị dính chặt vào không khí.

Cảm giác bất an trào dâng trong lòng, Ren lướt tay xuống dưới rồi ấn vào biểu tượng kho đồ.

Bên trong không có gì nhiều. Giống như bao người chơi mới bắt đầu khác, kho đồ của Ren trống rỗng.

Cậu đã kiểm tra nó vài phút trước đây, khi Kirito giải thích cho cậu và Klein về những thứ cơ bản.

Nhưng bây giờ.

Đáng ngạc nhiên thay, một vật phẩm kỳ lạ đã nằm sẵn ở trong kho từ bao giờ, Ren cố nhấc ngón trỏ còn đang run rẩy chạm vaovào biểu tượng vật phẩm.

Nhịp tim đập, vang rõ bên tai. Ngón tay đưa tới càng gần, cảm giác bất an càng xâm lấn.

Vật phẩm:

{Silver Mirror}(Gương bạc)

Độ bền: 1/1

Mô tả: "Kẻ đủ mạnh để đối mặt với chính mình sẽ tìm thấy con đường dẫn đến ánh sáng."

Ren tò mò đọc dòng mô tả, cậu nhấn vào chiếc gương để mở thêm nhiều lựa chọn. Cậu nhấp vào phần {trang bị}.

Chớp mắt, chiếc gương cổ màu bạc đã nằm sẵn trên tay của Ren. Cậu có thể nhìn thấy gương mặt đáng sợ của nhân vật bắt đầu mà mình chọn, hiện rõ trên tấm gương.

“AAAAA.”

Một tiếng hét thất thanh, kéo Ren quay trở lại với hiện thực.

Một thứ ánh sáng chói mắt bắt đầu nuốt chửng mọi thứ trong tầm nhìn. Hệt như lúc cậu bị dịch chuyển tới nơi này từ bãi săn.

“Ren! Klein!” mọi thứ dần mờ đi, chỉ có tiếng kêu của Kirito vang bên tai. Nhưng tiếng gọi cũng bị át bởi không gian ồn áo tràn ngập tiếng hét.



Ánh hào quanh tới nhanh, đi cũng nhanh. Ren dần lấy lại được tầm nhìn. Khung cảnh xung quanh cậu vẫn vậy. Nhưng...

Những khuôn mặt xa lạ này là sao?

“Có sao không Kirito?” Giọng nói quen thuộc của Klein vang bên cạnh.

Ren quay đầu nhìn sang, nhưng chủ nhân của giọng nói không phải là Klein và cậu quen thuộc.

Đó là một anh chàng có vẻ ngoài trưởng thành với mái tóc đỏ hung hơi rối, dựng lên như nhím. Anh ta đeo một chiếc khăn bandana màu đỏ sậm trên trán. Khuôn mặt với râu đã cạo gắn lởm chởm dưới cằm.

Trông anh ta như một Sammurai lang thang hay một t·ên c·ướp nào đó.

Anh chàng giống Sammurai bám chặt lấy vai của người đối diện, đó là một thiếu niên với khuôn mặt mềm mại, với mái tóc đen tuyền hơi dài rủ xuống.

Sẽ dễ nhầm lẫn cậu ta với con gái nếu như không nhìn kỹ.

Hai người nhìn nhau với khuôn mặt đông cứng vì bối rối:

“À..ờm...anh là ai?” cậu thanh niên với mái tóc đen hỏi.

“Tôi cũng muốn biết đây.”

Ren giật mình, không tự chủ được mà nhìn vào tấm gương.

Khuôn mặt lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Hình ảnh chiếu trên gương là khuôn mặt của một thiếu niên, rất...

Dễ thương?

Mái tóc màu quạ chiếm gần nửa khuôn mặt, bù xù và rối tung như bờm sói. Đôi mắt to tròn, sáng rực màu xanh lam. Làn da trắng bệch vì thiếu máu hệt như đá cẩm thạch làm nổi hai quầng thâm ở dưới mắt.

Đây là...

Những người xung quanh cũng đã nhận ra được sự thay đổi. Họ nhìn nhau với đầy sự ngạc nhiên.

“Không phải cậu nói mình là con gái ư?”

“Còn cậu nói mình 17 tuổi?”

“Thế nghĩa là...”

