Cậu cố gắng chạy với thở dồn dập, đầu óc quay cuồng. Tiếng gió rít lên khi những móng vuốt sắc bén cào xuyên không khí, chém nát nền đá ngay sát chân.
Cậu không dám ngoái lại. Chỉ cần chậm một giây thôi, chỉ một giây thôi!
Đằng sau cậu, tiếng chân nặng nề dội xuống nền đá, mỗi bước chân của con boss như búa tạ giáng xuống, khiến những bức tường xung quanh rung lên.
“Hướng nào?!” Tarek cố bám víu là Scholar, gã thét lên, mắt hoảng loạn quét qua những lối rẽ dày đặc.
“Bên trái....KHÔNG, BÊN PHẢI!” Scholar bỗng đổi hướng đột ngột, suýt va vào Tarek.
Ren nghiến răng chạy theo. Những lối đi chật hẹp, tối tăm và ngoằn ngoèo, như thể đang nuốt chửng bọn họ.
Cơn lạnh chạy dọc sống lưng khi một bộ móng vuốt vàng rực chém xuống sát bên, cày nát nền đá ngay cạnh chân cậu.
Hơi thở c·hết chóc mang đầy mùi kim loại phả vào lưng Ren. Chúng len lòi qua lớp giáp mỏng manh chạm tới da thịt.
‘Nó gần quá!’ Sự tuyệt vọng nhấn chìm tâm trí của Ren.
“Chạy. Mình phải chạy...”.
Nhưng chạy đi đâu? Hầm tối đen như mực, chỉ có ánh sáng le lói từ những viên đá phát quang hai bên vách.
Bóng tối phủ kín mọi lối thoát, trong khi tiếng bước chân rầm rập của con quái vang vọng phía sau, mỗi cú giậm chân đều khiến mặt đất rung chuyển.
Cậu lao vào góc rẽ, suýt nữa thì trượt ngã.
Phía trước là một hành lang hẹp, vừa đủ cho một người chạy qua. Tarek và Scholar đã phóng vào trước, không chút do dự.
Ren không có lựa chọn nào khác.
Cậu lao vào theo, gần như ép người vào vách đá để tránh va phải.
Phía sau, tiếng gầm của con boss vang lên, nhưng những bước chân rầm rập bắt đầu chậm lại.
Nó không vào được!
Ren chớp mắt, không dám tin vào mắt mình.
Cậu ngừng lại một chút, vừa thở dốc vừa nhìn phía sau. Con boss dừng lại, gầm rú trong vô vọng.
Những bước chân khổng lồ không thể tiến thêm.
Nhưng chỉ là tạm thời. Không ai có thể đoán trước khi nào nó sẽ tìm ra một cách để tiếp tục săn đuổi họ.
Ren dừng lại, bàn tay vô thức siết chặt tường đá để giữ thăng bằng. Cậu quay đầu nhìn ra sau....đúng như dự đoán, thân hình khổng lồ của con boss không thể chen vào lối đi hẹp này.
Nó gầm rú, móng vuốt cào nát mép đá, nhưng không thể tiến thêm.
Những chỉ vào giây sau, tiếng gầm rú biến mất tăm, con boss dường như rời đi.
‘Tạm thời an toàn…’
Ren hổn hển thở, đôi chân run rẩy như muốn khuỵu xuống.
Tarek khẽ cười, nhưng giọng hắn vẫn còn run. “C·hết tiệt… sống rồi.”
Scholar dựa lưng vào vách tường đá, bàn tay ôm chặt lồng ngực đang phập phồng dữ dội. “Không chắc… nó không đuổi được nữa, nhưng nếu tìm ra đường vòng…”
Không ai nói gì thêm. Ý nghĩ đó như một nhát dao cứa vào tâm trí, khiến sự căng thẳng càng lúc càng siết chặt.
Ren nuốt khan. Cậu nhìn quanh, cố điều chỉnh hơi thở r·ối l·oạn. Không gian vẫn là mê cung tối tăm, những cây rêu phát quang nhợt nhạt chỉ càng khiến bóng tối thêm u ám.
