Sword Art Online: Kiếm Sĩ Ánh Trăng.

Chương 17: Bước Chân Cuối Cùng.



Chương 17: Bước Chân Cuối Cùng.

Một tiếng động vang lên, sắc bén như bầu trời sụp đổ.

Ren đông cứng.

Tiếng đá vụn rơi xuống từ bên trong hố, lanh lảnh trong không gian tĩnh mịch, rồi....

ẦM!

Cả mặt đất rung chuyển dữ dội, như thể một thế lực khủng kh·iếp đang trỗi dậy từ chính lòng đất.

Mặt đất dưới chân họ vỡ ra, và từ trong hố sâu ấy, một bóng đen khổng lồ vươn lên, xé toạc bầu không khí im lặng, như một cơn ác mộng sống dậy. Đôi mắt vẩn đục của nó sáng rực trong bóng tối, như hai ngọn lửa hoang dại. Những chiếc vảy vàng của nó ánh lên trong ánh sáng yếu ớt, cứng rắn như thép nung đỏ.

Con quái vật chưa từng biến mất. Nó đã ẩn mình chờ sẵn dưới đáy hố, âm thầm theo dõi từng bước đi của họ!

Ren lùi lại theo bản năng, chân như dính chặt vào đất.

‘Vậy ra...con đường bị phá hủy...bởi móng vuốt của nó...’

Tim cậu đập dồn dập đến mức đau nhói trong lồng ngực. Làm sao có thể? Bọn họ đã cắt đuôi nó rồi mà!

“Khốn kiếp..” Tarek không kịp nghĩ, chỉ kịp chửi thề một tiếng, vội rút v·ũ k·hí ra, đôi mắt đen trầm xuống như một cơn bão.

“Không thể nào...làm sao nó đến được đây? Không có con đường nào khác nối về phía này...trừ khi..” Scholar chợt nghĩ tới cơ chế kỳ lạ của con boss.

Hắn lại liếc khẽ qua cái hố bẫy... ‘Chúng khác so với bản thử nghiệm..’

Scholar hoảng loạn, lùi về sau, mắt trợn trừng, không thể tin vào mắt mình.

Phía trước, con boss khổng lồ đang trườn lên từ vực sâu, như một cơn sóng cuộn mạnh, nuốt chửng tất cả trong sự hủy diệt.

Một trận chiến nữa ư? Không, lần này… không phải là chiến đấu. Đây có thể là ngày tận diệt của họ.

‘Chạy. Đường ra ở ngay phía trước rồi...’ Scholar phản ứng cực nhanh, gã không kịp suy nghĩ, chỉ kịp quay người và lao đi với tốc độ như gió, không hề ngoái lại.

“Thằng khốn... Mày cố tình bỏ bọn tao lại để câu giờ..” Tarek gầm lên, giọng căm phẫn như sấm rền.

Cơn giận dữ tột cùng khiến chân gã như vọt về phía trước, theo sát Scholar, không cho phép bất kỳ ai thoát khỏi trách nhiệm.

Ngay khi Scholar tưởng chừng như đã thoát được vào bóng tối mịt mù của con đường phía trước, một cái kéo mạnh từ phía sau khiến gã không kịp trở tay.

Bàn tay thô kệch của Tarek vươn ra như móng vuốt, tóm lấy chiếc áo choàng của Scholar và kéo mạnh, khiến gã bị hất ngược lại, mất đà trong giây lát.

"Không có chuyện bỏ chạy đâu, mày!" Tarek rít qua kẽ răng, kéo Scholar lại gần, gương mặt gã đầy tức giận và bực bội.

Cảm giác không thể trốn tránh nữa, Scholar chỉ kịp ném một ánh nhìn căm giận về phía Tarek, nhưng vẫn không thể làm gì khi cơ thể bị siết chặt.

Giờ đây, không chỉ quái vật mà cả những người đồng đội cũng sẵn sàng vùi dập gã trong sự hỗn loạn này.

“Khoan... chúng ta có thể bỏ lại thằng nhóc đó…” Scholar liếc nhìn Ren, người đang hoảng loạn chạy phía sau, gương mặt đầy lo lắng và sợ hãi.