“Hai người là Kirto và Ren?” giọng nói to của Klein như tiếng loa phát thanh át hẳn hai người còn lại.

“T..tại sao?” Ren lẩm bẩm trong sự sợ hãi.

“Là do máy quét. NerveGear bao trùm đầu người với mật độ máy quét cực cao. Nên, nó có thể vẽ lại cả khuôn mặt của người đó dưới dạng dữ liệu với chi tiết lên tới 99%. Vậy còn chiều cao và cân nặng?” Kirito nói.

Klein bỗng lên tiếng, giọng nói của anh ta có phần lo lắng:

“Khi khởi động mũ trò chơi. Chúng ta cần phải chạm vào người, mọi bộ phận trên cơ thể để điều chỉnh phải không?”

Kirito như hiểu ra điều gì, cậu ta khẽ gật đầu, sự hoài nghi cũng dần tan biến.

“Ra là vậy. Nó đã thu thập thông tin lúc đó.”

Ren run rẩy, nhịp thở dần mất ổn định:

“Chuyện này...rốt cuộc là sao chứ?”

Klein cũng vò đầu bứt tai, tay của anh ta hơi run nhẹ. Kirito giống như vẫn còn giữ được bình tĩnh, cậu ta chỉ tay về phía Game master. Như muốn nói, câu trả lời nằm ở kia.

“Ông ta sẽ nói cho chúng ta thôi.”

“Ngay bây giờ. Có lẽ, các bạn đang tự hỏi “Tại sao”. Tại sao, Ta Kayaba Akihiko, người tạo ra Sword art online và NerveGear lại làm điều này.

Ta thực sự xin lỗi. Vì sự ích kỷ của bản thân. Mọi thứ ta làm đều vì mục đích của mình. Thế giới này, Sword art online chính là câu trả lời, là đáp án để ta thực hiện tâm nguyện của mình.

Và bây giờ...mọi thứ đã đi vào quỹ đạo của nó. Lễ chào mừng tới với thế giới mới, đến đây là kếtkết thúc.



Tất cả người chơi, chúc các bạn may mắn.”

Gm trong chiếc áo choàng dần rủ xuống. Như một quả bóng bay bị xì hơi, cơ thể khổng lồ đang xẹp dần, luồng hào quang đen tối hòa vào bầu trời và biến mất.

Ánh sáng đỏ như máu lụi tàn.

Để lại bầu trời xám vàng, lặng đứng đi trong vĩnh hằng.

Không gian yên tĩnh tới rùng rợn. Khác xa so với không khí nhẹ nhàng yên bình ban đầu.

Cảm giác nặng nề bám trên vai Ren, cơ thể run rẩy mất kiểm soát.

Tâm trí Ren như rơi vào khoảng không ngập màu xám, thời gian như ngừng trôi. Cậu không cảm nhận được tiếng tim đập. Cảm giác hít thở...dường như không tồn tại.

Sự bất an, lo lắng, sợ hãi, bất lực. Dần nuốt chửng lấy tinh thần bất ổn.

Cả quảng trường như bị nhấn chìm trong một làn sóng sợ hãi vô hình. Không ai cười, không ai cử động, tất cả đều đứng bất động như những bức tượng đá.

Những cặp mắt đầy hoang mang và lo sợ nhìn lên bầu trời, nơi Kayaba vẫn đang lơ lửng như một vị thần tàn nhẫn. Cảm giác bất lực đè nặng lên vai họ.

Không ai nói. Không ai nhúc nhích. Tất cả chỉ đứng đó.

Rồi, những người chơi đông cứng như tượng bắt đầu chuyển động.

Mở màn là tiếng hét tuyệt vọng.

“Không...Không, không không không không...”

Đám đông bắt đầu b·ạo l·oạn, mọi thứ như một tổ kiến vỡ.

“Đùa cái quái gì thế?”

“Tôi muốn ra ngoài.”

“Ngay lập tức.’

“Không thể ở đây được.”

“Muốn g·iết hết bọn tao à?”

Một số người đổ gục xuống đất, đôi vai run rẩy không thể kiểm soát, như thể thế giới vừa sụp đổ trước mắt họ.

Nhiều người bắt đầu bước lùi lại, ánh mắt tràn ngập hoảng sợ, miệng lắp bắp những câu nói không đầu không cuối.