Bọn họ chưa thoát.
Chỉ là… chưa c·hết mà thôi.
....
Không gian chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề.
Bóng tối đè nặng lên cả ba. Hơi lạnh len qua khe đá, quấn lấy cơ thể đã rã rời sau cuộc chạy trốn điên cuồng.
Ren tựa lưng vào vách tường đá, tay ôm lấy bụng, hơi thở vẫn chưa ổn định.
Cậu cảm thấy mệt, và chóng mặt. Cổ họng nhói lên, chúng khô như đất ruộng ngày hạ không có lấy 1 giọt mưa.
Cậu không biết mình đã kiệt sức đến mức nào, chỉ biết rằng đôi chân run rẩy như thể sẽ sụp xuống bất cứ lúc nào.
Cũng phải thôi. Họ liên tục chạy, con quái vật đuổi sát ở đằng sau. Ren không biết họ đã chạy được bao lâu. Nhưng cơn đau rát từ cổ họng đã trả lời thay.
Chép môi nhẹ. Ren khẽ mở kho đồ và lấy ra một bình nước bằng sứ nhỏ. Đây là một vài thứ ít ỏi mà cậu có đem trong hành trang.
Cũng chỉ còn lại 1 tấm gương bạc với vài ổ bánh mỳ cũ, thứ Ren được trao cho khi khởi đầu trò chơi.
Ren mở nắp trai nước bằng sứ. Há miệng thật to để cảm nhận sự mát lạnh của nước thì một bàn tay thô lỗ đã tóm lấy cậu.
Đó là Tarek...
Tarek giật phăng bình nước khỏi tay Ren.
“Đưa đây.” Giọng hắn cộc cằn.
Hắn liếc nhìn Ren, cười nhạt. “Mày còn giữ cái này mà không đưa ra à?”
Ren mím chặt môi, ngực phập phồng vì giận dữ và bất lực.
“Đó là của tôi!”
Tarek phớt lờ. Hắn giơ bi đông lên, ngửa đầu uống ừng ực, từng giọt nước chảy qua cổ họng khô khốc.
Ren sững sờ. Cổ họng cậu khô cháy, cơn khát như lưỡi dao đâm vào từng tế bào, nhưng nước....chút nước ít ỏi còn lại....đang chảy qua cổ họng của kẻ khác.
Scholar nhìn theo, ánh mắt tối lại, nhưng gã không nói gì.
‘Đó là chỗ nước cuối cùng..’
Ren nín thở, cậu chờ đợi...chờ xem Tarek có trả lại không. Dù biết điều đó là không thể nào...
Tarek hạ bình nước xuống, liếm môi, rồi bật ra một tiếng thở nhẹ đầy thoả mãn.
Ren nghiến răng. Cậu muốn giật lại. Muốn hét lên. Nhưng cậu không làm gì cả.
Tarek nheo mắt, lắc lắc bình nước gần như cạn kiệt, rồi không chút do dự, quăng cho Scholar.
“Uống đi.”
Scholar đón lấy, ngập ngừng trong giây lát. Gã nhìn Ren thoáng qua, nhưng chẳng nói gì. Cuối cùng, gã cũng nhấp một ngụm.
Ren siết chặt bàn tay.
Cổ họng cậu đắng ngắt, không phải vì cơn khát, mà vì sự khinh miệt rõ ràng đến tàn nhẫn.
Không ai hỏi cậu có cần nước không.
Không ai nhìn Ren.
Không ai bận tâm.
Đôi môi của cậu mím chặt. Một cảm giác trống rỗng và lạnh lẽo lan dần trong lồng ngực.
Cậu nuốt khan. Miệng khô rát đến đau đớn, nhưng còn đau hơn chính là sự thật hiển hiện ngay trước mắt....cậu chẳng là gì trong mắt họ.
Tarek cần Scholar để dẫn đường.
Còn Ren?
Hắn đã có một kế hoạch khác dành cho cậu.
Scholar uống xong ngụm nước cuối cùng. Hắn không trả lại bình nước cho Ren mà ném nó cho Tarek.