Gã không thể không cảm thấy một chút thương hại, nhưng lý trí nhanh chóng áp đảo cảm xúc.

Tarek nở một nụ cười khẽ, ánh mắt đầy hiểu biết.

Scholar thở ra một hơi nhẹ nhõm, tưởng chừng như đã tìm ra giải pháp.



Nhưng chưa kịp đứng dậy, toàn bộ cơ thể gã bỗng nhiên mất đà, khuỵu xuống một chút khi bị giữ chặt bởi một lực không thể phản kháng.

“Để rồi mày lại làm thế một lần nữa với tao à?” Tarek chậm rãi nói, giọng đều đặn nhưng lại đầy sự cảnh giác. “Tao không có ngu đâu, Scholar.”

Gã kéo Scholar lại gần hơn, ánh mắt không rời khỏi gương mặt gã, như thể đã biết trước ý đồ của gã. "Với tốc độ hiện tại, muốn chạy đến lối ra mà không có ai làm thế mạng… thì một mình mày không đủ đâu."

Nụ cười chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt Tarek, như thể đã chờ đợi khoảnh khắc này.

Từ đầu, gã đã nhận ra rằng Scholar sẽ có kế hoạch bỏ lại Ren, và giờ đây, gã đã làm chủ toàn bộ tình huống.

Tarek không phải là người dễ bị lừa, và trong khi Scholar vội vã, gã đã luôn có sẵn phương án đối phó.

Cảm giác lạnh lẽo từ nụ cười của Tarek khiến Scholar bất giác rùng mình, nhận ra rằng trong trò chơi này, mình không phải là người điều khiển.

Tarek lạnh lùng đẩy Scholar lùi lại phía sau, ánh mắt gã vẫn không rời khỏi con đường tối phía trước.

Ren lao qua, đôi chân cậu vội vã như thể đang chạy trốn khỏi chính c·ái c·hết đang đuổi theo sau.

Scholar lăn lộn trên mặt đất, đầu óc choáng váng. Hắn cố bám lấy vạt áo choàng sờn cũ của Ren...nhưng đôi tay lại tê cứng khiến nó bị tuột ra.

Scholar lăn lóc như một quả bóng da cũ trên mặt sàn lạnh lẹo.

Gã vội vàng cố gắng đứng dậy, cảm giác bứt rứt trong lòng, cố gắng quên đi những v·ết t·hương đang nhức nhối.

Chỉ có một mục tiêu duy nhất: phải đứng lên, phải chạy, phải trốn thoát trước khi con quái vật đó kịp đuổi kịp.

Nhưng rồi, một cảm giác lạ lùng chợt dâng lên trong lòng gã. Gã khựng lại giữa chừng, đôi tay vừa định vươn lên đã t·ê l·iệt.

“Có… có cái gì không đúng…”

Lời nói của Scholar lặp lại trong không gian tối tăm, nhưng không ai trả lời.

Một cảm giác bất an len lỏi vào tim gã. Mọi thứ dường như đã thay đổi từ khi Tarek đẩy gã ra.

Mọi thứ bỗng nhiên không còn giống như những gì gã đã dự đoán.

Scholar có thể dễ dàng giữ vững thăng bằng trước những động tác bất ngờ của Tarek..nhưng...

Cảm giác đó ngày càng rõ ràng hơn, như thể gã đang bị chơi đùa bởi chính những người đồng đội mà gã vẫn luôn nghĩ là những quân cờ?

“Có phải...” gã lẩm bẩm, đôi mắt mờ mịt nhìn xung quanh, "Chúng ta đã... bị lừa?"

Bốn cánh tay khổng lồ mò ra khỏi bóng tối.

Scholar, bị quái vật nắm chặt, tuyệt vọng vùng vẫy, đôi mắt hoảng loạn.

Nhưng thay vì buông xuôi, hắn cố đuổi theo, đột ngột vươn tay, tóm lấy cổ tay Ren, móng tay bấu chặt vào da thịt cậu.

“C·hết tiệt… Mày cũng xuống đây với tao!” Scholar gầm lên, kéo mạnh.