Một vài người run rẩy đưa tay chạm vào thanh kiếm bên hông, như muốn tìm một chút cảm giác an toàn.

Không gian trở nên ngột ngạt như bị nhốt trong một chiếc hộp kín. Tiếng thở gấp của những người xung quanh hòa cùng nhịp đập trái tim dồn dập trong lồng ngực.

Mùi mồ hôi bắt đầu thoảng trong không khí, một dấu hiệu rõ ràng của nỗi lo âu và căng thẳng.

Những tiếng thì thầm lo lắng vang lên khắp nơi, nhưng dần chìm trong im lặng c·hết chóc, như thể tất cả đều đang cố gắng chối bỏ sự thật.

"Không, không, đây chỉ là trò đùa thôi, đúng không? Không thể nào!"

"Làm thế nào để thoát khỏi đây? Mình không thể c·hết được!"

"Hắn ta nghĩ mình là ai? Làm sao hắn dám chơi đùa với mạng sống của chúng ta?”

Vài người bắt đầu phản ứng, nhanh nhất có lẽ là những Beta tester, những người đã chơi qua bản thử nghiệm.

“Đi cùng tôi, Ren, Klein.” Kirito lén nút gọi hai người bạn mới của mình.

Hơi thở nặng nề. Tim đập nhanh. Tay run rẩy. Ren vẫn cố bước đôi chân nặng như rót chì của mình chạy theo.



Họ luồn lách qua đám đông Sợ hãi, Hoảng loạn và Tuyệt vọng. Để lao đầu vào một con hẻm nhỏ đang dần bị bóng tối nuốt chửng.

“Nghe này. Tôi sẽ rời khỏi nơi này và đến thị trấn tiếp theo ngay. Hai cậu nên đi cùng tôi.” Kirito với khuôn mặt và giọng nói nghiêm túc nhìn vào cả hai người.

“Hả” Ren và Klein vẫn còn đang hoang mang trước quyết định bất ngờ của Kirito.

Kirito không giải thích nhiều mà chỉ nói:

“Nếu những lời ông ta nói là đúng. Muốn sống sót trong thế giới này, trở nên mạnh hơn là điều cần thiết. Tài nguyên trong một thế giới MMORPG là có hạn.

Nói cách khác, tiền và kinh nghiệm bị giới hạn ở mỗi tầng. Các bãi quái ở quanh thị trấn khởi đầu sẽ sớm bị chiếm hết. Nên cách tốt nhất đó là tới thị trấn tiếp theo.

Tôi biết đường đến đó mà không gặp nguy hiểm. Nên dù Level 1 thì chúng ta cũng có thể tới được đó an toàn.”

Khuôn mặt Klein có vẻ do dự, anh ta hít một hơi thật sâu và nói:

“Nhưng mà...cậu biết đấy. Tôi và mấy đứa bạn đã thức đêm xếp hàng để có thể mua được Sword Art Online. Bây giờ, có lẽ họ vẫn đang ở quảng trường. Tôi không thể bỏ mặc họ được.”

Kirito nghe vậy cũng bắt đầu do dự.

‘Nếu chỉ hai người Ren và Klein thì mình còn lo được, nhưng thêm vài người nữa..không dù thêm một người nữa..’

“Xin lỗi. Tôi làm gì có tư cách mà nhờ vả cậu nữa chứ. Nên không cần lo cho tôi. Cậu là Ren cứ đi đi.

Trông không giống nhưng tôi giỏi lắm đấy. Cộng thêm những gì mà cậu dạy cho tôi, thế là đủ rồi.” Klein cố gắng mỉm cười.

“Vậy à...Vậy thì tạm biệt. Nếu có việc gì thì cứ nhắn tin cho tôi. Chúng ta đi thôi Ren...Ren?” Kirito yên lặng gật đầu rồi quay người tiến sâu vào trong con hẻm.

Kirito quay đầu nhìn Ren.

Ren chỉ cúi đầu đứng yên ở đó như bị thôi miên, cậu ta túm chặt lấy cán giáo rồi thở dài nói:

“Có lẽ...tôi cũng sẽ ở lại đây Kirito ạ. Tôi không muốn trở thành gánh nặng. Như cậu thấy, tôi thậm chí còn chưa học được cách dùng kỹ năng.