Tarek thả rơi chiếc bình sứ trống rỗng xuống nền đá, tiếng vang khô khốc.
Bình nước vỡ tan thành từng mảnh Pixel, dần biến mất trong không khí trước khuôn mặt đầy tuyệt vọng và bất lực của Ren.
Tarek nở một nụ cười mỉa mai.
Ren cúi đầu nhìn vào kho đồ của mình.
Chỉ còn lại vài ổ bánh mì cũ. Những mẩu bánh khô cứng đến mức có lẽ nếu ném vào tường cũng sẽ vỡ vụn.
Không có thịt, không có hoa quả, không có gì ngoài những mẩu vụn nát ấy.
Một cảm giác tuyệt vọng len lỏi trong lòng cậu.
Bên kia, Tarek cũng đang kiểm tra hành trang của hắn. Sau vài giây, hắn chửi thề.
“Đù... tao hết đồ ăn rồi.” Hắn liếc sang Scholar. “Còn mày?”
Scholar im lặng mở kho đồ. Nhưng biểu cảm sa sầm trên mặt gã đã nói lên tất cả.
Không còn gì.
Không còn thực phẩm.
Không còn nước.
Họ đã chạy suốt bao lâu? Một tiếng? Hai tiếng? Cơn đói chưa thật sự xâm chiếm, nhưng cơn khát thì đã đến mức không thể chịu đựng nổi.
Tarek nhíu mày, hất cằm về phía Ren. “Mày còn gì không?”
Ren siết chặt bàn tay.
Cậu không muốn trả lời.
Nhưng Tarek đã nhìn thấy rồi.
Hắn thò tay, bắt cậu lấy hết mấy miến bánh còn lại ra ngoài, bẻ đôi, ném một nửa cho Scholar.
“Ăn đi. Tao không muốn c·hết vì kiệt sức.”
Ren nhìn mẩu bánh còn lại trong tay, nhỏ đến mức không đủ để làm dịu cơn đói.
Tarek nuốt vội phần của hắn, phủi tay. Rồi hắn ngước lên, ánh mắt tối sầm khi nhìn Ren.
“Bây giờ ư? Chúng ta chưa hồi sức....” Scholar nhíu mày.
“Không ở đây mãi được.” Tarek hừ lạnh. “Mày dẫn đường. Nếu không, cả ba đứa sẽ c·hết đói trong cái hầm này.”
Scholar cắn môi, ánh mắt tối lại.
Ren vẫn đứng yên, hơi thở nghẹn trong cổ.
Cậu có thể thấy rõ.
Tarek cần Scholar để thoát ra.
Còn cậu thì không.
...
Ren cắn răng chịu đựng, gồng mình lê bước phía sau hai kẻ kia.
Họ đã tìm được đường quay lại.
Những bức tường đá quen thuộc, dấu vết trận chiến cũ, những vết nứt và một đống đồ rác rưởi vứt lăn lóc trên nền đá…
Tất cả đều chứng minh rằng họ đang đi đúng hướng.
Cả ba bọn họ không nói gì, chỉ tập trung di chuyển, hơi thở nặng nề vang vọng trong không gian tù túng của đường hầm.
Và rồi......
Ren đột nhiên khựng lại.
Cái bẫy.
Ngay trước mặt họ, chỉ cách vài bước chân, là hố sâu mà cậu suýt rơi xuống khi mới vào dungeon.
Dòng máu trong người Ren như đông cứng lại trong khoảnh khắc.
Cái cảm giác rơi vào không trung, mất kiểm soát, sự hoảng loạn tột độ khi gần như bị nuốt chửng vào bóng tối… Tất cả ùa về trong đầu cậu.
Mình đã ở đây.
Mình đã đứng đúng chỗ này.
Cậu không dám tiến thêm.
Tarek, đang bước phía trước, cau mày nhìn cái hố. “C·hết tiệt… đường này bị chặn rồi.”
Scholar nhíu mày, quét ánh mắt quanh khu vực. “Không phải là không có cách.”
Gã lùi lại vài bước, ngước nhìn trần hầm. Những sợi dây leo mỏng vắt ngang bề mặt, những mấu đá nhô ra, có vẻ như có thể bám vào để trèo qua.