Ren chao đảo, suýt mất thăng bằng, nhưng đúng lúc đó, Scholar đột nhiên sững lại.

Lực kéo của hắn yếu dần. Một cơn tê dại lạnh lẽo lan khắp cơ thể hắn, làm ngón tay hắn run lên, mất dần sức mạnh.

Hơi thở hắn trở nên nặng nề, đầu óc mờ mịt.



Mí mắt Scholar giật giật, hắn lờ mờ nhận ra điều gì đó kinh khủng.… Hắn… Cả hai đều đã trúng kế.

Đôi mắt hắn lướt về phía Ren, người vẫn đang thở hổn hển sau khi giằng ra khỏi tay hắn.

Không phải là biểu cảm sợ hãi hay kinh hoàng. Chỉ là một ánh nhìn bình tĩnh đến lạnh sống lưng.

Hắn cố mở miệng, muốn nói gì đó, một lời nguyền rủa, một tiếng gào thét, hay một câu hỏi, nhưng không kịp nữa.

Hàm răng sắc nhọn của quái vật đóng sập lại.

“KHÔNG!!!!!!!!!”

Tiếng hét của Scholar vang vọng trong không gian tối đen, bị nuốt chửng ngay lập tức bởi bóng đêm.

Hành lang phía sau vẫn còn rung chuyển, như thể âm thanh của sự hoảng loạn vẫn đọng lại trong không khí.

Tarek chỉ hơi liếc qua phía sau, đôi mắt hắn sắc bén như dao cắt, ánh sáng lạnh lùng lướt qua trong đôi mắt đó.

Đã đến lúc phải tính toán, không thể để mọi thứ lạc mất. Và rồi, ánh mắt hắn dừng lại nơi Ren.

Cậu ta đang đuổi kịp hắn.

Tarek nhíu mày, những bước chân của Ren giờ dường như nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.

Chỉ trong một khoảnh khắc, tốc độ của Ren như tăng vọt lên, một cơn sóng tốc độ đột ngột trỗi dậy.

Tarek giật mình.

‘Thằng nhóc này… làm sao mà có thể?’

Ren vẫn chỉ là một kẻ mới bắt đầu, cấp độ 1.

Còn hắn, hắn đã đạt cấp độ 3, dù toàn bộ điểm thuộc tính đổ vào sức mạnh.

Tarek biết rõ, chỉ số thưởng cố định mỗi cấp của hắn vượt trội hơn Ren tới 2 điểm. Vậy mà sao tốc độ của Ren lại không có dấu hiệu giảm, thậm chí còn đang đuổi kịp hắn?

Có điều gì không đúng ở đây.

“Không thể nào...” Tarek nghĩ, bàn tay siết chặt v·ũ k·hí, tâm trí gã dần r·ối l·oạn trong đống suy nghĩ hỗn loạn.

Liệu có phải có một yếu tố nào khác mà hắn không biết đến?

Ánh sáng lạnh lùng của Tarek chợt lóe lên, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ.

Cái cảm giác… cậu nhóc này, Ren, có thể có một thứ gì đó mà hắn chưa từng lường trước.

Nhưng không còn chỗ cho sự do dự. Tarek vươn tay ra, cố tình tóm lấy vai của Ren và kéo cậu lại.

Tưởng rằng, Ren sẽ ngã xuống như mọi lần trước đây.

Nhưng giờ đã khác...

Tarek cảm thấy một cơn chấn động bất ngờ khi bàn tay mình bị tóm chặt.

Thằng nhóc này… Ren đã bắt được tay gã. Không phải như những lần trước, khi chỉ cần một cái giật nhẹ là cậu sẽ ngã nhào xuống đất.



Lòng bàn tay Tarek chợt lạnh buốt. Cảm giác này khiến hắn không thể không ngập ngừng, đôi mắt mở to trong sự ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.

Ren quay lại, khuôn mặt cậu không còn hoảng loạn, không còn sự e dè như trước.

Ánh mắt của cậu, dù vẫn còn chút lo sợ, nhưng có một điều gì đó mạnh mẽ hơn, một thứ quyết tâm bùng lên như ngọn lửa không thể bị dập tắt.