Tôi sẽ ở lại đây, thị trấn khởi đầu. Chờ tới khi trò chơi này được phá đảo.” Ren nói, cơ thể cậu run rẩy.

Ren cúi đầu nhìn xuống mặt đất, đôi chân như bị trói chặt. Cảm giác sợ hãi lúc đối mặt với con quái vật vẫn còn ám ảnh, từng nhịp thở như nghẹn lại. 'Nếu chỉ làm gánh nặng cho Kirito và Klein, liệu mình có nên đi không?' Ý nghĩ đó lặp đi lặp lại, đâm sâu vào tâm trí cậu như mũi kim sắc nhọn.

Cậu chắc chứ, Ren?" Kirito quay đầu nhìn thẳng vào Ren, ánh mắt kiên định nhưng không kém phần lo lắng. "Đi cùng tôi, cậu sẽ có cơ hội sống sót cao hơn. Đừng ở lại đây và tự làm mình yếu đi."

Ren hít một hơi sâu, nhưng bàn tay vẫn túm chặt lấy cán giáo. 'Cậu ấy nói đúng. Nhưng... mình không thể.' Ren chỉ có thể gật đầu, nụ cười gượng gạo tràn ngập hối tiếc.

“Xin Lỗi.”

Kirito nhìn Ren lần cuối, hơi chần chừ trước khi quay lưng, bóng dáng cậu dần xa khuất. Cảm giác lưỡng lự, nuối tiếc như một làn sóng cuốn lấy cậu, nhưng Kirito không nói gì thêm.

"Vậy... chào nhé." Câu nói của cậu mang theo một chút mơ hồ, như thể muốn nói điều gì đó nhưng lại không thể.

Không khí bỗng chốc trở nên dày đặc, mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn lại những tia nắng yếu ớt, dần tắt lịm trong sự yên lặng của con hẻm.

Ren đứng đó, lòng ngực thắt lại. Cậu muốn gọi, muốn chạy theo, nhưng chỉ có một cảm giác nghẹn lại nơi cổ họng. Cậu tự hỏi liệu mình có phải là một gánh nặng cho những người khác không.

'Mình sẽ chỉ làm phiền họ mà thôi...'

"Ê này, Kirito…" Giọng Klein bỗng vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng. Cậu ta nở một nụ cười nghịch ngợm, nhưng trong đó lại ẩn chứa một chút lo lắng. "Cậu... có gương mặt dễ thương phết đấy. Kiểu tôi thích lắm."

Không khí xung quanh lập tức trở nên lúng túng. Ren đứng lên, từng bước lùi lại, càng xa Klein càng tốt, tránh khỏi sự chú ý không mong muốn.

"Ơ này, tôi chỉ muốn... làm không khí thôi mà." Klein vội vã giải thích, mặt đỏ bừng. "Ren, cậu cũng dễ thương đấy chứ!"

Ren chỉ nhìn Klein, đôi mắt của cậu sắc lạnh, mang theo một chút cảnh giác. "Cảm ơn... nhưng cứ giữ khoảng cách như thế đi."

"Vậy à…" Klein cười gượng, nhưng rồi Kirito đột ngột lên tiếng, khiến không khí thêm phần căng thẳng.

"Thật ra cái bộ mặt nhếch nhác đó cũng hợp với cậu đấy, Klein," Kirito thêm vào, rồi quay lại với nụ cười tinh quái. "Còn cậu, Ren, nếu cậu là con gái thì tốt biết mấy."

Cả ba người đứng đó, cảm giác ngượng ngùng dần tan đi, nhưng vẫn không thể xóa được bầu không khí kỳ lạ đã bao phủ lên họ.

Klein, cảm thấy như mình vừa làm không khí tươi sáng hơn, vỗ vai Ren một cách thân thiện, nhưng ánh mắt của Ren vẫn không thay đổi.

"Ok, nếu cậu cần gì, cứ gọi tôi nhé. Tôi và những người bạn của mình sẽ luôn sẵn sàng." Klein nói rồi vội vã quay đi, không quên nở một nụ cười đầy sự khích lệ. "Tạm biệt, hẹn gặp lại sau."

Ren nhìn theo bóng lưng của Klein, không nói gì thêm, lòng cậu lại một lần nữa chìm trong sự tĩnh lặng, chênh vênh giữa những suy nghĩ chưa thể giải quyết.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.