Nhưng có đáng tin không?
Ren mím môi. Một lần sảy chân thôi là rơi xuống vực sâu không đáy.
Và không có gì đảm bảo rằng thứ gì đang ẩn mình bên dưới.
“Không còn cách nào khác...” Scholar lắc đầu.
Con đường nhỏ nằm sát rìa của những bức tường. Nơi mà cả nhóm đi qua sau khi cái hố bất thình lình xuất hiện giờ đã biến mất.
Chỉ để lại vài bệ đá nhỏ. Chúng trông mỏng manh tới nỗi chỉ cần gẫm lên là sẽ sụp đổ...
“Mày...đi trước dò đường đi.”
Ren bị đẩy về phía trước, ánh mắt của Tarek bắn thẳng vào cậu, đầy áp lực.
Cậu siết chặt nắm đấm, sự tức giận dần ăn mòn tâm trí cậu. Nhưng Ren nhanh chóng lấy lại lý trí.
‘Giờ chưa phải lúc...’ Ren tự nhủ.
Cậu không còn lựa chọn nào ngoài việc tiến lên. Những ngón tay bám chặt vào các mấu đá, nhưng cơ thể gầy guộc của Ren không đủ sức để tự tin.
Mỗi lần hít vào, lòng cậu lại chợt thắt lại khi nhìn vào khoảng không mịt mù phía dưới.
Hơi thở dồn dập, tim đập mạnh như một cơn lốc. Cậu biết chỉ cần sơ suất một chút là sẽ rơi vào vực sâu không đáy.
“Cẩn thận… Cẩn thận…” Ren tự nhủ trong đầu, từng bước đi như muốn nghiền nát tim gan cậu.
Các sợi dây leo vươn dài, kẽo kẹt dưới sức nặng của cậu, nhưng may mắn thay chúng không đứt.
Đôi chân cậu tìm cách bám vào những phần đá nhô ra, như thể con đường hẹp ban đầu bị thứ gì đó khổng lồ từ dưới hố đè nát.
Mỗi bước đi cảm giác như phải nắm lấy mạng sống của mình.
Cậu không dám nhìn xuống nữa, chỉ dám nhìn về phía bên kia, nơi ánh sáng yếu ớt nhấp nháy, như một dấu hiệu của hy vọng.
Lúc này, mọi thứ đều mờ mịt, tất cả những gì Ren có thể làm là nắm chặt và tin vào những gì mình đang bám vào.
Một bước, rồi thêm một bước nữa… và cuối cùng, đôi chân Ren chạm đất bên bờ bên kia, hơi thở như vỡ vụn trong lồng ngực. Cậu ngã người về phía trước, vừa thở dốc vừa ngẩng đầu nhìn lại.
Scholar và Tarek cũng lần lượt leo qua sau cậu, nhưng bọn họ không phải đối mặt với nỗi lo lắng như Ren.
Scholar, với sự tự tin của mình, nhanh chóng thuần thục vượt qua, trong khi Tarek thì chỉ nhìn cậu một cách lạnh lùng, chẳng mảy may quan tâm đến sự căng thẳng trong đôi mắt Ren.
Khi cả ba đứng vững trên bờ bên kia, Ren vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm.
Dù đã thành công, cảm giác như từng bước đi qua lại cứ ám ảnh trong tâm trí cậu. Cậu chẳng biết liệu sự may mắn này có kéo dài được lâu không.
.....
Xin chào mọi người, chúc mọi người một ngày tốt lành.
Nếu được, để giúp mình có động lực tiếp tục xuất bản chương mỗi ngày, mọi người có thể ủng hộ mình bằng cách đề cử truyện hoặc bình luận và thảo luận ở dưới.
Mạch truyện mình triển khai có vẻ hơi chậm, nhưng mà, hai chương sau, chương thứ 17 và 18 sẽ là kết thúc của phần mở đầu. Mong mọi người đọc và cho mình ý kiến.
Một lần nữa...chúc mọi người một ngày tốt lành, xin cảm ơn.