Cậu kéo mạnh tay Tarek về phía mình, không để hắn có cơ hội phản ứng. Bàn tay Tarek, vốn mạnh mẽ và quen với việc kiểm soát tình thế, giờ lại cảm thấy yếu đuối trong cái bóng của Ren.

“Đừng đánh giá tôi quá thấp.” Ren thở hắt, gương mặt cậu nghiêm nghị và sự bình tĩnh như nước.

Tarek chấn động, sự tự mãn của hắn bị xé nát bởi chính sự thay đổi này.

Không còn chỉ là thằng nhóc yếu đuối mà hắn từng dễ dàng điều khiển.

Và giờ, cậu ấy, Ren, đã bắt đầu kiểm soát chính mình, và có thể… có lẽ còn có thể làm chủ cả cuộc chơi này.

“Mày...mày đã làm gì?” Khóe miệng của Tarek như đông cứng, hắn nhíu mày nhìn thẳng vào mắt của Ren. “Tao không thể cử động được...”

“Chất độc gây t·ê l·iệt...từ dịch vị của ếch cống...” Ren trả lời với khuôn mặt không cảm xúc..

“Là nó...Không phải..” Tarek ngạc nhiên, nhưng cơ thể của hắn dần kiệt sức, nhũn ra như sợi bún.

“Đúng. Tarek, chai nước mà anh c·ướp c·ủa tôi...anh còn chẳng nhận ra...nó là chai nước mà anh đã ném cho tôi. Tôi không đưa nó cho Eylis, lúc anh ra lệnh cho tôi ở khu dừng chân..” Ren trả lời...

“Ra vậy...ra vậy...Không ngờ, tao lại thua dưới tay của mày...Vậy ra phản ứng kỳ lạ của Scholar là do nó!” một nụ cười cay đắng hiện trên gương mặt không cam lòng.

“Sao mày không ngăn Scholar uống thứ đó...”

“Nếu nói về độ nguy hiểm...anh ta có lẽ chỉ đứng sau Copper mà thôi...anh có thể đoán được từ hành động của hắn.

Gã bắt tôi như một con cờ thế mạng để thử nghiệm thông tin của gã về hầm ngục.

Kéo tôi theo nhằm phòng hờ để... vứt đi làm mồi cho quái vật...” Ren nói.

Một cơn sốc lan khắp tâm trí hắn. Hắn không thể tin được...không thể chấp nhận được....rằng chính hắn lại là kẻ đang gục ngã.

Hắn cố siết chặt nắm đấm, cố nhấc chân, nhưng toàn thân lại chỉ run lên, không làm theo ý muốn. Cổ họng khô khốc.

"Không thể nào..." Giọng hắn khàn đi, như thể chính từ ngữ cũng đang phản bội hắn.

Nhưng rồi, khi ánh mắt hắn rơi vào Ren, người đứng đó, nhìn hắn mà không hề run sợ, cơn sốc trong hắn dần chuyển thành cơn thịnh nộ.

"Mày…" Hắn nghiến răng, hơi thở nặng nề, cơn giận dữ bùng lên trong lồng ngực. "Mày dám..."

Tarek chưa bao giờ nghĩ rằng con tốt bé nhỏ này lại dám phản bội hắn.

Hắn muốn lao lên bóp c·hết Ren, muốn lôi thằng nhóc này xuống địa ngục cùng hắn. Nhưng hắn không thể.

Từ cơn giận dữ, hắn chuyển sang cay đắng. Hắn đã luôn là kẻ thao túng mọi người, biến họ thành công cụ cho mục đích của mình.

Vậy mà... giờ đây, hắn lại trở thành con tốt trong ván cờ của chính mình.

Hắn bật ra một tiếng cười khô khốc. Cười nhạo bản thân. Cười cho sự mỉa mai của số phận.

Cuối cùng, cơn tức giận cũng dần lắng xuống, chỉ còn lại sự trống rỗng.

"Giỏi lắm…" Hắn thì thầm, ánh mắt không còn hung hãn như trước. Chỉ còn lại chút gì đó giống như sự chấp nhận, dù cay đắng, dù không cam lòng.

Nhưng rồi, hắn cũng chẳng thể làm gì khác được nữa.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.